Chapter 6: Phòng chứa bí mật và Tử xà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa thầy hiệu trưởng." Harry lễ phép cúi đầu chào vị phù thuỷ già "Thầy gọi em có việc gì không ạ?" Điều chỉnh thanh âm của mình sao cho phù hợp với tình huống, cậu biết Dumbledore đời trước rất giỏi trong việc sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật nên cố gắng không lộ ra sơ hở, mặc dù bản thân cậu sẽ cảm thấy rất thất vọng nếu như ông làm vậy với cậu.

"Harry thân mến." Dumbledore nở nụ cười hiền hậu "Ngồi đi cậu bé, và trò nữa Malfoy. Hai trò muốn thử mật ong chứ?" Mắt liếc nhìn thấy hai cốc mật ong đột nhiên xuất hiện trên bàn hiệu trưởng, Severus nhăn mày.


Cái lão cuồng đồ ngọt này! Ông muốn độc chết Đứa Bé Sống Sót và con đỡ đầu ta bằng đồ ngọt hả?!


Harry ngay lập tức từ chối "Không ạ, cảm ơn thầy, con không thích mật ong lắm." Cậu hiểu sự yêu thích tuyệt đối của vị phù thuỷ già dặn với đồ ngọt, nhưng không có nghĩa cậu cũng chịu được nó. Voldemort vẫn lượn lờ trên mái tóc bù xù của Harry, mắt liếc đến cốc mật ong liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nếu những người khác nhìn thấy được.


Uống thứ đó vào không khéo huyết áp tăng vọt chẳng phải chết sớm à?! Chỉ có đồ thần kinh như ông ta mới có sở thích này.


Phải, là huyết áp. Ai..... Voldemort thở dài. Ta đã bị Muggle hoá.


Draco ngồi một bên thấy cả Harry và Severus đều từ chối, vẻ mặt tỏ ra thế nào đều như nhau, rất thức thời lịch sự cự tuyệt lời mời của vị hiệu trưởng.


"Không ai muốn à?! Ai. . . thật tiếc. Người trẻ các cậu chẳng bao giờ chịu hiểu phúc lợi của mấy món này." Dumbledore ai oán thở dài, cố tình liếc mắt trách cứ qua Severus.

"Thưa thầy hiệu trưởng." Severus nheo mắt nguy hiểm, gằn từng chữ "Thầy gọi học trò của viện tôi đến không phải để mời chúng nó uống mật ong đâu nhỉ?"

"Phải rồi." Dumbledore tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ "Harry, rất xin lỗi vì phải gọi trò đến văn phòng ta vào giờ này. Ta biết cũng đã trễ và thật không tốt cho học sinh năm nhất như hai trò lại đi lang thang trong trường hiện tại. . ."

"Vấn đề chính thưa thầy. . ." Severus kiên nhẫn nhắc nhở, thanh âm trầm thấp đến muốn đóng băng không khí xung quanh. Harry ngồi một bên cố nín cười vì thái độ của bậc thầy Độc dược đối với thầy hiệu trưởng, người kia mỗi lần là lại nói vòng vo lông bông bên ngoài, nếu không nhắc nhở chắc sẽ lải nhải mấy vấn đề không liên quan.

"Nào Severus, không cần phải nóng vội. Ta cũng biết các trò ấy không thể ở đây lâu mà." Dumbledore quay sang nhìn Harry, hoặc ít nhất là nhìn con rắn trên vai cậu, đôi mắt nó đỏ rực khiến ông bỗng chốc từ vui vẻ trở thành bất an "Harry, ta gọi con đến đây, là vì thú nuôi của con."

"Thú nuôi của con?" Harry chớp mắt ngạc nhiên, trong tâm giật thót một cái "Con không hiểu lắm. Ý con là con có hai thú nuôi."

