Chapter 9: Harry Snitch bắn vào tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau sự kiện Halloween, mọi thứ trở về sinh hoạt bình thường. Harry đời này vẫn giữ thói quen đi lang thang trong trường vào buổi tối - sau khi trò chuyện cùng Ron và Hermione, tất nhiên rồi - dù không có áo choàng tàng hình cậu vẫn có bản đồ Đạo tặc và cách di chuyển đặc biệt để không bị phát hiện. Voldemort lúc đầu không để ý, sau này thấy đêm nào cậu cũng chạy ra ngoài đến nửa đêm mới quay lại, hắn tò mò đi theo. Lúc biết cậu đi đâu làm gì, Chúa tể Hắc ám lại bám dính cậu như sam.


Có lẽ tiếp nhận tập tục Ngũ Độc khá lâu, Harry sinh ra thói quen tìm nguyên liệu độc dược dự trữ trong túi, dù không dùng đến cũng phải lấy như kiểu 'thà thừa lúc không cần còn hơn thiếu thốn lúc cần thiết'. Nguyên liệu hầu hết nằm ở Rừng Cấm, cũng vì các độc vật bị hấp dẫn bởi Ngũ Độc, Harry không bị bất kỳ sinh vật nào tấn công.


Thứ nhất, cậu không gây hại gì cho sinh vật của khu rừng. Thứ hai, các độc vật sẽ cùng cậu tìm nguyên liệu, không mất quá nhiều thời gian. Thứ ba, tìm xong cậu sẽ ở lại chế độc dược, một nửa đem chia cho các sinh vật cần, nửa còn lại cậu sẽ giữ làm mẫu. Cuối cùng Ngũ Độc có kỹ năng chữa thương, Harry nhiều lần giúp các sinh vật bị thương nên cậu rất được hoan nghênh ở Rừng Cấm, được tự do đi lại.


Voldemort bám theo Harry vì lòng hiếu kỳ với độc dược của tộc, và cũng muốn 'tham quan' Rừng Cấm kỹ càng hơn. Hắn đời trước tuy là Chúa tể Hắc ám, nhưng có vài thứ ở trong khu rừng này vẫn là mối đe doạ mà hắn không thể xử lý. Tóm lại, Rừng Cấm chưa bao giờ được bất kỳ con người nào khám phá ra toàn bộ. Và Harry là người đầu tiên.


Voldemort giật khoé mắt nằm trên vai Harry quan sát cảnh vật ùn ùn lướt đi do tốc độ di chuyển của cậu, hắn thừa nhận bản thân có chút ghen tị vì Nữ Đế ưu ái thằng nhóc này quá mức.


Nhìn đi! Khu rừng nổi tiếng đầy chết chóc và nguy hiểm nào có ai ngờ rằng một thằng nhóc mười một tuổi chạy long nhong vui chơi như thể đó là vườn nhà mình chứ?!


Nhưng hắn thấy Harry hầu hết đều dùng mấy kỹ năng này, bùa chú không phải cậu không biết, rất rành là đằng khác, chỉ không thường xuyên sử dụng, trừ giờ lên lớp.


Ai. . . Voldemort bắt đầu lo lắng Chúa Cứu Thế sắp quên mất mình là một phù thuỷ rồi. Nhất định phải nhắc nhở nó mới được.


May thay, Harry chỉ dùng mấy kỹ năng đó để chế độc dược, chữa thương và gọi thú cưng. Voldemort làm động tác tailpalm*, hoàn toàn câm nín trước suy nghĩ của người cõi trên xuất hiện trong đầu nó. Ai da. . . ngộ nhỡ hôm nào nó lên cơn thả hết năm độc vật kia ra thì sao nhỉ? Hoặc thổi một đoạn sáo gọi đến một đám rắn? Chắc là vui lắm.


<*: này vốn là từ facepalm, các bạn có lẽ biết nó, nhưng Vol điện hạ lốt rắn không có tay nên dùng đuôi thay thế :v>


Vốn đang chìm trong suy nghĩ, Voldemort đột nhiên cảm nhận sự tồn tại của kẻ nào khác gần họ. Nó giống hệt dao động hắn cảm nhận được lúc mới vào Hogwarts, nhưng nhìn quanh lại không thấy bóng dáng sinh vật nào. Harry ngược lại không lộ ra thái độ gì, Voldemort còn cho rằng nó ngốc đến nỗi không cảm nhận được, về sau mới biết, hoá ra nó sớm đã nhận ra đó là gì.


