17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những gì xảy ra ngày hôm đó, sau này cũng không có ai chủ động nhắc lại nữa.

Mọi thứ vẫn tiếp diễn một cách tẻ nhạt, Doyoung như thường nhật đều phải đến bệnh viện thực tập cho công việc sau này. Còn có cả Park Jeongwoo đang thực tập tốt nghiệp, ngày nào cũng ở bên líu ra líu ríu như một đứa trẻ con làm nũng đòi hỏi cái này cái kia. Doyoung chợt liên tưởng tới đứa nhỏ Junghwan ở nhà, bởi hai đứa trạc tuổi nhau, vậy nên cũng vô thức đối xử ân cần với Jeongwoo như thể em trai của mình, nhưng có vẻ thằng bé vẫn không được hài lòng cho lắm.

"Tiền bối." Giờ nghỉ trưa, Jeongwoo hớn hở kéo tay em về phía tủ đựng đồ, lôi từ bên trong ra một hộp cơm được trang trí vô cùng bắt mắt, "Đây là cơm mang cho anh, em tự làm đấy, trông có ngon không?"

Doyoung chỉ lịch sự mỉm cười, "Không cần đâu, em cứ ăn đi, anh ăn cơm trong canteen được rồi."

Jeongwoo bất mãn bĩu môi, "Em mang những hai hộp cơ, một mình ăn không hết, coi như là anh ăn giúp em đi có được không?" Sau đó lại cúi đầu xuống, ấm ức lẩm bẩm trong cổ họng, "Sao trước kia bạn của anh mang cơm cho anh thì được, vậy mà đến lượt em cái gì cũng bị từ chối cơ chứ?"

Những lời này Doyoung đều nghe thấy hết, em cũng không muốn khiến đối phương phải phiền lòng, liền nhận lấy hộp cơm, còn dịu dàng xoa đầu Jeongwoo một cái, "Được rồi, anh sẽ ăn, cảm ơn em."

Giây phút nhét một miếng thức ăn vào miệng, Doyoung mới sực nhận ra, đã lâu rồi Yedam không còn mang cơm trưa tới bệnh viện cho em nữa.

Hai người lại quay trở về với quỹ đạo như ngày trước, vẫn là đôi bạn thân thiết, thi thoảng lại gặp mặt rồi rủ nhau đi ăn uống thứ gì. Dạo gần đây Yedam có hơi bận, lượng người biết đến nhạc của cậu đang dần dần tăng lên, Yedam lúc này cũng đã có chút danh tiếng. Cậu luôn chìm mình trong âm nhạc, hết sáng tác rồi lại thu âm, gần như lúc nào Doyoung tới trong phòng của cậu cũng đều có tiếng nhạc hết. Như vậy cũng tốt, Yedam đã có thể toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó mà không còn gặm nhấm quá khứ nữa, Doyoung ở một bên chăm chú quan sát cậu làm việc, chút gánh nặng trong lòng dường như đã vơi đi phần nào.

"Tiền bối! Anh có nghe thấy em nói gì không đó?" Jeongwoo ở phía đối diện đanh giọng gọi lớn, thành công kéo Doyoung đang mơ màng quay trở về thực tại.

Em mỉm cười gượng gạo, nhẹ giọng muốn xoa dịu đứa nhỏ đang chuẩn bị nổi đoá kia, "Ừm... vừa rồi anh hơi mất tập trung chút, em nhắc lại được không?"

Chỉ là không ngoài dự đoán, Jeongwoo liền thất vọng lắc đầu, nhìn Doyoung bằng một vẻ đầy tổn thương, "Không có gì đâu, em đi trước đây, tiền bối cứ từ từ ăn."

"Ơ kìa..."

Doyoung bất lực cười khổ, trong lòng âm thầm than vãn sao dạo này mấy đứa nhỏ hay gắt gỏng cục súc quá vậy.

Giờ nghỉ trưa không dài, hơn nữa với thói quen ăn uống như mèo của Doyoung thì lúc em hoàn thành hộp cơm cũng vừa vặn bước vào ca làm việc buổi chiều. Thời điểm em đem thuốc tới cho bệnh nhân, lại nghe thấy mấy người họ nằm trên giường rôm rả nói chuyện với nhau, "Haiz, mới đó mà đã tháng 5, thời tiết cũng nóng lên rồi."

Đã sang tháng 5 rồi sao? Doyoung ngẩn người, vội rút điện thoại ra để kiểm tra, mới phát hiện không chỉ bước sang tháng 5, mà thậm chí đã trôi qua được một tuần rồi.

Ngày hôm nay là sinh nhật Yedam, như thế nào mà em lại quên béng mất, đến cả quà cáp cũng chưa chuẩn bị gì. Trong lòng em nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tan làm, chạy đi mua quà sinh nhật rồi ghé qua với cậu thôi. Cách đây không lâu Yedam vừa lướt điện thoại vừa bâng quơ khen một đôi giày trông thật đẹp, vậy thì chắc chắn cậu sẽ rất thích nó, mới chỉ nghĩ đến thôi mà Doyoung đã cảm thấy phấn khích rồi.

Ca chiều ngày hôm nay dài như cả một thế kỉ, vừa mới hết giờ làm Doyoung đã chạy vội đi, khẩn trương mua quà rồi đến thẳng nhà cậu. Lúc em đến trong nhà không có tiếng nhạc, Yedam nói bởi vì đã thu âm cả một buổi chiều nên cổ họng có chút khô. Cậu pha một tách trà nóng đưa đến trước mặt em, một tách để cho bản thân mình uống, trà này là chính tay Doyoung đã mua cho cậu, còn dặn dò khi nào phải hát nhiều hãy uống một chút, như vậy sẽ tốt cho thanh quản của cậu hơn.