"Chúng ta đang nói đến con rắn trên vai con." Dumbledore giật thót khi Voldemort đột ngột ngẩng phắt đầu dậy, nhưng ông không biểu hiện ra ngoài quá nhiều "Con biết đấy Harry, trường không cấm con mang thú nuôi nhưng rắn là một sinh vật, ừm, khá nguy hiểm. Vạn nhất con lạc nó, không có gì đảm bảo nó sẽ không tấn công các học sinh."


Làm như ta có sở thích đi lung tung cắn người không bằng. Voldemort hừ lạnh, không thèm nhìn Dumbledore nữa mà chuyển tầm mắt sang Severus, người vẫn luôn chú ý đến Harry và thú nuôi của cậu. Bậc thầy Độc dược vừa chạm trán với đôi mắt đỏ theo quán tính có một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Severus dời tầm mắt về phía Dumbledore tìm cái cớ để không phải nhìn đến con rắn kia.


"Thưa thầy, về việc này thầy không phải lo." Harry nở nụ cười tươi, tìm lời lẽ để thuyết phục hai bậc phù thuỷ tiền bối trước mặt "Con rắn của con, ừm, nó không giống những con rắn thường, nó rất thông minh. Chỉ cần không có ai tiến lên gây sự với nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Con có thể đảm bảo nó sẽ không rời khỏi con nửa bước."


::Ngươi tự tin quá nhỉ?:: Voldemort rít bên tai Harry bằng Xà ngữ, lưỡi rắn búng búng cọ vào vành tai Harry làm cậu run lên một trận, Harry nghe thấy con rắn nào đó đang cười.


"Ta hiểu sự giải thích của con, Harry. Nhưng chúng ta vẫn cần phải đảm bảo--"

"Thưa thầy, nó là một con rắn lười biếng. Nó không làm gì nhiều được đâu ạ." Harry cười thầm khi kẻ nào đó bị nêu ra tật xấu, lấy cái đuôi đập vào má cậu 'chan chát' mấy tiếng, cậu thì rên rỉ xoa xoa cái má đang đỏ lên.

"Ừm." Dumbledore vừa vuốt vuốt chòm râu vĩ đại vừa quan sát "Biểu hiện vừa rồi đủ chứng minh con rắn này có thể hiểu chúng ta đang nói gì. Thú vị đấy."

"Nó đã dùng đuôi tát vào mặt Potter, dù không nặng lắm ta thấy giống như bọn mi đang đùa giỡn với nhau vậy, thay vì phải cắn như những con rắn khác, xem như chấp nhận được. . ." Severus hờ hững nói ra, sau đó phát hiện bản thân đã vô tình đã đồng ý.

"Vậy thầy đã đồng ý để Harry giữ lại nó, thầy Severus?" Dumbledore cười. Severus muốn minh bạch, nhưng không thể chối cãi gì được, đành hừ lạnh rồi ngoảnh mặt đi "Trò Malfoy?" Vị hiệu trưởng gọi cậu học sinh nãy giờ vẫn im lặng kia "Trò thấy việc này thế nào?"

"A. . . Dạ??"Draco đột ngột bị gọi tên, nhất thời không hiểu ý tứ của vị hiệu trưởng.

"Trò có cảm thấy con rắn này là mối đe doạ không? Trò biết đấy, ta cần đảm bảo sự an toàn cho học sinh của trường mà Harry vẫn muốn giữ nó. Thế nên ta cần biết ý kiến của các học sinh khác, nhất là khi trò đã có mặt ở đây." Dumbledore cẩn thận quan sát biểu hiện trên gương mặt cậu chủ nhỏ nhà Malfoy "Xem như trò đại diện học viện Slytherin nêu ra ý kiến đi."

"Thưa thầy hiệu trưởng, em thấy việc này không thành vấn đề ạ." Rồng nhỏ khẽ liếc qua Harry "Thật sự em thấy. . . nó không thể dứt khỏi cậu ấy được, nên sẽ không có chuyện nó bò đi lung tung đâu ạ."


Harry tặng cho rồng nhỏ ánh mắt vô cùng biết ơn, Voldemort thì hừ lạnh, cái gì mà 'không dứt khỏi được' hả thằng ranh kia?


