Chương 11: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁC GIẢ: Sao tôi có cảm giác chương này không được đặc sắc? Nhàm chán?

Giỡn thôi. Chương này có mấy thứ quan trọng nếu bỏ qua sau này sẽ không biết đâu hí hí hí~
_____________


Bầu không khí giữa hai người đang trong tình trạng quỷ dị, trầm mặc cùng xấu hổ, hai cặp mắt một đỏ rực một lục sáng cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau để rồi bị phá vỡ bởi sự hiện diện không được báo trước. Thanh âm va đập của vật nặng tiếp xúc với nền đất vang lên 'Rầm!', đánh tỉnh trái tim yếu đuối của hai người ra khỏi lồng ngực. Voldemort và Harry giật mình quay phắt qua nơi phát ra tiếng động, với lấy đũa phép nắm chặt trong tay giơ về phía hai bóng đen xuất hiện theo tiếng động đứng gần cửa phòng.


"Aiya. . ." Giọng nói mang chất nữ tính không dẻo ngọt, chỉ đơn giản thuộc giọng nữ rất bình thường cùng thanh âm khàn khàn nhỏ vang lên đầu tiên, cho thấy chủ nhân nó không hề dễ chịu "Đã bảo em có thể độn thổ đi vào, tại sao cứ phải bắt em xài cửa không gian chứ??? Dập mông hết rồi này!!" Bóng đen vừa rồi ngồi xổm dưới đất chật vật đứng lên, rống với bóng đen còn lại.

"Độn thổ của cô là để lại một cái lỗ trước cửa ký túc xá, muốn chúng ta bị phát hiện sớm sao?" Bóng đen còn lại là giọng nam trầm thấp lạnh lùng, nhưng rất trong, thanh âm cũng mang chút khàn khàn như nữ nhân kia "Kỹ năng đâu hết rồi? Để ngã lớn tiếng như vậy còn dám trách ta?"

"Rồi rồi. Lỗi tại em, lỗi tại em." Hai người di chuyển về phía giường nơi có hai thân ảnh vẫn đang duy trì tư thế giơ đũa phép, mặt xanh mét không chút cảm xúc. Lúc ánh trăng rọi qua từ cửa sổ sát giường làm lộ diện hai người trước mặt, Hary và Voldemort cùng hít một ngụm khí, đũa phép rất nhanh được đặt qua bên cạnh.

"Chào tiểu Har." Nữ nhân có mái tóc màu lam dài được thắt bím, ngân sức bạc trên đầu giống vương miện, cắt ra thành hai nhánh vòng qua hai bên thái dương che đi đôi mắt, giơ tay vẫy trước mặt Harry kêu cậu tỉnh lại từ trạng thái thất thần "Sao lại ngây người ra vậy?"


Nam nhân đứng cạnh nữ nhân tóc lam lại nhìn chằm chằm Voldemort như đang đánh giá, hắn có mái tóc màu tím xù được vuốt ngược sang bên, đuôi tóc dài bện lại thành bím nhỏ kết thúc bằng ngân sức đuôi rắn, hắn nói "Ngươi để cảm xúc lấn át và vô tình khôi phục hình người, hơi không giống Chúa tể Hắc ám rồi nhỉ. À mà bây giờ ngươi chỉ còn là 'cựu' thôi ha." Hắn khẽ nhếch miệng khi thấy đôi mắt đỏ dao động.


"Hai anh chị. . . làm gì ở đây?" Harry lấy lại được giọng nói từ ngạc nhiên quá đỗi, cậu hỏi "Em tưởng Nữ Đế. . ."

"Ồ không phải lo." Nữ nhân xua tay cười rộ "Sư phụ bảo chúng ta đến đây làm vài thứ. Chúng ta sẽ không tham gia quá nhiều vào câu chuyện đâu..."

"'Không tham gia quá nhiều'? Tức là vẫn có tham gia?" Voldemort đã hết ngạc nhiên khi nhận ra hai người trước mặt, hắn cắt ngang lời nói của nữ nhân, đồng thời trở về hình dạng rắn hổ mang, không để ý đến ánh mắt tiếc nuối của Harry bên cạnh.

