Chap 30 : Tôi giao nó cho cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi về đến cũng đã là chiều tối, đương nhiên Hạ baba đã làm cơm sẵn, chỉ chờ mỗi hai người về ăn.

"Ba ơi, con về rối đây."

"Ừ." Ông chỉ trả lời một tiếng, ánh mắt ông chăm chú nhìn cái đồng hồ trên tay Hạ Ngôn. "Mau ăn cơm thôi" - Cũng không nhìn nữa, ông liền dời đi chuyện khác.

Ăn cơm xong Hâ Ngôn muốn đi tắm, Hạ baba liền kéo Vương Dục lại hỏi chuyện.

"Cháu với con chú là... ?"

Chưa đợi ông nói xong, Vương Dục đã giơ cái đồng hồ lên bàn, nó y hệt chiếc của Hạ Ngôn ông nhìn thấy.

"Như chú thấy, con rất thích em ấy."

Hạ baba trầm mặc nhìn chăm chú Vương Dục. Cậu biết nếu đã xác định sẽ phải đối mặc với cảnh này, cậu lúc nãy cũng đã chuẩn bị tâm lí thật sẵn sàng.

"Ừ, tốt với nó, đừng để nó thương tâm." - Nói xong, Hạ baba liền đứng dậy về phòng của mình, để lại một mình Vương Dục trong phòng khách.

Cậu không nghĩ vượt qua dễ như vậy, dễ chấp nhận cho con trai của mình yêu một người đồng tính sao ? Cũng không phản đối, chỉ nói một câu "đối tốt với nó, đừng để nó thương tâm".

Được rồi, xem như may mắn vượt qua vậy, dù sao hiện tại cậu đã hạ quyết tâm sống cùng Hạ Ngôn rồi, nhất định không thể để cho cậu ấy đau lòng.

Thực ra Hạ baba không nghĩ nhiều như vậy, ông thương con ông, con ông từ nhỏ đã mất mẹ, ông lại phải đi làm thường xuyên, thì lấy đâu ra hơi ấm gia đình đây ? Ông chỉ cần con ông vui vẻ là được, chỉ cần con vui, dù là đồng tính cũng chẳng sao cả.

Hôm sau Vương Dục phải trở va Vương gia, hình như có việc rất gấp gáp, nên đi vào trong khuya. Cậu thấy Hạ Ngôn ngủ ngon như vậy cũng không nỡ đánh thức.

Trên bàn có một tờ giấy, được viết bằng bút mực màu đen, nội dung cũng chỉ có mấy chữ.

- Tiểu Ngôn, anh về gia tộc, có chuyện một chút, cũng sắp vào học, sớm gặp  lại thôi -

.

Cuối cùng thì nghỉ đông cũng kết thúc, có lẽ vì nhớ Vương Dục quá nên cậu muốn về trường sớm một chút.

"Tiểu Ngôn ?" - Cậu vốn tưởng rằng mình tới sớm nhất, không ngờ còn có kẻ sớm hơn cả cậu đang nằm trên giường.

Hạ Ngôn quăng balo của mình lên giường liền nói với kẻ kia - "Đường Phi, tôi không ngờ cậu tới sớm như vậy đó."

"Là chờ cậu." Đường Phi nở ra một nụ cười, sau lần đó, cậu có cảm giác như đã thích Hạ Ngôn, cậu không phải gay, nhưng đối với việc này có thắc mắc, một con cua như cậu sao lại thích Hạ Ngôn ?

Hạ Ngôn "..."

Vương Dục nói tiếp : "Đi, tôi mời cậu đi ăn."

Nói xong liền kéo tay cậu ra khỏi trường ghé vào quán ăn gần đó, chịu thôi, căn-tin chưa mở cửa.

Đường Phi lần này quyết định nói rõ, cậu là con người rất thoãi mái, cầm được thì bỏ được. Hạ Ngôn chấp nhận thì tốt, không thì mau chóng chết tâm.

Đường Phi vừa vào tới kéo chiếc ghế cho Hạ Ngôn ngồi, có lẽ là thật sự quan tâm, thật sự yêu thương, Đường Phi nghĩ là dù sao Hạ Ngôn kia cũng đang "độc thân" làm một liều vậy.

Đương nhiên lúc này cậu chưa biết chuyện Hạ Ngôn đã là hoa có chủ. Nếu để cho Vương Dục biết cậu nghĩ như vậy chắc hẳn là cho một cái đấm vào mũi ngay.

Phục vụ mang menu ra, cầm giấy bút chuẩn bị ghi lại mấy món ăn. Hạ Ngôn cũng không nhiều lời nữa, cậu đi ăn với Đường Phi không ít lần, khẩu vị của cậu ta Hạ Ngôn cũng có hiểu biết, nên sẵn tiện chọn luôn.

Bên kia Đường Phi cũng không có ý kiến, mà trên miệng vẫn mang ý cười. Thì ra tiểu Ngôn vẫn để tâm cậu.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nói trên trời dưới đất, nếu người hữu tâm sẽ thấy Đường Phi ăn chẳng bao nhiêu cả, đa phần đều gấp cho Hạ Ngôn.

"Tiểu Ngôn, có chút chuyện muốn nói với cậu."

Đường Phi bắt đầu nói chuyện chính, thanh âm của cậu mang phần nghiêm túc, bỗng chóc không khí bữa ăn liền thay đổi đột ngột. Từ vui vẻ chuyển sang căng thẳng như con dâu ra mắt nhà chồng ấy.

Nhưng vẫn còn một người chưa biết gì cả, đang gặm sườn nướng ngon lành kìa

"A.. Cậu cứ nói." - Mặc dù mở miệng, nhưng thanh âm vẫn ê a. Biết sao được đây, miệng cậu đã dồn đầy thức ăn rồi.

Đường Phi bật cười, cậu rút lấy một cái khăn giấy đưa qua cho Hạ Ngôn lau miệng. Hạ Ngôn tiếp nhận, nói cảm ơn rồi nhanh chón lau đi dầu mỡ trên miệng cậu.

Đường Phi thừa nhận, cậu thực sự muốn cắn một cái vào cái miệng kia. Kiềm chế, kiềm chế.

"Thật ra chuyện anh muốn nói là..."

Ngữ khí lại thay đổi mang phần ôn nhu, xưng hô cũng lung tung cả lên. Nhưng người vô tâm vô phế Hạ Ngôn thì làm sao phát hiện ? Vẻ mặt còn chớp chớp mặt như kiểu "này này, nói đi, có gì thứ vị lắm phải không.."

"Chính là anh thật sự.."

"Tiểu Ngôn."

Đường Phi : "..."

Hạ Ngôn : "..."

Phá đám, phá đám, trời kinh khắc tinh, tmd, đáng ghét... Đường Phi gào thét, đôi mắt rực lửa muốn đốt cháy tên kia.

Người kia không ai khác, chính là Vương Dục, người đối thủ lớn nhất của cậu.

Tầm mắt cậu dời xuống tay trái của Vương Dục. Trên tay có một cái đổng hồ. Khoan đã ! Kiểu dáng quen quá, hình như từng gặp qua rồi.

Đúng rồi, lúc nãy kéo Hạ Ngôn đi, trên tay Hạ Ngôn cũng có một cái y như vậy.

Vậy là trễ một bước rồi sao ?

"Em với Vương Dục là một cặp rồi à ?"

Hạ Ngôn không nói, trên mặt xuất hiện một mảng ửng đỏ, cậu gật đầu thừa nhận.

Đường Phi : "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net