Cứ như vậy, một người một xà mỗi đêm lẻn đi vào Rừng Cấm hái dược, có khi sẽ đổi lịch trình đi dạo Hogwarts, hiển nhiên cũng đến lúc phát hiện căn phòng với tấm gương Ảo ảnh. Cả hai đã đứng thử trước gương để nhìn xem hiện tại thứ mình mong muốn nhất chính là gì.


Harry khi thấy hình ảnh trong gương, cậu cúi đầu, thở ra nhẹ nhõm và nở nụ cười nhẹ. Còn Voldemort vẫn nhìn chằm chằm cái gương, mặt rắn không biểu lộ cảm xúc cũng không nói lời nào, kể cả khi cả hai quay về ký túc xá Slytherin hắn vẫn duy trì tư thế ngây người như vậy. Harry vô cùng tò mò rốt cuộc Voldemort đã thấy cái gì mà có thể khiến hắn trở nên như vậy.


Có lẽ lúc nào đó sẽ hỏi. Harry nắm lại tay quyết định, nở nụ cười chiến thắng. Và mọi thứ nhàn nhã trôi qua như vậy cho đến trận Quidditch đầu tiên của Harry ở năm nhất.


Hôm đó là chủ nhật, không có tiết học, Harry vốn không cần ra đại sảnh vì trong phòng luôn có đồ dự trữ từ nhà bếp đêm hôm trước, nên cậu định dành sáng ngày hôm sau ngủ nướng một trận. Thế nhưng Merlin hình như không đáp ứng cậu, Draco gõ cửa gọi cậu từ bên ngoài, Harry đành khoác hờ áo khoác vào tát mình tỉnh ngủ một chút mới bước ra mở cửa phòng.


"Cậu định dành cả ngày ngủ thật đấy hả?" Nhận được cái gật đầu dứt khoát của Harry, Draco lắc đầu chán chường "Nhiều lúcg tớ thấy cậu giống đám Gryffindor lắm đấy. Rốt cuộc cậu đã làm gì mà trông cậu như người thiếu ngủ thế hả??" Rồng nhỏ để ý gần đây Harry hay mơ màng trong giờ học, quầng thâm đen xuất hiện dưới vành mắt cho thấy chủ nhân nó ngủ không đủ giấc. Tiểu Draco không thể không thắc mắc cùng lo lắng.

"Tớ làm bài khuya." Harry che miệng đánh cái ngáp che giấu sự thật, cười cười trả lời "Có chuyện gì cậu lại gọi tớ thế?"


Draco không nhắc nữa, tên nhóc này vô cùng bướng bỉnh, đã muốn làm gì thì chỉ Merlin mới cản được cậu ta. Thế nên đề tài rất nhanh bị bỏ qua, Draco nắm tay Harry kéo ra phòng sinh hoạt chung nơi đám xà nhỏ năm nhất đang tụ lại lấy Blaise làm trung tâm. Harry liếc mắt thấy bên cạnh cậu ta là một thứ gì đó dài được bọc bằng giấy.


"Quà của cậu đó, Harry." Blaise thấy Draco kéo Harry ra, gật đầu chào rồi chỉ cái thứ dài dài kia nói "Sáng sớm nó được đặt ngay phòng sinh hoạt chung với phong thư có tên cậu."


Harry bước đến cạnh Blaise, rất dễ nhận ra thứ trong lớp giấy là một cây chổi vì hình dáng đặc thù, dán trên thân nó còn có phong thư với tên người nhận 'Harry Potter' rõ ràng như Blaise đã nói. Các tiểu xà không đụng đến nó, chỉ dịch nó từ cửa phòng sinh hoạt lên sofa thôi.


"Cậu có chổi riêng rồi đó." Draco cười vỗ vai Harry "Ai gửi cho cậu nhỉ?"

"Tớ không biết." Harry trả lời, cậu không thể nghĩ cô McGonagal sẽ gửi cho mình giống đời trước vì giờ cậu thuộc về Slytherin, cầm phong thư lên, mở nó và đọc.


