Chap 13 : Mối quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Ngôn, tiểu Ngôn.. cậu cậu.. nghe tôi giải thích.."

Vương Dục vừa bước vào kí túc xá, liền chạy lại chỗ Hạ Ngôn nằm.

Kì thực lúc nảy Hạ Ngôn bước vào kí túc xá, đã kéo chăn trùm kín từ đầu đến cuối mà giả chết.

Vương Dục bên ngoài kêu rào, cậu vừa nói vừa lây lây thân người Hạ Ngôn.

"Tiểu Ngôn.. tiểu Ngôn, nga nga ~ người ta vô tội đó... nga ~ nghe người ta giải thích đi."

Hạ Ngôn không rõ bản thân mình thực sự đang làm gì, cậu việc gì phải bực mình ? Cậu việc gì phải giận gã kia như thiếu nữ xuân xanh oán giận bạn trai mình ? Cậu việc gì phải xúc động ? Kết luận lại.. thôi bỏ đi, nghĩ tới đã làm cậu đỏ mặt rồi.

"Cậu đi mà nói chuyện với bạn gái cậu đi, giải thích cái rắm gì, liên quan gì tới lão tử chứ."

Nói xong câu này, cậu cũng giật mình vì bản thân mình, cậu đang nói gì thế này ? Cậu đang nghĩ gì vậy ? Đúng chuẩn oán phụ...

"Nga~, thì ra tiểu Ngôn nhà ta đang ghen, là ghen nha."

Vương Dục nói xong lại cười hắc hắc, dường như hưởng thụ một loại đãi ngộ cực kì đặt biệt, rất thỏa mãn.

"Hổn đản.. nói nhăn nói cuội.. cậu cút ra ngoài cho lão tử."

Từ trong chăn rống ra, sức công phá rất lớn, dù khó chịu, Hạ Ngôn nhất quyết không ra khỏi chăn, nhất quyết dù có ngạt thở đến chết cũng không ra ngoài.

Gã mặt dày kia rất đúng chuẩn bám dai như đĩa, bám chết không tha, à không phải đúng chuẩn, là vượt mức, vượt mức quy định nhân loại có thể thừa nhận.

"Nếu anh đi ra, em nhát định sẽ cắn lấy cái chăn kia mà khóc.."

Lúc này Hạ Ngôn bật tung chăn ra ngồi dậy, mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút hơi nước nhìn Vương Dục, không biết trong lòng cậu là gì, rốt cuộc là giận vì người kia làm mình phát hỏa hay là ghen, nếu cậu thực sự là ghen... cái này, thật nổi da óc mà..

"Cậu cậu... .. cậu vừa nói gì ? Cậu xưng anh với... tôi ? Cậu cậu... là cái ch*m, cậu cút ra cho tôi..."

Lúc này trên gương mặt của Vương Dục không còn mang ý cười lúc nãy nữa, mắt cậu chỉ mang theo ôn nhu nhìn Hạ Ngôn kia.

Cậu đưa tay ôm lấy đầu Hạ Ngôn, ghìm chặt vào ngực cậu, tim cậu đập gấp, không biết do đang có người ôm trong lòng hay do.... cái kia... là nghĩ bậy..

"Thật ra tiểu Ngôn à, cô ta là vị hôn phu của tôi..."

Hạ Ngôn thực sự dựng thẳng hai lổ tai lên nghe, nghe tới hai chữ hôn phu kia, đặt biệt giật mình, liếc nhìn người kia một cái, như ý cảnh cáo...

"Cô ta và tôi... được hai gia đình hứa hôn ước từ lúc trong bụng sẵn rồi, do ba cô ta và ba là bạn thân.."

"Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi vẫn xem cô ta như em gái thôi, tôi không tâm tư cô ta nghĩ gì, từ 3 năm trước cô ta đã nói rất thích tôi..."

