Thế giới vô trùng (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13,

Voldemort đến tìm Draco rất nhiều lần, đối phương đều từ chối không gặp mặt hắn.

Voldemort kiên nhẫn cho đến một đêm Giáng sinh khác, hắn xé toạc lớp phòng ngự của Draco như xé một mảnh giấy, sau đó đẩy cửa thẳng vào trong.

Draco biết Voldemort xông vào, cũng biết mình không ngăn được, cậu tức giận đến phát run, nhưng lại không làm gì được.

"Con không muốn gặp Người."

Cậu đứng ở trong đại sảnh, phí công nói lời kháng cự.

"Ta luôn nghĩ đến con," Voldemort tiến lại gần cậu một bước, Draco liền lùi lại một bước.

"Người đi đi, con không muốn nói chuyện với Người."

"Con có thể thử từ chối ta," Voldemort nói.

Draco nhẫn nại, bờ vai phát run. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn giơ đũa phép lên và tấn công Voldemort một cách tức giận.

Sau câu thần chú, Voldemort vẫn đứng đó, người đầy những vết thương, máu chảy đầm đìa.

Draco hét lên, cơ thể run rẩy dữ dội hơn.

"Người.....Người cố ý không tránh đi! Người chỉ là đang diễn khổ nhục kế thôi!"

"Nó không thực sự là tổn thương," Voldemort nói, "Và ta cũng không cảm thấy đau đớn."

Draco tấn công Voldemort là thật, nhưng cậu cũng thật sự không muốn thương tổn hắn. Cậu vừa kinh ngạc, vừa tức giận kết hợp với hối hận làm cậu đứng không vững, lửa giận thiêu đốt khiến cho cậu sắp phát điên rồi.

"Đừng giận ta nữa, được không?" Voldemort vừa nói, vừa tự cho mình một câu thần chú chữa lành vết thương, tiến lại gần Draco, "Ta chỉ muốn nhìn thấy con. Lẽ ra ta nên tham khảo ý kiến của con về những gì xảy ra năm đó, nhưng lúc đó trạng thái của con rất không ổn, con chắc chắn cũng sẽ không bao giờ đồng ý, như thế chỉ khiến cho đứa trẻ mất mạng. Trên thực tế, nó sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ta không làm bất cứ điều gì. Ta không có tình cảm với đứa bé đó, Draco, con phớt lờ ta, xa lánh ta chỉ vì nó, ta thậm chí còn muốn nó chết đi. Nhưng ta không thể nhìn thấy con sụp đổ thêm một lần nữa."

Draco không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, "Làm sao có thể có một người cha muốn con của mình chết đi?"

"Ta chính là một người cha như vậy, cũng không xứng đáng làm một người cha," Voldemort nắm chặt cánh tay Draco, ngăn không cho cậu rời khỏi mình, "Con là con của ta, con bảo ta làm sao có thể yêu thương thêm một đứa trẻ khác?"

"Lại nữa rồi," Draco run rẩy cười lạnh, "Lại là những lời này, Người không thích con, còn muốn lấy nó làm lí do."

Voldemort không muốn giải thích. Hắn từ trong đầu lấy ra một đoạn ký ức, ngay cả chậu tưởng ký cũng không cần, trực tiếp đem Draco đẩy vào đoạn ký ức kia.

*

Một gian thư phòng rộng rãi xuất hiện.

Một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tóc đen đang ngồi trước bàn, tay ôm Draco, chỉ mới bốn, năm tuổi, nghiêm túc dạy cậu viết.

"Cây bút lông sắp bị con làm gãy rồi," Riddle nói, ra hiệu cho Draco buông tay ra.

Draco không hiểu, "Nhưng mà như vậy sẽ không cầm được bút."

"Có thể, chỉ cần con đừng dùng sức như vậy." Riddle nói.

Hắn ôm Draco tập viết, sau khi viết xong một trang, đến giờ nghỉ của Draco, Riddle sẽ dạy cậu chơi với cây đũa phép của mình. Draco cầm đũa phép vung loạn khắp nơi, đem thư phòng biến thành một mảnh hỗn độn, sau đó Riddle sẽ khôi phục chúng về trạng thái ban đầu.

Nuôi một đứa trẻ chẳng có gì là vui vẻ, nhưng Riddle, là một mảnh ký ức, không có mấy việc để làm, hắn đã quá nhàm chán, và có một đứa trẻ ở bên có thể giúp hắn giết thời gian.

Vì thế hắn bắt đầu bồi dưỡng một Tử thần Thực tử từ lúc bốn tuổi, để cậu có thể trung thành và tận tâm với hắn. Nhưng dù sao bốn tuổi cũng quá nhỏ, Riddle vẫn phải dỗ dành và chăm sóc cậu.