"À." Dumbledore cảm thán "Nếu đã vậy. . ." Ông nhìn con rắn hổ mang một lần nữa "Không còn cách nào khác, ta đành phải chấp nhận thôi. Nhưng." Thấy Harry lộ vẻ vui mừng, ông cũng không đành lòng nói nặng, nhưng vẫn phải cảnh báo vài việc "Con phải luôn giữ nó bên mình, chắc chắn rằng nó sẽ không bò lung tung tấn công người, được chứ Harry?"

"Con biết rồi thưa thầy."

"Được rồi. Giờ thì hai đứa có thể trở về ký túc xá. Rất xin lỗi vì đã làm phiền hai đứa." Dumbledore quay sang Severus "Phiền thầy đưa bọn trẻ về, để chúng đi giữa Hogwarts vào giờ này sẽ không tốt. Nếu gặp Filch thì còn có thầy để giải thích cho hai trò ấy."


Severus rất không tình nguyện nhưng vẫn phải làm. Ai bảo hai đứa này là học sinh của viện hắn chứ! Nhưng nếu lão già này không gọi chúng lên vào giờ này sẽ không có chuyện. Chung quy vẫn là vì thằng nhóc Potter và con rắn của nó! Toàn một lũ phiền phức!
---


"Không ngờ cha đỡ đầu lại dễ dàng đồng ý như vậy." Nhớ lại tình huống trong phòng hiệu trưởng vừa rồi làm cậu chủ nhỏ nhà Malfoy thấp thỏm một trận "Tớ nhớ cha rất khó tính. Nhưng cũng nhờ vậy thầy hiệu trưởng mới chấp nhận. Nói gì thì nói viện trưởng nhà Slytherin vẫn có sức đe doạ ông ấy." Draco cười đắc ý.

"Có lẽ nhờ may mắn." Harry cũng cười, nói hùa theo ý của Draco. Cậu chào người bạn của mình rồi cả hai tách nhau trở về phòng riêng.


Vừa đóng cửa phòng, khoá lại cẩn thận, Harry lập tức cởi áo chùng khôi phục hình dạng Ngũ Độc, cây đũa phép biến thành sáo bạc vắt bên hông, cậu nhanh chóng mở thông đạo bên cạnh giường mà chui vào, tiếng ngân sức va leng keng vào nhau vọng khắp đường hầm.


"Ngươi có làm gì Severus không, Harry?" Voldemort lúc vào hầm thì bò xuống bên cạnh Harry, không còn bám lên vai cậu. Hắn không nghĩ bậc thầy Độc dược kia sẽ có lúc nói chuyện lơ đễnh như vậy, kẻ kia rất cẩn thận và tiết kiệm lời nói của mình. Chắc chắn thằng nhóc này có nhúng tay vào.

"Một chút." Harry lắc lắc cây sáo trong tay "Lúc đó ta niệm vài chú cổ của tộc có thể thay đổi suy nghĩ của người khác, nhưng vì thời gian có hạn nên ta chỉ cần điều khiển ông ta đồng ý thôi. Để lâu sẽ bị phát hiện." Cậu nở một nụ cười sán lạn "Lúc nhận ra thì ông ta đã lỡ lời rồi. Có thầy Dumbledore ở đó làm chứng ông ta sẽ không có cơ hội sửa lời."

"Hừm." Voldemort nheo mắt nhìn chằm chằm cậu "Ngươi có chắc ngươi là một Gryffindor không? Nhiều khi ta thấy ngươi rất giống Slytherin."

"Đời trước ta vào Gryffindor, ngươi biết mà." Cậu nhún vai "Ba mẹ ta cũng là Gryffindor."

"Vậy thì có thể ảnh hưởng từ bà ta." Voldemort rùng mình khi nghĩ đến nữ nhân kia. Duy nhất kẻ đó khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.


