Chap 15 : Âm mưu quỷ kế cướp đoạt đồng hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Dục ra khỏi trường, hiện giờ đã là 7 giờ, cuộc hẹn của cậu với gia đình là 8 giờ, cậu không muốn tới sớm đợi.

Cậu vốn có xe riêng, vì ở trong trường nên mang xe ra ngoài gởi, lúc nãy đi lấy xe thuận tiện dạo vài vòng thành phố ngắm cảnh, cũng để cho tinh thần thoải mái.

Lúc đi ngang qua một cửa tiệm đồng hồ, cậu mới nhớ cái đồng hồ mình đang mang trên tay là của Hạ Ngôn, liền cảm thấy vui sướng, bất giác nở một nụ cười thỏa mãn.

Cậu tìm chỗ đậu xe, sau đó vào bên trong gặp ngay ông chủ cửa hàng. Ông ta một thân béo ú, gặp được Vương Dục liền vui mừng ra đón tiếp.

"Vương Đại Thiếu, anh đến mua đồng hồ sao ? Lâu rồi không gặp nha, vào đây chọn một cái đi."

Vương Dục không để ý ông ta, xoay qua xoay lại như muốn chọn một cái yêu thích.

Chọn một hồi lâu không thấy, ông chủ liền sốt ruột mới mở miệng.

"Vương Đại Thiếu, cậu muốn kiểu như thế nào ? Cậu nói tôi chọn hộ cậu."

Hiện tại mới nhớ tới trên tay cậu có mang một cái, lúc này mới xấu hổ cười trừ, cậu đưa tay qua cho ông xem, ông chủ ngõ ý muốn tháo xuống xem kỹ.

Liền lập tức bị từ chối, cái này thì chuẩn xác 100%, con mẹ nó, món đồ này do tay của vợ lão tử man lên, cái tên béo ú ngươi muốn gỡ xuống à, muốn chết sao.

Xem một lúc, ông chủ chạy sâu vào bên trong cửa hàng, mang ra một chiệc hộp đen, mở ra bên trong là một chiếc đồng hồ y hệt cái cậu đang mang trên tay.

"Vương Đại Thiếu, cái loại đồng hồ rất đẹp. nhưng người bình thường lại thích kiểu cách, chả ai chọn kiểu này nên tôi chỉ có vài cái loại này thôi. Nhưng nó mang trên tay cậu thật sự rát đẹp, muốn phong nhã bao nhiêu có bây nhiêu..."

Nói đi nói lại, vẫn là khen cậu đẹp trai, phong nhã, có mắt thẩm mỹ... nghe đến phát ngán.

Vốn ý định trả tiền mang đồ chạy lẹ, nhưng cậu lại nghĩ ra một ý khác, liền hỏi ông chủ.

"Này, chỗ ông có khăc tên không ? Nếu có thì mất bao lâu thời gian ?"

"Có... chừng 30 phút, rất nhanh."

"Vậy mau khắc đi"

Cậu tháo xuống chiếc đồng hồ đang đeo, lại lấy trong hộp ra chiếc mới mia đặt lên bàn.

Sau 30 phút làm xong, cậu thỏa mãn cầm hai cái đồng hồ trên tay, lần này khắc chữ cậu khắc ở mặt sau đồng hồ, miệng cậu không ngậm lại được vì cười.

Đương nhiên hai chiếc kia là khác tên cậu và Hạ Ngôn. Đều chỉ khắc chữ cái đầu tên hai người. Đương nhiên cái của Hạ Ngôn mua là khắc tên Vương Dục và ngược lại.

Cậu thanh toán xong, lấy chiếc lúc nãy mang vào, chiêc cậu mua, cẩn thận cho vào túi.

Cậu trở lại xe cũng 8 giờ, liền chạy một mạch tới nhà hàng hẹn trước.

Cảnh phố đêm thật đẹp, đương nhiên người đang yêu là vậy. Dù cho có phá sản, cậu cũng nghĩ cái phá sản này thật vui.

Tình yêu thay đổi tâm tính con người... là thật mà.