Hắn cho rằng mình vô cùng chán ghét trẻ con, nhưng Draco lại rất hợp với hắn. Draco cũng chỉ là một đứa bé rất tò mò, mũm mĩm, dáng dấp anh tuấn, vừa yêu thích vừa sùng bái Tom.

Những ngày ở trong cuốn nhật ký không dễ chịu gì với Riddle, cơn khát máu của hắn ngày càng gia tăng, nhưng không có ai trong cuốn nhật ký để hắn giết.

Hắn thực sự có thể giết Draco, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì. Vì vậy, hắn tạm thời mang ý định bồi dưỡng Draco thành một Tử thần Thực tử, vô tình lại làm dịu đi ham muốn giết chóc của hắn trong khi giáo dục và chăm sóc Draco.

Trước mặt hắn, Draco luôn thành thật. Cậu thú nhận với Tom rằng đôi khi cậu sẽ nói dối cha mẹ, nhưng cậu không muốn nói dối Tom, cậu không dám, mặc dù chỉ mới bốn tuổi, nhưng Draco cảm thấy Riddle là người cậu không thể chọc vào. Cậu có thể ở trước mặt cha mẹ làm nũng tùy hứng, nhưng ở trước mặt Riddle, cậu chỉ có thể là một đứa trẻ ngoan.

Riddle rất thích dạy Draco đọc và viết chữ, hắn từ trước đến nay vẫn luôn thích làm giáo sư, thích uốn nắn và gây ảnh hưởng lên người khác theo ý muốn của mình, cũng luôn thích thu thập các tín đồ cho mình. Draco là người nhỏ tuổi nhất trong tất cả những "tín đồ" của hắn và được hưởng những đặc quyền của một đứa trẻ.

Draco sẽ bò lên người Riddle khi cậu ngủ trưa, trọng lượng cơ thể đè lên ngực Riddle. Riddle bế cậu xuống, nhưng chỉ trong chốc lát, Draco lại bò lên, vẫn ôm chặt lấy cổ Riddle, giống như một con gấu túi. Sau đó Riddle dứt khoát niệm bùa chú lên người mình, để cho bản thân có thể ở dưới tình huống ngực bị đè vẫn có thể bảo toàn hô hấp bình thường. Cảm tạ Merlin, may mắn vì hắn là một phù thủy xuất sắc, nếu không thân là ký ức lại bị một đứa nhỏ đè tắt thở, truyền ra ngoài thì quá mất mặt.

Draco thức dậy sau giấc ngủ trưa, ngồi xuống bên cạnh Riddle, đặt người lính đồ chơi lên người Riddle, biến ngực và bụng hắn thành nơi tập luyện cho binh lính.

Riddle ngủ lâu hơn. Hắn thức dậy với cảm giác như thể mình đã chết rồi, Draco để tất cả đồ chơi trôi nổi xung quanh Riddle, như thể là một thiên đường đồ chơi thu nhỏ. Draco đang dùng tay Riddle làm bảng vẽ, còn vẽ thỏ lên đó.

Cả hai thường xuyên ở bên nhau suốt vài năm. Sau đó Riddle phát hiện mình không thể thường xuyên rời khỏi nhật ký, hoặc là mang Draco vào trong này nữa, bởi vì như vậy sẽ tiêu hao quá nhiều sức lực, vì thế hắn đã giảm bớt số lần gặp mặt với cậu.

Lần này Draco đã khóc. Cậu muốn gặp Riddle, quả thật rất khó nếu không được gặp hắn.

Nhưng Riddle thật sự không dễ gặp lại cậu, hắn đã tiêu hao rất nhiều sức lực.

Cuối cùng, Riddle đã dùng một câu thần chú, khóa một phần ký ức của Draco lại, khiến cho cậu tạm thời quên đi những lần hai người từng gặp nhau khi còn nhỏ. Do đó, Draco luôn nghĩ rằng cậu chưa bao giờ gặp Riddle trước năm cậu mười bốn tuổi.

*

Sau khi Draco rời khỏi ký ức và trở về với thực tại hiện tại, cậu nhìn Voldemort một cách bối rối.

Đoạn ký ức kia dần dần xuất hiện.

Cậu và Tom trao đổi không chỉ trong nhật ký, cậu từng đi vào trong nhật ký, Tom cũng có rất nhiều lần rời khỏi nhật ký, đến bên cạnh cậu.

Có một vài lần, Draco mơ về một cậu bé cao lớn, tóc đen, nhưng chưa bao giờ biết người đó là ai.

"Ta rất thích mấy năm con làm bạn với ta," Voldemort nói, "Con là đứa trẻ duy nhất ta từng chăm sóc, và ta nghĩ điều đó giải thích lý do tại sao ta không thể coi con là người yêu. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không có tình cảm với con. Con biết là ta quan tâm đến con mà."