"À thì. . ." Nữ nhân gãi cằm ấp úng "Các ngươi cũng nhận ra từ lúc bắt đầu đến giờ, có một số thứ không còn đi theo quỹ đạo ban đầu nữa. Chúng ta ở đây là vì lý do đó, để can thiệp những sai lầm không nên có. . ." Tất nhiên xử lý trong bí mật." Cô hất đầu lên đảm bảo.

"Loại sai lầm nào có thể khiến Nữ Đế phải đích thân sai các ngươi đến chứ?" Voldemort thắc mắc, lưỡi rắn búng ra vào theo tiết tấu "Chúng ta có thể xử lý được."

"Xử lý được?" Nam nhân tóc tím cười khẽ mang theo tia trào phúng "Vậy ta thông báo cho ngươi một chuyện, cái cốc ở ngân hàng Gringotts đã biến mất rồi." Nhìn thấy ngạc nhiên ánh lên trong đôi mắt đỏ, hắn thêm vào "Cả chiếc nhẫn của gia tộc gì đó bên ngoại ngươi."

"Trường Sinh Linh Giá biến mất?" Harry cũng ngạc nhiên trước tin tức này, cậu ngay lập tức hỏi "Anh nói cũng, nghĩa là ngoài cái cốc Hufflepuff và nhẫn Gaunt, còn Trường Sinh Linh Giá khác cũng mất?"

"Quyển nhật ký và vòng nguyệt quế Ravenclaw." Voldemort thở dài thay hai người kia trả lời, Harry mở bừng mắt nhìn hắn "Hôm đó trở về từ phòng chứa, sau khi ngươi ngủ ta đã lén độn thổ đến trang viên Malfoy để xem qua quyển nhật ký thì phát hiện nó không còn ở đó, cũng tương tự với vòng nguyệt quế." Hắn ngừng một chút mới nói tiếp "Tất cả đều biến mất tăm không dấu vết." Ngẩng đầu nhìn hai người đối diện "Các ngươi xác định nhẫn Gaunt và Cốc Hufflepuff đều biến mất?"

"Chúng ta đã đến kiểm tra, không còn dấu vết của nó." Nữ nhân gật đầu, chợt nhớ ra gì đó mà quay sang Harry "Đúng rồi nhóc. Cái chổi mới nhóc nhận được chứ?"

"Hả?" Harry nhíu mày nhìn cô "Chị biết về cái chổi. . ." Cậu hít một ngụm khí khi phát hiện ra vấn đề "Hai anh chị đã lẻn vào đây và để nó lại sao?" Voldemort cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cả hai, thắc mắc y hệt Harry.

"Chỉ có ảnh thôi." Nữ nhân chỉ sang người bên cạnh "Ảnh mới là người có thể ra vào mọi chỗ mà không bị phát hiện. Còn chị có thể độn thổ thôi."


Giờ cả hai đã hiểu mấy chuyện kỳ quặc xảy ra xung quanh Harry bắt nguồn từ đâu. Hoá ra ngay ngày nhập học hai người này đã lẻn trước vào Hogwarts để điều tra, một người ở lại trường quan sát còn một người đi ra ngoài tìm kiếm thông tin. Điều làm Voldemort ngạc nhiên chính là hai người này dạo tới dạo lui trong Hogwarts lại không bị lão ong mật phát hiện! Hừm, đúng là cùng tộc với Harry có khác. Thằng nhóc chắc chắn học mấy trò lén lút từ đám này mà ra.


Rồi giờ mới để ý, ngay cả trang phục cũng cùng một hệ, ngân sức và hoa văn gấm phương đông hở hang nhiều chỗ. Nhưng mà tới bây giờ Voldemort điện hạ vẫn chưa biết tên hai đứa này!


Không phải vì hắn dở, mà vì bọn nó là người của không gian kia, chỉ có Harry tiếp xúc thân cận với họ, hắn thì không. Hắn không có hứng thú giao lưu với đám người trong đó, tất nhiên sẽ không biết tên họ rồi.


Được rồi, hai người kia dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, họ quên mất Voldemort chưa từng tiếp xúc với họ, cho nên ngay lập tức thẳng thắn báo danh: nữ nhân tóc lam là Rek'Sai, nam nhâm tóc tím là Kha'Zix. Để hắn dễ nhận thức hai cái tên, Harry còn mở bản đồ Đạo tặc ra đưa cho Voldemort xem. Chúa tể Hắc ám xem xong, chỉ cảm thán một câu.