Gửi nhóc Harry,

Đây là chổi cho nhóc như mong muốn. Nhớ giữ vững lập trường.

Người giám hộ của nhóc.



Harry mở bừng mắt ngạc nhiên nhìn mấy con chữ trên phong thư. Quỷ thần ơi nói cậu không nhận ra kiểu nói chuyện này là của ai thì thà cậu đập đầu vào tường cho rồi.


Nhưng mà sao có thể?!


Draco và Blaise thấy sắc mặt Harry chuyển xanh, cũng tò mò nhìn vào phong thư rồi cả hai cùng 'Ồ' lên.


"Người giám hộ của cậu." Blaise nói "Tớ tưởng giáo sư Dumbledore là giám hộ của cậu?"

"Ông ta đúng là giám hộ hiện giờ của Harry, nhưng ông ta không bao giờ viết thư kiểu này." Draco nhìn mấy con chữ trên giấy nhăn mặt thành một đoàn "Đây không phải nét chữ của ổng. Dumbledore không bao giờ xưng hô kiểu. . . nhí nhảnh thế này."

"Vậy có ai đó lấy danh nghĩa này gửi cho cậu, nhưng để làm gì?" Blaise và Draco khó hiểu nhìn nhau, rồi cùng quay sang Harry tìm câu trả lời.


Harry hiển nhiên nhận ra người gửi là ai, nhưng cậu sẽ không nói cho hai người ở đây. Vẫn giữ gương mặt xanh mét ngạc nhiên, rồi từ tốn nói "Là ai cũng không quan trọng. Ít nhất theo như chúng ta thấy người này không có ý xấu, đúng không?"


"Không thể kết luận sớm như vậy, Harry." Draco lắc đầu không đồng ý "Cậu nên nhớ bây giờ cậu vẫn ở trong nguy hiểm. . ."

"Draco, có lẽ Harry nói đúng." Blaise lột mảnh giấy bị bóc ra ở đầu cán chổi "Đây là một cây Nimbus 2000, rất đắt với người thường. Tớ không nghĩ nếu ai đó muốn hại Harry lại đi gửi cho cậu ấy một cây chổi tốt thế này đâu." Harry nhún vai nhìn Draco, ra vẻ 'Tớ đã nói mà'.


Xách cái chổi trở về phòng ngủ, Harry để nó ở cạnh giường, cầm lá thư leo lên giường tiếp tục lật tới lật lui nhìn, như muốn tìm ra manh mối nào khác ngoài cái dòng thư ngắn ngủi kia. Voldemort vẫn đang gặm bánh bên kia, nhìn thấy món quà mới của Harry và cái phong thư đang bị cậu lật đến muốn rách, hắn bò lại.


"Ai gửi?" Hắn đơn giản hỏi.

"Có thể" Harry ngập ngừng "Là Nữ Đế." Cậu đưa lá thư cho Voldemort, câu trả lời khiến hắn thiếu chút nữa phun hết bánh trong bụng ra.

"Bà ta làm cái gì ở thế giới này? Chẳng phải bà ta nói sẽ không nhúng tay vào sao?" Voldemort đọc dòng chữ trên phong thư, dù miệng nói không tin nhưng hắn không thể nghĩ đến ai khác trong tiểu thuyết có thể viết ra loại phong thái này.

"Theo đời trước, giáo sư McGonagal đã gửi cho ta để chuẩn bị cho trận Quidditch."

"Vì ngươi ở Gryffindor." Voldemort bắt chước hành động lật tới lật lui lá thư Harry đã làm trước đó "Hiển nhiên buổi học bay đầu tiên bà ta nhìn thấy ngươi thành thạo cưỡi chổi nhưng bà ta không có lý do để mua chổi cho ngươi khi ngươi thuộc về Slytherin. Nếu như vậy ngươi không có chổi riêng dùng cho trận Quidditch sắp tới, nên. . . Nữ Đế mới gửi cho ngươi?"


Harry không trả lời, cậu nhìn chằm chằm lá thư, một lúc sau nhìn cây chổi mới mở miệng "Cây chổi sáng sớm được tìm thấy trong phòng sinh hoạt của Slytherin mà không phải ngoài ký túc xá, cửa luôn được khoá từ tối, ngươi nghĩ ai có khả năng đem cây chổi vào đây mà không bị phát hiện chứ?"