Draco ngơ ngác, không trả lời.

Voldemort cũng không nói gì nữa, không đưa ra yêu cầu gì, cũng không đòi hỏi bất kỳ đáp án nào. Hắn rời đi, sửa lại lớp phòng vệ của Draco trước khi đi, để lại một cái túi và nói sẽ đến thăm cậu trong vài ngày tới.

Draco mở túi ra, bên trong là một bộ trang phục trẻ con nho nhỏ, đỏ trắng đan xen, rất có không khí của Giáng Sinh.

Draco ôm bộ quần áo trẻ con, mừng rỡ muốn khóc. Cậu biết mình không bình thường, mà Tom lại nuông chiều sự bất thường của cậu.

*

Draco lấy bộ đồ trẻ con ra và đặt nó bên cạnh lồng ấp.

"Con thích không?" Cậu hỏi," Là Tom mang tới đó. Ta quên mua quà Giáng sinh cho con rồi."

Cậu để lại một nụ hôn trên lồng ấp của đứa bé mà cậu không biết có thể tỉnh dậy hay không.

Thai nhi đó trông rất kì lạ. Có lẽ tất cả thai nhi đều là như thế, nhưng không sinh trưởng trong cơ thể mẹ, nhất định sẽ làm cho nó thoạt nhìn có chút quái dị.

Draco nhìn nó, nhìn vào hàng rào ma thuật lấp lánh. Chúng sẽ bảo vệ nó, cung cấp năng lượng cho nó.

Cậu yêu đứa trẻ này gần như một loại ám ảnh. Một phần vì đó là cốt nhục của chính cậu, một phần vì đó là con của cậu và Tom.

Còn có một phần khác, là cậu cảm thấy đứa nhỏ này có thể chứng minh tình cảm của cậu và Tom, cậu cần loại minh chứng này, bởi vì Tom đối với cậu không có tình cảm với người yêu, cũng không có ham muốn.

Nhưng cậu có tất cả. Cậu đã quen với việc có tất cả, cậu luôn xứng đáng có tất cả, vậy làm sao có thể có thứ gì đó cậu khao khát mà lại không thể có được? Trên đời này tuyệt đối sẽ không có loại chuyện như vậy.

Cậu phủ nhận, sau đó phát điên, rồi lại bất lực.

Cậu không gặp Voldemort, với lý do là Voldemort đã lôi đứa bé ra khỏi cơ thể cậu và để nó ngủ say, vì vậy cậu tức giận với hắn. Nhưng đó không phải là toàn bộ lý do.

Cậu sợ Voldemort thương hại cậu, vì lòng thương hại nên mới cho cậu tình yêu, đúng hơn, là cái gì đó tương tự như tình yêu.

Cậu đã yêu hắn quá lâu, thật sự không thể chịu nổi loại thương hại này.

*

Vài ngày sau, Voldemort lại đến nhà Draco. Đầu tiên hắn đi xem đứa bé, thêm vài câu thần chú lên lồng ấp, rồi hỏi Draco có muốn đến đến Bộ Pháp thuật làm việc cho hắn không. Bộ Pháp Thuật đã là của Voldemort từ lâu rồi. Hắn thi hành không ít chính sách nghiêm khắc, nhưng bởi vì hiệp nghị đình chiến, hắn đã bãi bỏ một số chính sách quá khủng khiếp.

"Theo con được biết, cha đang xử lý mọi chuyện rất tốt." Draco đáp, cũng không nhìn hắn.

"Lucius đương nhiên xử lý mọi thứ rất tốt, nhưng công việc quá nhiều, hắn cũng cần có người chia sẻ với mình.
Ta hy vọng những chuyện này có thể giao cho tâm phúc của ta, một người có thể khiến ta yên tâm. Nếu con đồng ý đi, không gì có thể tốt hơn. Nếu không, ta sẽ tìm người khác."

Draco do dự một lát, "Con cần phải làm gì?"

"Rất nhiều." Voldemort đáp.

Hắn đại khái nói, Draco cần phụ trách chế định cùng sửa đổi một ít chính sách, đồng thời chịu trách nhiệm thực hiện và giải quyết các vấn đề phát sinh trong quá trình thực hiện.

"Con có hứng thú không?"

Draco rất hứng thú. Nhưng cậu không muốn biểu hiện ra bộ dáng mình đối với chủ ý này rất nhiệt tình.

"Con sẽ suy nghĩ, mấy ngày nữa sẽ trả lời Người." Cậu đáp.

Voldemort không nói gì, chuẩn bị rời đi. Lúc hắn đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Draco một cái.

Nhưng hắn không mở miệng, lập tức rời đi.

-Tbc-

('・ω・')

~19/11/2023~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net