ớn lạnh, không phải sợ hãi. Voldemort chưa từng biết sợ hãi ai dù cho đó là kẻ quyền năng nhất đi nữa. Thế nhưng nữ nhân kia tạo cho hắn cảm giác bị stalk* mọi lúc mọi nơi, ớn lạnh cùng khó chịu nhưng lại không thể phản kháng.


<* : rình mò, theo dõi>


Ai. . . duy nhất đối diện với bà ta khiến Chúa tể Hắc ám cảm thấy cuộc đời này thật vô nghĩa.


"Không có đâu. Thật ra nhày trước cái mũ cũng định quẳng ta vào Slytherin đấy." Harry nghĩ lại gì đó không tự giác cũng rùng mình theo, rồi lắc lắc đầu xua đi ký ức kinh khủng trong đầu, tiếp tục đi theo thông đạo tiến vào nhà bếp.


Đến được cuối thông đạo, do chưa có áo choàng tàng hình Harry dù không mang hình dạng Cậu Bé Cứu Thế nhưng không thể liều lĩnh để các gia tinh phát hiện nên cậu định thôi miên các gia tinh, khiến họ rơi vào trạng thái mơ màng.


Voldemort liếc mắt một cái liền bò ra, không kịp để Harry phản ứng, trực tiếp dùng Bùa choáng lên các gia tinh. Năm mươi năm ở không gian kia sức mạnh có chút tăng lên, tuy không đáng kể nhưng so với những phù thuỷ quyền năng hiện tại hắn càng mạnh hơn. A~ hồn phách đầy đủ quả là có khác.


"Đi trộm đồ ăn thôi có cần phải thế không?" Chúa tể Hắc ám nhìn Harry, ngữ điệu trêu chọc "Còn kém quá đấy. Ta thật không ngờ đời trước sao có thể thua ngươi chứ?"

"Chắc do ngươi xui đó." Hary giễu cợt phản bác lại "Mà ta thấy lạ, ngươi đã nhân từ hơn đời trước rồi nha, dùng Bùa choáng lên họ mà không phải Lời nguyền Độc đoán. Sớm biết ở không gian ảnh hưởng ngươi nhiều vậy đời trước ta nên giết ngươi sớm hơn."

"Đừng nghĩ ngươi lĩnh hội sức mạnh của tộc Độc Độc gì đó thì có quyền lên mặt với ta." Voldemort nhếch miệng cười khiêu khích "Ta nằm ở đó mấy chục năm cũng không phải không học được gì mới."

"Rồi rồi. Biết Chúa tể Hắc ám lợi hại rồi." Harry le lưỡi làm mặt quỷ, Voldemort rất muốn lao vào cắn hai cái má phồng lên kia nhưng nhẫn nhịn. Cắn chết nó sẽ có chuyện không hay, phải vì đại sự mà nhẫn nhịn. Hắn cũng không còn là kẻ mất lý trí như trước, không nên làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ mất hình tượng như thế này.


Trộm xong mấy món lấp đầy cái bụng rỗng của mình, Harry mới tính đến chuyện đi xuống cái phòng chứa có con Tử xà kia, rút từ trong áo ra tấm da dê hơi sờn, niệm một câu chú lên.


"Bản đồ Đạo tặc à?" Voldemort trườn tới nhìn tấm da dê hiếu kỳ "Nếu ta nhớ không lầm ngươi là trộm được nó trong kho chứa đồ do Filch canh giữ?"

"Theo nguyên tác là vậy, chỉ là tấm này do ta tạo ra." Harry cười đắc ý, lộ ra biểu cảm 'Thấy ta giỏi chưa~ Khen ta đi ha ha~'


Voldemort điện hạ liếc mắt nhìn nó đầy khinh bỉ, sau đó dời chú ý trở về tấm bản đồ, hắn liền thấy hai dấu chấm tròn ở phòng bếp với hai cái tên đang trôi nổi cực kỳ nổi bật là Harry James Potter và Lord Voldemort.