"Không phải người tên cũng khác nhể?" Hai người kia nhỉ nhún vai cười trừ.

"Được rồi, quay lại với vấn đề Trường Sinh Linh Giá đi." Harry gọi ba người "Mọi người có nghĩ ai đã lấy nó không?"

"Ngươi nghĩ có thể là ai?"

"Chủ hồn ư? Không thể nào. Chủ hồn sẽ không thu thập chúng. . . mà hiện giờ ngoài chúng ta ra chưa ai biết có Trường Sinh Linh Giá xuất hiện." Harry lắc đầu trước khả năng này, cậu biết còn có giáo sư Dumbledore biết về chiếc nhẫn Gaunt, nhưng hiện tại ông chưa lấy nó, tay ông chưa bị cháy đen vì phá vỡ nó.

"Không có ai lấy nó cả." Kha'Zix nói ra nghi hoặc "Không có dấu vết của người đột nhập."

"Ý ngươi là chúng cứ như vậy biến mất?" Voldemort nhìn hắn, Chúa tể Hắc ám không phải không nghĩ đến trường hợp này. Lúc hắn đến chỗ cất quyển nhật ký và vòng nguyệt quế, hắn đã cẩn thận kiểm tra nhưng không có dấu hiệu nào chứng tỏ có người xâm nhập, dù là dao động nhỏ nhất cũng không. Voldemort chỉ có thể nghĩ đến một đáp án: Trường Sinh Linh Giá tự mình biến mất.

"Ngươi cũng nghĩ như vậy, không phải sao?!" Kha'Zix gật đầu, nói tiếp "Còn cái mề đay ở hang Crystal, chúng ta chưa đến đó nên không biết thế nào, nhưng nếu những cái trước đều vô tăm biệt tích như vậy thì e là cái đó cũng không là ngoại lệ."

"Nhưng nếu nó chưa biến mất, chúng ta nên đến đó quan sát để xem chuyện gì xảy ra với chúng!" Harry đưa ra ý kiến, dù biết phần trăm cái mề đay còn ở chỗ cũ không cao nhưng vẫn đáng để thử, biết đâu còn kịp thì sao?!

"Chị không biết, nhóc à." Gương mặt Rek'Sai lộ ra vẻ do dự "Giả sử trường hợp em nói cái mề đay vẫn còn ở đó và chúng ta có thể quan sát chuyện gì đã xảy ra với nó. Nhưng nếu nó lại biến mất thì sao? Chị không thể chắc chắn không có gì xảy ra ở cái hang đó vì nó nằm quá xa hiện diện của sinh vật sống, chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó."

"Không. Harry nói đúng." Voldemort trầm mặc một chút mới lên tiếng "Chúng ta cần tìm ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với những Trường Sinh Linh Giá, vì sự biến mất của chúng đã muốn lệch khỏi quỹ đạo rồi. Nếu có chi tiết nào chúng ta bỏ qua, ta nghĩ hơn ai hết các ngươi hiểu được hậu quả của chuyện này." Hài lòng thấy hai kẻ kia thực sự suy nghĩ lại, hắn lại nói tiếp "Còn nữa, ta nghĩ mề đay Slytherin vẫn còn ở đó vì hang Crystal nằm ở nơi khó tìm đến, như ngươi đã nói, rất có thể nó sẽ là nơi biến mất cuối cùng, hoặc ít nhất nếu ai đã lấy chúng vẫn sẽ chọn nơi đó là nơi đến sau cùng nhất."

"Vậy ta sẽ thử đến đó thăm dò xem sao." Hai người kia rốt cuộc hạ quyết định, gật đầu với nhau, Rek'Sai sẽ là người đến đó "Ta có thể độn thổ vạn dặm, từ đây đến đó không phải là vấn đề với ta."

"Ta biết đường." Voldemort nói, đồng thời phóng người lên vai cô "Để chắc ăn ta đi với ngươi."