Yedam thực sự rất thích món quà này, còn ân cần xoa đầu em rồi khen ngợi sao Doyoung lại chu đáo quá vậy, biết cậu muốn mua cái gì. Doyoung tủm tỉm cười, nhấp một ngụm trà che giấu đi cảm xúc ngượng nghịu, vị mật ong ngòn ngọt lan toả trong khoang miệng, lưu lại nơi đầu lưỡi là hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài.

Giá như lúc nào cũng có thể như vậy thì thật tốt, Doyoung nghĩ, trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, được thư giãn trên chiếc ghế sofa thân thuộc, hơn nữa còn có một người rất quan trọng với mình ở cạnh bên, thế là quá đủ rồi. Em bất giác quay đầu về phía cậu, vừa đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau, cái nhìn của cậu vừa nhẹ nhàng lại vừa ấm áp, khiến cho trái tim em bỗng nhiên mất kiểm soát mà đập liên hồi.

Căn phòng rơi vào lặng im, chỉ còn lại tiếng thở rất khẽ, không khí dường như cũng nóng lên vài phần. Khuôn mặt cậu từng chút tiến gần về phía em, Doyoung có hơi căng thẳng mà ngả về phía sau một chút, bả vai lại bị Yedam giữ chặt lấy, một lần nữa cậu chầm chậm hôn em.

Không vụng về như cái lần đầu tiên, cũng không áp bức như nụ hôn sau đó, mà lần này lại mang theo chút gì đó nóng bỏng quyến rũ. Vị trà nơi làn môi còn vương lại phảng phất, Yedam tỉ mỉ dò xét khoang miệng em, cậu hôn em như thể muốn khiến thần trí em đảo điên mê mờ.

Một tay Yedam giữ lấy gáy em, tay còn lại khe khẽ mơn trớn gò má mềm mại, trượt dần xuống vùng cổ trắng ngần và rồi dừng lại nơi chiếc cúc áo trên cùng của em. Cảm giác lành lạnh xâm nhập cơ thể, Yedam cẩn thận cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi trên người em, thế nhưng Doyoung lại cảm thấy cả người nóng nực đến phát điên, nhất là khi nụ hôn càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Như vậy đột ngột quá. Thứ gì đó trong tâm trí đã lên tiếng nhắc nhở, vậy nên em liền ngăn lại bàn tay cậu đang dần di chuyển xuống phía dưới. Yedam có hơi bất ngờ, đôi mắt đen thẳm nhìn em chứa đựng một chút gì cháy bỏng mạnh mẽ, Doyoung liền xấu hổ xoay mặt đi không dám đối diện với cậu.

"Chúng ta không nên làm như vậy đâu..." Em khó khăn nói, thanh âm xen với những tiếng thở dốc.

Trái ngược với em, biểu cảm trên mặt Yedam lúc này vô cùng điềm tĩnh, cậu cất giọng ôn tồn, "Doyoung, chúng ta hẹn hò đi."

"Sao cơ?" Doyoung ngỡ ngàng hỏi lại, dường như không dám tin vào tai mình.

Yedam không nói gì nữa, cậu chỉ mỉm cười nhàn nhạt, tiến sát về phía em muốn tiếp tục nụ hôn. Vậy nhưng hai bờ môi còn chưa kịp chạm vào nhau, tiếng chuông điện thoại đã vang lên đột ngột, thành công chặn đứng mọi hành động của cậu. Doyoung nhìn Yedam một cái đầy phức tạp, sau đó rút điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ "Park Jeongwoo" liền ấn nút nghe.

"Tiền bối." Qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Jeongwoo, "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh mau xuống dưới đi, em đã đứng trước cổng nhà anh rồi."

Doyoung có chút khó xử, "Nhưng hiện tại anh không có nhà..."

"Vậy thì em sẽ đợi đến khi nào anh về, chuyện này rất quan trọng, em nhất định phải nói trực tiếp với anh."

Jeongwoo vội vã cúp máy, bỏ lại Doyoung còn đang ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì cùng với ánh mắt đã tối sầm đi của Yedam. Em cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, vội đứng lên chỉnh trang lại quần áo rồi nói lời từ biệt với cậu, dù sao những gì xảy ra vừa rồi cũng có hơi không ổn, nhanh chóng rời đi vẫn là tốt nhất.

Doyoung phi vội về nhà, từ đằng xa đã thấy dáng người cao lớn của Jeongwoo đang kiên nhẫn đứng đợi bên dưới rặng cây xanh mướt. Nhìn thấy em trở về, nét mặt thằng bé giãn ra, chỉ là ánh mắt quá đỗi cứng rắn của nó thật khiến cho Doyoung cảm thấy lo sợ.

"Tiền bối." Jeongwoo hít thật sâu một hơi, quyết định đem hết tâm tư trong lòng mình bộc bạch, "Kì thực tập của em sắp kết thúc, phải quay về trường viết khoá luận tốt nghiệp rồi, thời gian được ở cùng anh cũng không còn nhiều nữa, vì vậy có những chuyện em cảm thấy ngày hôm nay nhất định phải nói ra, nếu không cả đời này em sẽ hối hận mất."

Doyoung lặng người đi, cảm giác bất an dần xuất hiện trong tâm trí, em muốn ngăn đứa nhỏ này lại trước khi kịp thốt ra những lời tiếp theo, vậy nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Kim Doyoung, em thích anh." Jeongwoo nhìn thẳng vào mắt em đầy kiên định, giọng nói vang lên dõng dạc, mạnh mẽ.

"Anh có đồng ý hẹn hò với em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net