"Rất may là ngươi giữ cái bản đồ này." Hắn buông ra một câu mặt rắn không chút cảm xúc "Nếu có ai đó vô tình mở ra và nhìn thấy cái tên của ta chắc chắn Hogwarts sẽ có chuyện động trời đấy. Nhất là rắc rối sẽ tìm đến ngươi đầu tiên."

"Ngươi lo cái gì? Chẳng phải ta đang giữ nó đây. . ." Harry bỏ dở câu nói, vì cậu đột nhiên nhớ lại lời Voldemort nói trước đó, rằng trong nguyên tác - đời trước, cậu tìm được tấm bản đồ Đạo tặc trong kho chứa đồ, còn cái này là cậu tự chế ra.

"Lập tức đi tới kho chứa đồ nhanh!" Voldemort dĩ nhiên nhận ra sự khác thường khi Harry đột nhiên im lặng, bởi vì bản đồ này do Harry làm ra. Điều đó có nghĩa là cái bản đồ ở kho chứa đồ kia vẫn còn y xì nguyên. Ngộ nhỡ có người phát hiện ra nó thì sao đây? Chúa tể Hắc ám mới không muốn cuộc sống hưởng nhàn của mình vừa bắt đầu liền kết thúc sớm như vậy đâu.

"Khoan đã, Tom." Harry bắt lại cái thân dài ngoằn của Voldemort, kéo hắn trở về thông đạo "Theo nguyên tác ta mới là người tìm ra cái bản đồ đó, có nghĩa là từ giờ cho đến lúc xảy ra sự việc sẽ không ai tìm ra cái bản đồ đó đâu. Chúng ta không cần vội, lúc cần cứ việc thong thả đi lấy là được rồi."


Voldemort nhìn cậu nửa tin nửa ngờ, nhưng quả thật trong nguyên tác tấm bản đồ vẫn thuộc về Harry, bây giờ hấp tấp chạy qua đó không khéo lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hắn bàng hoàng nhận ra thiếu chút nữa mình đã làm chuyện thiếu suy nghĩ. Merlin a, chắc chắn từ lúc tiếp xúc với thằng nhóc này mà tính nết hắn bị thay đổi.


"Vậy thì qua Phòng chứa đi, chần chờ cái gì." Voldemort hậm hực nói, cặp mắt đỏ nhìn Harry chòng chọc như muốn đục vài cái lỗ lên người nó.
---


Harry ngó quanh nhà vệ sinh nữ, chắc chắn rằng hồn ma Myrtle không lảng vảng gần đó để phát hiện ra nó mới vọt vào trong. Trời biết lúc nãy cả cậu và Voldemort đã thót tim như thế nào khi chạy ngang qua Severus - hôm nay ổng đi tuần tra - mà đám ngân sức cứ vang lên leng keng theo mỗi cử động của cậu.


Voldemort đầu tiên thừa nhận đi đêm lén lút trong trường xém bị phát hiện dưới mũi của giám thị tuần tra là việc làm rất hại cho tim mạch và huyết áp, nhưng bù lại nó cũng mới mẻ và thú vị ra phết. Lúc đó Chúa tể Hắc ám mới cảm thấy mấy cái ngân sức này chướng mắt thế nào cho việc lén lút. Bình thường không có việc gì làm nằm trên vai Harry hắn hay lấy đuôi rung rinh chúng nó vì thanh âm chúng tạo ra rất êm tai, giờ hắn thấy hơi hối hận rồi.


Tuy nhiên may mắn là Harry vừa dùng mấy kỹ thuật của Ngũ Độc có thể vừa bay vừa di chuyển cộng thêm sự trợ giúp của bùa nổi giúp họ bay sát trần nhà cao vút, dù thanh âm có vang lên thế nào, bậc thầy Độc dược vẫn nghĩ nó phát ra từ chốn nào đó mà không phải ở trên đầu hắn. Một người một xà nhìn đến biểu tình vừa cảnh giác vừa ngơ ngác của Severus thì không nhịn được cười thầm trong lòng.