"Vậy ta ở lại cùng Harry canh chừng mọi chuyện ở đây." Kha'Zix quay sang cậu, Harry gật đầu rồi dời ánh mắt trở lại con rắn trắng trên vai Rek'Sai, đột nhiên cảm giác mất mác khi cô độn thổ tại chỗ, gió lốc nổi lên và thân ảnh cô biến mất, chỉ để lại một cái lỗ với không gian tím mờ ảo bên trong.


Nam nhân tóc tím nhíu mày trước cái nhìn đó của cậu, hắn nghĩ đến cái gì đó mà vỗ vai cậu, thành công làm cậu giật mình.


"Chúng ta còn có nhiệm vụ của mình đấy. Em không nghĩ chúng ta sẽ ngồi chờ ở đây chứ?" Hắn muốn mở miệng hỏi quan hệ giữa cậu và tên kia, vì có chút tò mò, nhưng nhìn vào đôi mắt ngọc lục bảo sáng long kia mang theo tia mờ mịt, Kha'Zix từ bỏ ý định.


Hình như sư phụ từng nói chỉ số EQ của nhóc con này thấp lắm thì phải?!


"Chúng ta có nhiệm vụ gì ạ?" Harry chớp mắt ngây thơ hỏi, Kha'Zix trán nổi gân xanh trước biểu tình đó. Tại sao cả hai cùng có màu mắt giống nhau nhưng mắt nó lại long lanh đến vậy? Nó đã qua một đời chiến tranh rồi đấy! Cũng không phải thuộc dạng công tử tiểu thư gì. . . Ấy hình như lạc đề. . .


Hắn giơ tay dùng lực xoa mạnh cái đầu bù xù của cậu khiến nó đã rối lại càng rối hơn. Đây là cách hắn hay dùng để phạt cậu mỗi khi cậu chọc tức hắn, ai bảo thằng nhóc thấp hơn hắn cả nửa người làm chi?!


"Merlin! Đừng làm thế nữa!! Được rồi em xin lỗi!!" Quơ tay túm lấy cánh tay rắn chắc trưởng thành của đàn anh, Harry mới thôi không dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn. Cậu thực sự không thích ai đó chọc vào chiều cao của cậu. Chà.....lần này có thể do cậu gây sự trước nhưng mà.... Kha'Zix cười khẽ rồi cũng thu tay về, Harry xoa xoa mái đầu bị chà đến loạn hơn thường ngày, ngân sức cũng theo lực tay hắn mà va leng keng ầm ĩ, khóc không ra nước mắt.

"Không giỡn nữa. Giờ chúng ta bàn vào vấn đề." Kha'Zix ngồi xuống bên cạnh Harry, Basilisk nãy giờ nằm một bên đột nhiên bị bản năng kéo tới lại gần hắn, nam nhân ngược lại không tỏ ra bối rối với Tử xà, hắn thản nhiên đưa tay chụp lấy nó, để nó bò lên vai "Lão phù thuỷ trắng có đưa áo choàng tàng hình cho em chứ?" Hắn hỏi, Harry gật đầu và lấy nó ra từ dưới giường, cậu không ngại việc Kha'Zix gọi các giáo sư bằng biệt danh mà không phải tên.

"Em thậm chí đã đến chỗ gương Ảo ảnh trước khi ông ấy đưa áo choàng." Harry thêm vào "Nhưng em không chắc viên đá phù thuỷ có nằm trong túi mình hay không nữa."

"Muốn xác nhận điều đó đồng nghĩa em sẽ phải xuống đối mặt với chủ hồn hệt như nguyên tác. Nhưng anh không biết có nên hay không." Ánh mắt Kha'Zix tối lại, không nhìn cậu nữa mà quay đi.

"Ý anh là sao? Tại sao lại nên hay không?" Có gì đó trong lời nói của hắn làm Harry xao động, một cảm giác không tốt liền nảy sinh "Theo như nguyên tác thì chủ hồn không thể lấy được đá phù thuỷ và cơ thể Quirrel sẽ bị tiêu diệt."

