Chương 11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 – Xán tiền xán hậu (Cơm trước cơm sau)

Thái Thản Thành vẫn như trước náo nhiệt phồn hoa, đặc biệt là từ lúc chạng vạng, đại bộ phần người chơi đều trở về thành nghỉ ngơi, trong thành đã đông còn đông hơn! Để thuận tiện cho người chơi, một ít cửa hàng trong Hệ thống đều hoạt động 24/24, tỷ như Mạo Hiểm Hiệp Hội – nơi thông báo nhiệm vụ, khách điếm, tửu lâu cùng với các thương điếm, dược điếm, vân vân... Cho nên, sau khi Nguyên Bảo cùng đám người Ngạo Thị Thiên Hạ trở về thành sau, liền trực tiếp đến Mạo Hiểm Hiệp Hội trả nhiệm vụ.

Nguyên Bảo cũng là lần đầu tiên đến Mạo Hiểm Hiệp Hội, nên không khỏi khắp mọi nơi đánh giá, quan sát. Tuy đã là buổi tối , trong đại sảnh của Hiệp Hội vẫn như cũ có rất đông người, phần lớn đều là đến trả nhiệm vụ. Nguyên Bảo dạo qua một vòng mới biết được, nguyên lại trong trò chơi còn có rất nhiều nhiệm vụ, còn được thưởng Kim tệ nữa, trước kia hắn đều chỉ cho rằng nhiệm vụ là phải do chính mình đi hỏi mới có được, tựa như ở Tân Thủ Thôn vậy, thì ra trong thành có một nơi chuyên thông báo các nhiệm vụ đang có ở địa phương đó! Xem ra, hắn quả nhiên vẫn là một con thái điểu thất bại! Nguyên Bảo ở trong lòng tự giễu, hắn về sau nên thường xuyên lên diễn đàn nhiều hơn, không thể mỗi lần chỉ liếc mắt qua cái bảng thứ hạng các cao thủ xong là tắt ngay.

"Tốt lắm, bây giờ trở về khách sạn, trước tiên cần bổ sung bão thực độ, sau đó những ai ngày mai phải đi làm đi học, đều phải thành thành thật thật logout!" Phạm Thiên ôn nhu cười nói, lại làm cho mọi người cảm thấy lạnh buốt; tất cả đều hiểu được, nếu dám phản đối lời của hắn, hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng! Cho nên mọi người không ai dám kháng nghị, tất cả đều ngoan ngoãn làm theo.

"Phó bang tuyệt đối là ác quỷ, cho nên Tiểu Nguyên Bảo về sau nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không cần chọc tới hắn!" Oa Oa Ngư nói nhỏ vào tai Nguyên Bảo.

"Oa —— oa ——" Phạm Thiên nhẹ nhàng bước ra phía sau Oa Oa Ngư, kêu lên hai tiếng làm Oa Oa Ngư sợ tới mức nhảy dựng lên ba thước, sợ hại quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Phạm Phó đại bang chủ đang nhìn bọn họ, ý cười thâm thâm, trầm ngâm nhìn hắn, "Oa Oa, ngươi có phải thấy da dẻ rất ngứa ngáy không, ta không ngại giúp ngươi lột da, lóc gân cốt đâu?"

Ai, cũng có người không sợ hắn giáo huấn, mọi người ai nấy thở dài, xem lời cầu cứu của Oa Oa Ngư như không khí, dù sao tên này không chỉ mới lần một lần hai dám cãi lệnh Phạm Thiên, cũng nên giáo huấn hắn một chút! Tất cả mọi người đối Oa Oa Ngư tỏ vẻ thập phần đồng tình, không ai thèm nhúng tay, Nguyên Bảo cũng sắm vai quần chúng, thầm nghĩ, quả nhiên không thể ở sau lưng người khác nghị luận, nếu bị bắt gặp, hậu quả thực nghiêm trọng! Oa Oa Ngư, chúng ta cho ngươi cầu nguyện!

Trong tiếng kêu gào thê thảm của Oa Oa Ngư, mọi người đi tới một nơi tên là "Vọng Hạc Đình". Nơi này vừa là tửu lâu vừa là khách điếm, được thiết kế theo kiến trúc giả cổ Trung Quốc rất đặc sắc, trang hoàng xa hoa, lộng lẫy. Nguyên Bảo tinh tế thưởng thức, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn xem thử Oa Oa Ngư vừa bị chỉnh đến thảm hại. Là một tiểu hài tử thiện lương, Nguyên Bảo vẫn không thể đành lòng nhìn người khác chịu khổ được.

"Yên tâm đi, hai người họ là anh em bà con, không có chuyện gì đâu!" Phó Chi Nhất Tiếu phát hiện thấy Nguyên Bảo để ý, vì thế vỗ vỗ vai hắn, an ủi.

A? Thì ra là thế, Nguyên Bảo giật mình, khó trách Oa Oa Ngư vuốt râu hùm, thì ra bọn họ là anh em họ a, thế thì cũng không cần phải lo lắng cho Oa Oa Ngư, cho dù bị thế nào, cũng là việc nhà bọn họ. Ha hả.