::Mở ra.:: Voldemort dùng Xà ngữ nói với con rắn bằng đá cuốn trên cái vòi nước rửa mặt, ngay sau đó cửa phòng chứa liền mở ra bên cạnh, cả hai lập tức bước vào và nhanh chóng đóng cửa lại. Dù gì trở về họ cũng không dùng cửa này khi Voldemort bảo có thông đạo từ Phòng chứa dẫn về phòng ngủ của Harry. Ừm, chính xác là chỉ có phòng của thủ tịch mới có thể có thông đạo dẫn đến Phòng chứa, nhưng phải dùng Xà ngữ để mở, cho nên đám học sinh khác về sau không phải Xà khẩu sẽ không thể mở được.


Lướt qua đám xương cốt động vật bị bỏ lâu, tiến đến mật thất bên trong với những cột đá hình xà quấn quanh, Harry đáp xuống cạnh bức tượng đầu rắn lớn duy nhất trong gian phòng, cậu Lumos cho vài cột sáng cho căn phòng rồi cất giọng.


::Nhân danh người thừa kế của Slytherin, hãy ra đây.:: Thanh âm tê tê giống loài rắn vang vọng khắp không gian tĩnh mịch. Trong phút chốc cửa đá mở lên và hình thể khổng lồ của của Tử xà bò ra ngoài đối diện với cậu. Khác với tưởng tượng của Harry, nó chỉ nhìn chòng chọc cậu mà không tấn công.

::Ngươi vừa gọi ta?:: Tử xà nói ::Nhưng ngươi đâu phải người thừa kế Slytherin?::

::Ta không phải.:: Harry gật đầu, sau đó chỉ Voldemort trên vai mình ::Nhưng hắn thì phải.::


Tử xà cúi đầu xuống gần Harry, cậu vô thức lùi lại theo phản xạ, thật không ngờ Tử xà lại hoà nhã như vậy khác hẳn trong trí nhớ khi bị nhật ký Riddle điều khiển tấn công cậu.


::A quả thật.:: Tử xà sau khi quan sát rắn hổ mang trên vai Harry thì gật đầu ::Nhưng ta có thể hỏi vì cớ gì ngài, hậu duệ của Slytherin, lại phải ở hình dạng này?::

::Vài sự cố xảy ra.:: Voldemort nhàn nhã đáp ::Rất nhiều chuyện xảy ra, từ từ chúng ta sẽ nói với ngươi sau. Từ giờ ngươi cứ việc nghe theo lời thằng nhóc này và ta. Mọi chuyện khác đừng quan tâm.::

::Đã rõ thưa chủ nhân.::

::Ngươi tên gì?:: Harry hỏi.

::Basilisk.:: Tử xà chớp mắt, nó cảm thấy đứa bé này rất dễ thương lại ngoan hiền nha, cơ mà mấy ngàn năm qua phù thuỷ đã thay đổi y phục trên người cái kiểu gì vậy?

::Được rồi. Ta không ngờ lại có thể gặp ngươi một cách hoà bình thế này, bất quá vậy cũng tốt. Nè, cái này cho ngươi.:: Harry vung cây sáo bạc, lập tức trên không trung xuất hiện một con nhện khá to, rơi thẳng xuống đầu Basilisk.


Tử xà há cái miệng đỏ chót đớp lấy nhện, nuốt chửng. Nó búng búng cái lưỡi rồi cúi người cọ bên mặt Harry.


::Cám ơn ngươi. Đã lâu rồi ta chưa được ăn nó, ta gần như sắp quên hương vị của nhền nhện như thế rồi. Bất quá. . . nhện này có mùi vị hơi lạ?::


Voldemort liếc mắt nhìn một người một cự xà kia thân mật, khoé mắt khẽ giật.


Nữ nhân kia hình như từng nói với hắn xà và các độc vật rất có hảo cảm với người của tộc thì phải. Coi bộ hắn vừa được chứng thực lời nói kia, con Tử xà còn nghe lời thằng nhóc hơn cả hắn nữa.


Voldemort sẽ không thừa nhận bản thân đang bực mình đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net