"Hỏi mấy bức tranh xem từ tối qua đến giờ có người lạ nào vào đây không. Nếu có chúng ta sẽ tìm ra người, còn không. . . chỉ có thể là bà ta."


Rốt cuộc bị chuyện này làm cho không thể ngủ tiếp, Harry vệ sinh cá nhân mặc đồng phục trường vào, ăn sáng rồi ra khỏi ký túc xá Slytherin hỏi thăm mấy bức tranh, cả hai bất ngờ khi nhận được câu trả lời giống nhau. Các bức tranh bảo họ thấy một bóng dáng mờ ảo lướt đi giữa hành lang đến ký túc xá Slytherin, nhưng nó chập chờn như hư ảnh, thỉnh thoảng còn xì ra một loại khói màu tím rồi tan biến. Lúc nó dừng lại trước cửa Slytherin, nó biến mất! Phải, nó cứ thế biến mất trước cửa Slytherin, không có gì khác, họ không thấy nó xuất hiện trở lại, có nghĩa là nó vẫn còn ở trong ký túc xá chưa rời đi.


Harry và Voldemort đưa mắt nhìn nhau trong hoảng loạn. Mọi chuyện quá mức kỳ quặc rồi.


Sự kiện này nhanh chóng bị bỏ qua. Các bức tranh không nói gì với giáo sư, chỉ nói với Harry. Một thời gian không có chuyện gì xảy ra Harry mới miễn cưỡng bỏ xuống cảnh giác với sinh vật lạ đang cư ngụ bất hợp pháp trong ký túc xá bởi vì ngày mai là trận Quidditch đầu tiên của cậu ở năm nhất.


Đời trước cậu ở Gryffindor là một Tầm Thủ xuất sắc, luôn mang về chiến thắng cho nhà, thế nhưng bây giờ có lẽ khác. Harry cười khổ, giờ cậu ở Slytherin rồi, e rằng Gryffindor sẽ phải chịu thiệt thôi.


Các xà viện biết khả năng bay của Harry, nên cậu nhanh chóng trở thành tầm thủ của đội Slytherin. Lúc bước ra sân đấu, cậu thấy Draco và Blaise đang giơ cờ cổ vũ cậu. Phía nhà Gryffindor Ron và Hermione cũng cổ vũ, nhưng bây giờ mục tiêu không còn là cậu nữa, Harry tự hỏi không biết tầm thủ của Gryffindor năm nay là ai nhỉ. Nói rồi cậu đưa mắt nhìn quanh, rất nhanh liền thấy tầm thủ kia vì cậu ta cũng ở cùng vị trí trên cao sân đấu, nhiệm vụ duy nhất là truy tìm trái Snitch.


Tầm thủ năm nay của Gryffindor là một nữ sinh năm bảy - Rosemary Cless, Harry biết cô gái này, Quidditch rất giỏi nhưng không phù hợp vị trí tầm thủ. Harry thở dài, một phút mặc niệm cho cô nàng.


Dù thế nào đi nữa thì Harry và Voldemort vẫn không lơ là chuyện mình ở đây để làm gì. Trong nguyên tác, trong trận Quidditch lần này, Harry bị Quirrel ếm bùa chú gây mất thăng bằng điều khiển chổi. Về việc này cả hai đã bàn bạc với nhau.


Harry dùng vài thần chú bảo vệ lên chổi, còn có sức mạnh của cậu khác xa thời năm nhất đời trước, nên thần chú của Quirrel không còn ảnh hưởng quá nhiều nhưng cậu vẫn phải giả vờ một chút. Còn Voldemort, hắn vốn không thích cưỡi chổi bay lơ lửng, sự kiện ở tiết học bay đủ làm hắn tởn tới già rồi, chưa kể lúc đi học hắn hoàn toàn không có hứng thú với việc xách một cây chổi mà bay trên trời. Cho nên nhiệm vụ của hắn là phá đám Quirrel khi gã đang phù phép.


