Chương 5: Trận Quyết Đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng Alice-Marvel, LinhH1552, TrinhL361, AlisiaNguyenCami, -CallMeNhy- vì sự thể hiện xuất sắc của các nàng. Cộng cho mỗi nàng 1 điểm :))) - Professor Wisteria said.

--oOo --

Dumbledore phải đứng lên yêu cầu mọi trật tự để cụ phát biểu. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn!"

Harry sau đó không cần biết trời trăng mây gió gì, mong chờ nhìn mấy cái đĩa trống trước mặt. Tom thấy cậu như vậy liền lên tiếng nhắc nhở:

"Em cũng không có ý kiến gì về việc anh ăn nhanh hay chậm, nhiều hay ít, không cần bắt chước đám quý tộc đó đâu, chúng nó chỉ làm màu thôi. Chỉ là... đừng ăn như đám Gryffindor kia đã được.

Tom đánh mắt qua dãy bàn nhà Gryffindor, điển hình là có Ron đang nhồm nhoàm trút mọi thứ vào miệng.

Harry nhìn Tom cười khì khì, cậu tuy là bụng đã đói đến réo ầm lên rồi, nhưng mà cậu vẫn chưa muốn bị tẩy chay đâu, nên là cậu phải cố mà ăn cho lịch sự một chút. Tom thấy vậy gật đầu hài lòng.

Những chiếc đĩa giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Thịt cốt lết, đùi cừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà rốt, nước chấm, sốt cà chua, và... chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the. Harry vừa thèm thuồng nhìn đống đồ ăn kia, vừa cố giữ hình tượng của mình.

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên đĩa cũng tự động biến mất dần, để lại những cái đĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, chè nếp... đủ thứ.

Harry tự xắn ình một miếng bánh mật, cậu vẫn thấy nó ngon tuyệt cú mèo.

Harry bắt đầu cảm thấy no nê ấm áp và buồn ngủ, lại nhìn lên dãy bàn cao. Bác Hagrid vẫn say sưa nốc rượu. Giáo sư McGonagall trò chuyện với cụ Dumbledore, rõ ràng là cô vô cùng ngưỡng mộ cụ. Giáo sư Quirrell, đầu đội khăn vành lớn, đang nói chuyện với lão dơi già.

Thế rồi, rất nhanh, rất đột ngột, Snape qua cái khăn vành của giáo sư Quirrell, nhìn thẳng vào mắt Tom, ông còn liếc qua cả Harry nữa. Một cơn đau thốn nhói lên từ vết sẹo trên trán Tom.

"A! Chết tiệt!"

Hắn xoa tay lên trán. Harry lo lắng quan tâm:

"Em có sao không?"

Tom lắc đầu nói hắn không sao, lại trở lại vẻ nghiêm túc như bình thường - thế nhưng, đám Slytherin kia vẫn chưa hết hiếu kì, thi thoảng liếc lên nhìn Harry và Tom. Cậu chẳng ngờ Slytherin lại hay tò mò đến thế.

Cơn đau lại biến đi trong chớp mắt. Nhưng Snape vẫn chưa thôi lườm hắn, Tom tức giận lườm lại, ra vẻ cảnh cáo. Snape thấy được liền giật thột, sợ hãi liếc qua phía sau cái khăn trên vành của giáo sư Quirrell.

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

"Tôi cũng nhờ ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Harry bật cười. Học sinh các nhà hỏi đi hỏi lại nhau xem có phải sự thật không.

Dumbledore lại nói:

"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Harry chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu."

Cả trường gào lên, chiếc mũ Phân loại vì vô cùng tự hào về chất giọng của mình nên cũng hùa theo hát chung:

"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"

Harry theo chân đám tân sinh, huynh trưởng dẫn bọn nó lần lượt đi xuống dưới đáy hồ Đen, từ học sinh năm nhất đến học sinh năm bảy, tất cả đều ra vẻ vô cùng nghiêm túc, đi thành một hàng thẳng tắp, không ai nói với ai lời nào. Harry cảm thấy vô cùng kì quặc và ngột ngạt, vừa định mở lời liền bị Tom bịt miệng lại. Hắn thì thầm vào tai cậu:

"Anh muốn chết sao? Kể từ khi em đi học, học sinh Slytherin không được phép nói chuyện nhiều, phải nghiêm trang, quý tộc! Anh muốn bị chúng nó khinh thường sao? Chúng ta là... - Tom khó khăn phun ra từ - "máu lai" - vốn dĩ vì điều đó chúng đã không coi chúng ta ra gì. Thực ra ở Slytherin, người có sức mạnh mới là kẻ thống trị, nhưng mà, bị chúng nó khinh thường từ đầu, không phải là một sự sỉ nhục sao?"