"Đúng là vậy. Nhưng kế hoạch đã thay đổi." Kha'Zix lấy ra từ túi không gian của hắn một cái bọc da dê lớn, vài tiếng kim loại cùng khoáng thạch va vào nhau khi hắn xóc nảy nó "Harry, chúng ta sẽ chế tạo Đá phù thuỷ thay thế cái chính gốc kia."
---


Nói về Voldemort điện hạ sau khi quyết định cùng đi với Rek'Sai đến hang Crystal, hang động hẻo lánh nằm ngoài bờ biển nước Anh, hắn đời trước lẫn đời này vẫn luôn sử dụng độn thổ thành phương tiện di chuyển đến vô cùng quen thuộc. Vậy mà khi Rek'Sai đem hắn độn thổ, tự tin với sức chịu đựng của bản thân, Voldemort điện hạ mới biết mình đã sai rồi.


Thể lực của người căn bản không thể so sánh với quái vật mà. . .


Cô ta cư nhiên đào ra một cái hầm trong lúc độn thổ, nhảy vào hầm thì vọt đi với tốc độ còn chóng mặt hơn phù thuỷ độn thổ. Cũng may hắn ở hình rắn, trong người không có cái gì để nôn, không thì. . .


Voldemort để ý, lúc Rek'Sai cúi người xuống đào hầm, hai cánh tay cô ta được bọc lại trong một lớp giáp cực dày và bàn tay biến thành móng vuốt cứng cáp, tốc độ đào và di chuyển nói chung không thể dùng từ 'bình thường' để hình dung.


Biết rõ hai nhân vật này không phải người nhưng vẫn tò mò muốn biết thêm, bởi vì họ có phải là sinh vật ở đây đâu chứ?! Rõ ràng không có thông tin để tìm hiểu, bây giờ nguyên bằng chứng sống rành rành ra thế này, bỏ qua cơ hội thật không giống phong thái của Chúa tể Hắc ám nha.


Ấy mà thôi trở về vấn đề chính.


Rek'Sai quả thật không nói điêu về trình độ độn thổ của mình, Voldemort tính toán vừa rồi chỉ mất 20 giây để độn thổ từ phòng ngủ Harry ở Hogwarts đến hòn đảo xa xôi hẻo lánh này, không có thương tích. Chúa tể Hắc ám điện hạ thầm bội phục khả năng không phải người này. Họ dừng trước cửa hang, bên trong núi đá là bóng tối sâu như hũ hút, gió biển luôn tạt vào luồn lách qua khe đá mang theo thanh âm như linh hồn gào thét. Chỉ cần đứng ở ngoài đã có thể cảm nhận luồn Hắc pháp và những thứ không sạch sẽ thổi từ hang ra.


Voldemort bò xuống khỏi vai Rek'Sai để bò vào hang, hướng về nơi hắn cất giữ cái mề đay, nữ nhân tóc lam đi sát phía sau hắn. À không, thực ra phải nói cô ta đang 'bay' mới đúng. Cái đám Ngũ Độc này thích lơ lửng hơn bước đi thì phải! Chả trách lại đi chân trần.


Càng vào sâu Hắc phép cùng hắc khí càng mạnh, nhưng không hề ảnh hưởng đến hai sinh vật đang xâm nhập vào hang, họ ung dung tiến vào như đây là nhà mình, không một chút trở ngại. Đến khi nhìn thấy lượng lớn pha lê thạch chắn thành một hàng rào chắn xung quanh cái hồ lớn ở giữa hang, tại trung tâm hồ là một núi báu vật sáng lấp lánh. Voldemort dừng lại, Rek'Sai nhanh chóng khoét một khoảng vừa đủ để trốn trên vách đá bên cạnh rồi chui vào. Cả hai vừa khuất bóng liền ngó đầu ra quan sát, không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì.


Đưa mắt lần tìm trên núi báu vật, Voldemort rất nhanh đã nhìn thấy cái mề đay Slytherin. Nó vẫn còn ở đó! Tuy nhiên nếu không tính có mấy cái bóng mờ nhạt tập trung xung quanh núi báu vật thì cả hai người vẫn nghĩ mọi chuyện chưa vượt quá quỹ đạo.


Voldemort căng mắt muốn nhìn rõ hình dạng của những cái bóng đó nhưng nó liên tục dao động, không giữ nguyên hình dạng nhất định, lượn lờ xung quanh núi báu vật. Cho đến khi. . .


"Rời khỏi đây nhanh! Voldemort!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net