Phá cái gì mới được, Voldemort đêm hôm trước cùng Harry chế dược phát nổ, giờ hắn chỉ việc bò lên đó bôi vào ghế, dưới hình dạng rắn sẽ không ai nghi ngờ. Bất quá liều lượng dược nổ chế ra hơi nhiều, Harry không biết Chúa tể Hắc ám sẽ bôi bao nhiêu lên đó, chỉ hi vọng đừng quá nhiều vì đống dược đó nổ có thể đi tong mạng của ai đó, nếu dùng quá liều. Ai. . . tiểu Harry trong lòng lại mặc niệm cho nạn nhân xấu số.


Harry phải nói rằng cậu rất may mắn khi ở vị trí tầm thủ. Đời trước ở đội Gryffindor, cậu biết thủ thành Oliver Wood giỏi thế nào, cặp sinh đôi Weasley làm tấn thủ đối Bludge khống chế hoàn hảo ra sao. Bây giờ ở phe đối địch, cậu được nhìn khả năng của họ ở một góc cạnh khác mà thấy rùng mình.


Ai da. . . Harry thích Quidditch thật nhưng bảo cậu chơi vị trí khác ngoài tầm thủ thì chắc. . . cậu làm không được.


Harry vô thức liếc mắt sang dãy ghế giáo sư, Dumbledore vẫn dùng ánh mắt hiền từ màu lam nhìn cậu, hệt như đời trước. Harry lấy làm lạ, cậu vốn nghĩ thái độ ông sẽ thay đổi khi cậu vào Slytherin thay vì Gryffindor. Cậu đã được biết qua nguyên tác Dumbledore rất thiên vị Gryffindor dù không bao giờ nói ra.


Thôi kệ, miễn sao tình huống không dẫn đến việc cậu phải đối đầu với Dumbledore là được, chỉ cần hoàn thành câu chuyện thôi, không cần phải lo.


Trên không trung Harry đang lượn tới lượn lui tìm trái Snitch thì Voldemort bên dưới đã bò đến chỗ khán đài giáo sư. Vẫy đũa phép từ không trung biến ra một lọ đầy dược phát nổ, Voldemort không kiêng dè đem cả lọ trét dưới chỗ ngồi của Quirrel, xong xuôi phẩy đuôi bỏ về khán đài Slytherin chuẩn bị xem kịch vui. À há, giờ thì Harry đã tìm được trái Snitch và đang đuổi theo nó, tầm thủ Gryffindor cũng đuổi theo nhưng vì không phải người giỏi về tốc độ nên không thể bắt kịp Harry.


Quirrel vẫn đang niệm chú, còn Severus cũng đang niệm giải chú, Voldemort suy nghĩ về cuộc đời của người này.


Bậc thầy Độc dược yêu Lily, mẹ của Harry, hắn còn nhớ ông ta đã cầu xin hắn tha mạng cho bà ấy, hắn đã cố nhưng bà ta cự tuyệt, tất cả chỉ để cứu đứa con trai của mình, trái ngược với người mẹ của hắn. Dù ông ta không thích thằng nhóc, nhưng vẫn âm thầm bảo vệ nó, làm gián điệp hai mang không thực sự thuộc về phe nào, sống một cuộc sống hai mặt. Tất cả chỉ vì để bảo vệ đứa con trai của Lily Potter.


Cho dù đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhìn bên ngoài người đọc không thấy được, nhưng người bên trong lại cảm nhận vô cùng sâu sắc. Dù chỉ là một nhân vật tiểu thuyết, nhưng mỗi người đều đang sống đúng vai trò của họ trong cuốn tiểu thuyết ấy. Có người hạnh phúc, có người đau khổ, người thì tuyệt vọng, mỗi người một số phận không ai giống ai.


Voldemort sau khi biết sự thật cũng chẳng còn quá tha thiết gì với thế giới này. Mấy thứ quyền lực, huyết thống gì đó, giờ chẳng còn quan trọng nữa. Vạn vật sau khi chết đều trở về với cát bụi, thời gian sẽ xoá nhoà tên tuổi danh tiếng của họ, thế hệ sau sẽ tiếp nối, một vòng tuần hoàn như vậy. Cái quá khứ không tốt đẹp kia hắn không còn muốn ghét nó nữa, nó vốn dĩ là một sự thúc đẩy cho con đường trở nên quyền lực của hắn. Nếu hắn và người mẹ kia không bị gã đàn ông là cha trên danh nghĩa xua đuổi, nếu hắn cảm nhận được tình thương của gia đình, hắn đã không trở thành Voldemort, đã không trở thành phù thuỷ hùng mạnh ai cũng không thể không biết đến và sợ hãi.