"Tôi cũng chỉ nghĩ là tuổi trẻ bồng bột nên không để ý cô ta mấy, mặc cô ta... nhưng tôi không ngờ cô ta thật sự bám lấy tôi 3 năm nay, tôi thực sự rất mệt mỏi..."

"Tôi không thích cô ta, từ 1 năm trước tôi đã không chịu nổi, nên nói thẳng không thích cô ấy rồi, nhưng cô ta rất cố chấp...

"Tôi đã thử tất cả cách, bao gồm cả việc gì vờ là gay, nhưng cô ta không buông tha.. mà ngày càng ác liệt, tôi muốn trực tiếp không để ý, cô ta lập tức tới nhà tôi ăn cơm... sau đó tôi bị gia đình gọi điện làm phiền..."

Nghe một lúc, Hạ Ngôn bất giác nhíu mày, cậu ngồi dậy không tựa lên ngực Vương Dục nữa.

"Cậu con mẹ nó.. cậu nói gì ? Cậu không phải gay ? Cậu giả gay ? Thế cậu chơi đùa tôi à, đùa bỡn tôi à ?

Vương Dục mới a~ một tiếng, cậu bị hiểu lầm rồi, liền khẩn trương giải thích..

"Là thế này, lúc trước không có.. hiện bây giờ gặp tiểu Ngôn khả ái lập tức phải rồi..."

Hạ Ngôn liếc xem thường một cái, sau đó mới bỏ qua vấn đề này, phủi tay nói.

"Bỏ đi, tôi cùng cậu không liên quan, đừng nói lời dư thừa, kể tiếp.."

Vương Dục chỉ biết cười khổ trong lòng, miệng nói không liên quan, lại kêu kể tiếp.

"Hả ? Kể gì ?"

Vương Dục, lại bài ra bộ mặt vô tội nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn có chút bực mình với gã bệnh thần kinh trước mặt này.

"Kể chuyện cậu và vị .... hôn......phu của cậu."

Hạ Ngôn đặt biệt nhấn mạnh chữ hôn phu này.

Vương Dục lại giả vờ mắt điếc tai mờ của mình, mở to hai mắt nhìn Hạ Ngôn nói.

"Hết rồi."

Hạ Ngôn cũng mở to hai mắt nhìn Vương Dục.

"Hết rồi ?"

Người kia thành thật gật đầu mạnh xuống.

"Ừ, hết rồi."

Lúc này, ầm một tiếng, có người nào đó bị đạp văng xuống sàn gạch, âm thanh chí chóe vang lên.

"Cái con mẹ nó, sao không nói sớm hả ? Còn giả vờ giả vịt làm mẹ gì, lão tử đạp chết ngươi, hổn đản."

"A~ a~ a~. Đại nhân tha mạng....."

Đúng lúc này, tại phòng kế bên, có hai bạn nữ đang ngủ, liền chồm ngồi dậy.

"Ta nói, giờ này sao không cho người ta ngủ chứ, làm ùm lên cái gì nữa vậy..."

"Tiểu công không thỏa mãn được tiểu thụ, nên tiểu thụ phát hỏa đấy.."

"Nha, họ cư nhiên rất khả ái.

Nói xong, hai người kìa kéo chăn lại tiếp tục ngủ.

Hiện tại chiếc đồng hồ treo tường kia là 12h45 trưa...

____

* Lời tác giả

Đệ nhất lời : Lúc đầu bày ra bố cục sẵn, chỉ một mắc khúc, tháo xong mắc khúc kia liền có thể kết thúc câu chuyện... bây giờ hay rồi... đảo loạn tất cả, làm phải vẽ lại bố cục một lần nữa...

Đệ nhị lời : Sẽ ra chap thường xuyên... bị quở trách ra chậm vì lười (҂⌣̀_⌣́)

Đệ tam lời : Này, đừng ý kiến hai cô phòng bên nha (gọi cô A và cô B), ngoại trừ ngủ và nói mấy lời "khả ái" ra tui không biết làm sao nữa ~

* Còn nữa : Hảo tâm folow đi nè ~~ mãi yêu..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net