Harry vốn không hiểu được tại sao Slytherin lại tôn sùng máu trong. Chỉ vì khi xưa Salazar Slytherin tôn vinh máu trong mà bọn họ theo đó cũng kì thị chế nhạo Muggleborn và máu lai, có phải quá nực cười không? Chẳng hề có chính kiến gì cả. Cậu ngoài mặt thì ra vẻ 'Ừ thì anh nghe theo mày', nhưng trong đầu đã suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận thay đổi suy nghĩ của đám rắn con kia rồi.

Không mất bao lâu, tất cả học sinh đều đã xuống đến phòng sinh hoạt chung. Ngoài cửa sổ xám xịt màu của hồ Đen, làm người ta cảm thấy có chút ngột ngạt. Căn phòng được trang trí vô cùng tinh tế với tông màu chủ đạo là màu xanh lục và bạc - cậu và hắn chợt nhớ đến màu xanh Avada Kedavra định mệnh ngày hôm ấy. Bàn và ghế gỗ là màu nâu kem, ghế sofa màu xám lông chồn, trông vô cùng ấm áp. Bàn ghế được quây thành từng nhóm nhỏ. Trong góc phòng còn có một quầy bar nho nhỏ, trên giá đựng đủ thứ rượu đầy màu sắc. Harry trông thấy thì hốt hoảng 'Học sinh hết năm bảy mới có thể uống rượu. Tức là... Snape uống? Lão già chuyên thích phun nọc độc đó?'

Huynh trưởng chợt hắng giọng một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Anh thông báo một sự kiện, chính là tiến hành quyết đấu để chọn ra thủ tịch của từng năm. Tất cả học sinh khác dường như đều đã biết, chỉ riêng Harry là ngơ ngác không thông. Cậu nghĩ mãi mới hiểu, đến lúc hiểu rồi thì thủ tịch năm hai đến năm bảy đều đã quyết định xong, giờ là đến lượt đám tân sinh bọn nó.

Huynh trưởng kiêu hãnh nhìn lướt qua đám tân sinh, hỏi:

"Có ai muốn ra quyết đấu với cậu Malfoy không?"

Hầu hết mấy gia tộc ở đây đều là gia tộc nhỏ sống dựa vào gia tộc Malfoy, vậy nên chúng đều không dám bước ra, lí do khác là vì chúng không nắm chắc phần thắng với cậu thiếu gia Malfoy đây, nếu thua sẽ vô cùng mất mặt.

Harry nghĩ, nếu muốn thay đổi suy nghĩ của đám tân sinh - tức phá tung quy tắc luật lệ của Slytherin, cậu buộc phải có quyền lực, ít nhất đủ để sai bảo đám tân sinh. Vì vậy cậu anh dũng bước ra, nâng cây đũa phép, chỉ thẳng vào mặt Malfoy. Tom thì khá bất ngờ, hắn không nghĩ rằng Harry lại ham muốn quyền lực.

Huynh trưởng phát tín hiệu bắt đầu, cậu nhờ có kinh nghiệm xương máu đầy mình mà nhanh chóng áp đảo. Không nghi ngờ gì, người chiến thắng là Harry. Các tân sinh có mặt ở đó đều vô cùng bất ngờ. Là do Harry Potter thật sự có năng lực, hay do Draco Malfoy không giỏi như lời đồn?

Hoang mang còn chưa hết, bất ngờ lại ập đến. Tom đương nhiên không chịu nhường vị trí quyền lực kia cho cậu, vì thế hắn bước ra, quyết đấu với cậu.

Cứ tưởng chỉ có thế, Chúa cứu thế ra quyết đấu, họ sẽ không cần phải ôm khư khư cái mũ bảo hiểm nữa. Nhưng không.

Thực lực của hắn đâu phải chuyện đùa? Nếu không, làm sao hắn có sức mạnh tập hợp cả một đám Tử thần Thực tử mạnh như thế, có thể trở thành Chúa tể Hắc ám khiến cả thế giới Phù thủy phải khiếp sợ?

Tom kinh nghiệm và sức mạnh thực tế đều hơn hẳn Harry, lần này còn không phải đũa phép anh em, hắn cho rằng hắn đương nhiên nắm chắc phần thắng.

Vừa có tín hiệu bắt đầu, nhanh đến mức không ai nhận ra, hắn phóng Petrificus Totalus vào cậu. Tuy rằng Harry phản ứng không kịp, nhưng không may, ngay khi câu thần chú chạm vào cây đũa phép của cậu, nó liền bị văng bật lại, dội thẳng vào người hắn. Hắn ngay lập tức bị đông cứng toàn thân.

End chapter 5

To be continue ~


P/s: Canh để đăng lúc 00:00 phút mà không được :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net