Tới chỗ, cậu được một cô nhân viên đưa tận tới chỗ của họ người.

"Vương thiếu, bên này ạ."

"Ừ."

Họ đặt một phòng VIP riêng biệt nằm ở khu thượng lưu.

"Vương tiên sinh, Vương thiếu đến rồi ạ."

Căn phòng bên trong được trang trí khá đơn giản, dùng màu trắng làm tone màu chính, phòng khá lớn, cửa sổ được sơn màu đen, để mở, hiện tại có thể thấy được phố đêm.

Ở giữa để một bàn ăn, chỗ đó đã ngồi 5 người, ba cậu, dì và Dương gia.

"Dục ca, lại đây đi."

Dương Nha đứng lên vẫy tay với Vương Dục, bày ra một bộ dáng đáng yêu. Đối với người khác là vậy, nhưng đối với Vương Dục, cậu chán ghét cô, bên ngoài cái vẻ mặt xinh đẹp hiền lành kia, thì bên trong lại biết bao nhiêu tâm kế, bao nhiêu thủ đoạn chỉ để đạt được mục đích.

Nếu nói đáng sợ, những người như Dương Nha đáng sợ gấp trăm, gấp ngàn lần gã mặt liệt như Vương Dục.

Cậu cũng không để ý cô nữa, lên bước chân tới, khom người một cái như chào hỏi trưởng bối.

"Ba, mẹ, chú Dương, dì Dương, xin lỗi con đến trễ."

Dù cậu hận ba cậu bao nhiêu, nhưng ông ấy cũng sinh ra cậu, đối với người ngoài cậu cũng phải cho ba cậu chút mặt mũi.

Dì cậu mở miệng tươi cười nhìn cậu.

"Tiểu Dục, mau mau, ngồi xuống đi con."

"Đúng, Dục ca mau ngồi đi."

Nhìn một chút mới thấy, thì ra đã cố định chỗ ngồ sẵn, chỗ cậu ngồi là kế Dương Nha.

Bộ dáng cô cười hì hì nhìn Vương Dục, cậu nghĩ, dù sao cũng một bữa cơm, ăn nhanh rồi về.

Thế là đành ngồi xuống.

Vương baba thấy đã ổn định xong, liền kêu phục vụ mang thức ăn lên.

Dương Nha nhìn trên tay của Vương Dục mang một chiếc đồng hồ màu đen, liền đưa tay qua sờ.

"Dục ca, đồng hồ ca đẹp quá đi."

Vương Dục nhíu mày, kéo tay mình thoát khỏi tay của cô

"Cảm ơn, tôi rất quý nó, phiền đừng làm sướt."

Cô có chút hụt hẫng, Vương Dục nói cấu đấy nghĩa là gì còn không rõ ràng sao ? Đừng chạm vào, tôi không thích. Ý tứ qía rõ ràng.

Nhưng cô buông tha sao ? Nhất là trước mặt mọi người cô cam đoạn Vương Dục sẽ không làm gì cô.

Quan sát một chút, cô thấy trong túi áo Vương Dục có một cái hộp đen cợm lên, cô đưa tay qua lấy đi, rồi mở hộp ra.

Động tác cô rất nhanh, Vương Dục vì tưởng lúc nãy cảnh cáo rồi cô sẽ không làm bậy nữa, nên có chút giật mình.

"Woa! Dục ca này là tặng em sao ? Y như chiếc của ca đang đeo nha, em rất thích."

Cô định lấy ra ngoài mang vào tay mình, cô nghĩ Vương Dục chắc sẽ không chu đáo lên nổi mua quà cho mình, nhưng mình đã mang vào tay, trước mặt trưởng bối, chả lẽ bị đòi lại ? Cái này cô cam đoan 100% sẽ thành công.

Nhưng nào ngờ, Vương Dục liền chụp láy tay cô, gỡ đồng hồ ra.

"Cô thấy đây là đồng hồ nam không ? Còn nữa, đây không phải quà của cô, tự trọng."

___________

Tác giả : Một lần nữa bị sao tình tiết... lão phu muốn nghĩ ngơi... muốn bãi công...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net