Chọn một gian ghế lô, điểm một bàn đồ ăn, mọi người cùng nhau tọa, tán chuyện, vui đùa ầm ĩ. Nguyên Bảo không quen như vậy vì thế im lặng ngồi một bên, nhìn mọi người.

"Này này, Tiểu Nguyên Bảo sao cứ im lặng, nãy giờ cũng không nói lời nào?" Phi Thiên Ngư tiến lại gần bên hỏi, đồng thời đem ánh mắt của mọi người chuyển hết lên người Nguyên Bảo.

"Đúng a, Bảo Bảo, nguyên lai ngươi là một tiểu hài tử văn tĩnh, ngoan ngoãn a, cùng bọn ta hoàn toàn không giống mà!" Phạm Thiên tiến lại vuốt vuốt tóc Nguyên Bảo cười nói, còn dùng khóe mắt liếc nhìn "Ngư" biểu đệ đang huyên náo của hắn.

"Bảo Bảo, ở với đám người kia vạn lần không được khách khí, nếu không sẽ ăn sạch sẽ, cả xương cũng không còn nga!" Phần Thiên cũng đến bên cạnh hắn "cảnh báo".

Không thể nào? Ha ha, Nguyên Bảo cười gượng hai tiếng, chảy mồ hôi. Bọn họ cũng không phải hổ lang, làm sao có thể? (Em lầm chết đó em)

Đúng lúc này, tiểu nhị bưng đồ ăn ra, mọi người giống như cuồng phong tảo lạc diệp, cuốn đi sạch sẽ mọi thứ đang có trên bàn, biến mất không còn chút vết tích nào, ngay cả bụi cũng đều bị thổi đi! Bọn người kia, chẳng lẽ cả đời chưa ăn cơm sao? Cả chén đĩa cũng sạch sẽ không còn cái nào! Này... này, quả thực quá kinh người!

Nguyên Bảo không tự chủ được nuốt nước miếng, may mắn hắn không cùng bọn họ ăn, nếu có cùng ăn thì cách ăn này cũng quá là "cường đạo" đi! Sau khi thưởng thức đủ, hắn im lặng ngồi ở một bên, từ trong yêu đái lấy ra mấy món tự mình làm, thật may là bản thân đã có chuẩn bị nga. Chỉ là, mới vừa cắn được hai miếng, Nguyên Bảo đã bị mấy đạo hỏa lực, thẳng tắp chăm chú nhìn, làm hắn ăn không vô!

"Tiểu Nguyên Bảo..." Oa Oa Ngư thèm nhỏ dãi, nước miếng trào hết ra, nịnh nọt lên tiếng.

"Tiểu Nguyên Bảo... cái kia..." Phi Thiên Ngư "ngượng ngùng nhăn nhó" nhìn Nguyên Bảo.

"Bảo Bảo, tàng trữ nga!" Phạm Thiên híp mắt.

"..." Những người khác, tất cả đều nhìn Nguyên Bảo cùng mấy món ăn ở trước mặt hắn, trông rất giống ngạ lang(sói đói), lưỡng nhãn phát lục quang. (Há Há Há)

"Cài này, ta nghĩ mọi người đã ăn xong rồi ..." Nguyên Bảo ấp úng nói, vội vàng lấy từ trong không gian ra không ít đồ ăn, sau đó chỉ thấy mọi người giống như châu chấu quá cảnh, lao vào đánh chém, đảo mắt một cái liền chỉ còn một cái bàn trống không! (Kinh quá à) Nguyên Bảo đối với loại tốc độ này cũng chỉ biết líu lưỡi, hiện giờ trong xã hội hẳng là không còn tình trạng đói khát đến mức này đi, những người này như thế nào lại giống như quỷ đói đầu thai, nhìn thấy đồ ăn so với thấy người thân còn thân hơn!

"Bảo Bảo tay nghề không tồi nga!" Phạm Thiên cũng cướp được phần lớn đồ ăn, cầm trong tay, chậm rãi thưởng thức mỹ thực.

"Ân, vẫn là mấy món Bảo Bảo làm ăn thật ngon!" Phần Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh Nguyên Bảo, miệng còn đang cắn một cái đùi gà rừng. Hắn nhanh tay đã cướp được, khiến cho Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư bị chậm tay oa oa kêu to, một cái đùi gà khác đang ở chỗ Bang chủ đại nhân, chắc là không ai có ý nghĩ cướp đồ trong bát của Bang chủ đại nhân đâu nhỉ. (Mấy anh làm mất hình tượng quá)

"Tiểu Nguyên Bảo hội học kỹ năng trù sư à?" Bát Trọng Anh hỏi.

"Tay nghề Tiểu Nguyên Bảo rất tốt, so với ta đều tốt hơn nhiều!" Lưu Ly cũng khen.

"Thủ nghệ của ngươi còn dám lấy ra so sánh? !" Nãi Trà Bố Đinh cười nhạt.

"Tay nghề của ta làm sao? Xú tiểu tử, dám cười nhạo ta, cẩn thận ta đem hết đống bảo bối ngươi cất giữ toàn bộ răng rắc !" Lưu Ly uy hiếp, hướng về phía Nãi Trà huy huy tiểu nắm tay, Nãi Trà vốn thích thu thập các loại mô hình anime.