"Con người luôn từ tuyệt vọng sinh ra những điều kỳ diệu mà người bình thường không thể." Nữ Đế đối việc hắn trở thành như vậy không có thành kiến, bà ta luôn nhìn nhận sự việc từ hai chiều. Đó là lý do mọi lời bà ta nói ra điều hợp tình hợp lý đến không thể chối cãi.


Voldemort đời trước chỉ biết sống trong thù hận, vô nhân tính, lúc nào cũng nghĩ đứng trên đỉnh thế giới mà quên đi những giá trị rất nhỏ trong cuộc sống vội vàng của hắn. Nữ Đế bây giờ cho hắn quay lại để sửa lỗi lầm và tìm ra những giá trị đó. Tìm ra mục đích sống của mình.


Nữ Đế có lần đã thực sự mắng hắn ngu xuẩn khi tự cắt xẻ linh hồn mình. Bà nói "Ngươi không biết ngươi mạnh nhất khi ngươi tỉnh táo sao?". Rõ ràng, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, Voldemort chìm đắm đến nỗi tự huỷ hoại bản thân cũng không hề biết. Bây giờ hắn đã hoàn chỉnh, hắn quay lại để sửa chữa sai lầm, nếu Merlin vẫn cho hắn một cơ hội đó, hắn sẽ làm. Hắn không nói cho Harry, hắn không muốn nó dính líu đến việc riêng của hắn. Tuy nó cũng được quay lại nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, thằng bé cần sống như mọi đứa trẻ cùng tuổi đang sống, nó vốn không nên bị đặt lên người quá nhiều áp lực chỉ vì cái danh Chúa Cứu Thế người ta đặt cho nó.


Không biết từ khi nào cùng quay lại, Voldemort quen với việc có thằng nhóc bên cạnh, quen thấy nụ cười rạng rỡ như ban mai của nó, quen thấy mái tóc ổ quạ bù xù nhưng mềm mại và đôi mắt lục bảo xinh đẹp của nó. Chúa tể Hắc ám từ bao giờ đã tự hình thành một suy nghĩ sẽ luôn gìn giữ nụ cười hạnh phúc của thằng bé, không để nó bị tổn thương, bảo vệ nó bằng cả tính mạng mình. Voldemort từ lúc nhìn thấy hình ảnh trong tấm gương Ảo ảnh mới nhận ra những suy nghĩ này của bản thân và hắn không cảm thấy chán ghét nó, ngược lại hắn thấy trong lòng nhẹ đi.


Hắn ngẩng đầu nhìn Harry đã tóm được trái Snitch sau khi ngã từ chổi xuống đất, giật mình nhìn thấy dấu trầy nhẹ trên má thằng nhóc, nội tâm dấy lên khó chịu vì hành động liều lĩnh của nó, nhưng với gương mặt rạng rỡ kia hắn chỉ biết lắc đầu cười nhẹ. Giáo sư Hooch thổi còi kết thúc trận đấu tuyên bố đội chiến thắng, nhà Slytherin đứng lên hoan hô muốn vỡ khán đài. Bên kia dược nổ đã phát huy công dụng làm sụp ghế ngồi của Quirrel khiến các giáo sư hoảng loạn lập tức đưa ông ta đi bệnh thất. Voldemort lờ mờ cảm nhận được chủ hồn mình ở đó đang hét lên dữ dội, tự mặc niệm cho bản thân vì với lượng dược nổ kia đã làm hai chân Quirrel bỏng nặng, xem chừng thời gian sắp tới sẽ không thể rời bệnh thất được rồi.


Voldemort liếc mắt sang đội Quidditch đang hoan hô với các xà nhỏ ngồi ở khán đài, rồi vô tình thấy Harry nhìn mình nở nụ cười cực tươi. Trái tim dưới lốt rắn bỗng nhiên 'thịch' một cái, Voldemort đã không còn nghĩ gì khác ngoài gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười chói loà kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net