Nãi Trà rụt cổ, không dám nói thêm lời nào! Đừng nhìn Lưu Ly bề ngoài xinh đẹp đáng yêu, trong xương cốt đều hoàn toàn bất đồng, hắn cùng vị nữ lưu bạo lực Lưu Ly này làm mười mấy năm hàng xóm, sớm đã nhìn rõ được bản chất, nhưng vẫn bị nàng ức hiếp, khó có cơ hội xoay người, chỉ có thể ngẫu nhiên đấu võ mồm, cũng liền bị phản trở về, ai, thiệt là thê thảm!

"Bảo Bảo, kỹ năng trù sư đã đến cấp bậc nào rồi? Chắc là đã hơn Trung cấp a?" Phạm Thiên nhìn nhìn Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo gật đầu, "Đã gần được Cao cấp !"

"Oa a, Tiểu Nguyên Bảo thật là lợi hại!" Oa Oa Ngư thở dài.

"Đúng vậy, tự cảm thấy bảng thân mình vô năng sao?" Phạm Thiên liếc xéo biểu đệ của mình.

"..." Oa Oa Ngư rụt về phía sau, mếu máo, không thể phản bác.

Ha hả a, làm cho mọi người đều cười khẽ.

"Tốt lắm, ăn xong thì mau mau logout, thời gian cũng không còn sớm nữa, đi học đi làm gì cũng không được dậy trễ!" Bang chủ đại nhân lên tiếng. Ngạo Thiên vốn không nói nhiều, mỗi lần lên tiếng đều có phân lượng, mọi người cũng không dám không nghe.

Trò chơi 《 truyền thuyết 》 chính là dùng điện não để khống chế, cho nên trong khi ngủ vẫn có thể thoải mái ngoạn trò chơi, nhưng cũng không làm cho chất lượng của giấc ngủ giảm sút, cho nên tham gia trò chơi suốt 12 tiếng cũng không làm cho học sinh cùng người đi làm bị trễ nãi thời gian học tập cùng công tác, lại vừa có thể hưởng thụ được lạc thú khi tham gia trò chơi. Bởi vậy buổi tối logout, trong hiện thực cũng chính là cũng lúc nên rời giường đến trường, hoặc là lúc phải đi làm!

"Bảo Bảo, ngươi không logout sao?" Phạm Thiên chú ý thấy tất cả mọi người đều đã rời đi, trừ bỏ Ngạo Thiên cùng Phần Thiên, còn có Phó Chi Nhất Tiếu cùng Thập Bộ Xuyên Dương là hai người chơi chuyên nghiệp, và Nguyên Bảo, vì thế hỏi.

Mấy người kia cũng nhìn về phía Nguyên Bảo, ý tứ tương tự.

"Ta không đi học, cũng không phải đi làm, cho nên không quan hệ!" Nguyên Bảo cười cười.

"A, Bảo Bảo không phải học sinh sao? Bảo Bảo năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Phần Thiên kinh ngạc nhướng lông mày.

"19 tuổi!" Nguyên Bảo nói ra niên kỷ thật của mình.

"19 ? Ta còn tưởng rằng Bảo Bảo chỉ mới có 16 tuổi mà!" Phạm Thiên thở dài, "Nguyên lai Bảo Bảo đã muốn trưởng thành nha!" Theo pháp lệnh, muốn chơi game online phải từ 16 tuổi trở lên.

"Đương nhiên!" Nguyên Bảo khẳng định, cho nên hắn mới không muốn bị mọi người gọi Tiểu Nguyên Bảo hay Bảo Bảo! Thử nghĩ mà xem, một đại nam hài bị kêu Bảo Bảo, thì là ai cũng thấy không được tự nhiên.

"Vậy thì không thành vấn đề, ba người bọn ta cũng muốn logout, Nhất Tiếu cùng Thập Bộ thì không, Bảo Bảo nếu không có việc gì có thể theo bọn họ cùng nhau chơi đùa!" Phạm Thiên dặn dò.

Nguyên Bảo gật đầu, nhìn ba đại nhân vật trong bang logout.

"Bảo Bảo, chúng ta muốn đi luyện cấp, ngươi có đi không?" Thập Bộ Xuyên Dương hỏi.

Nguyên Bảo lắc đầu, "Ta muốn đi dạo xung quanh, còn chưa kịp tham quan Thái Thản Thành, các ngươi cứ đi đi!"

"Vậy được rồi, ngươi một mình nên cẩn thận một chút, có gì thì gọi Mật kênh cho chúng ta!" Phó Chi Nhất Tiếu dặn dò.

"Ta đã biết, các ngươi cũng cẩn thận!" Nguyên Bảo hòa hai người cùng nhau xuống lầu, đi đến đầu phố thì chia tay, hắn đi đi dạo phố, hai người kia đi đánh quái. Nguyên Bảo thế mới biết, vì sao cấp bậc của Nhất Tiếu cùng Thập Bộ lại cao đến vậy, đều đứng trong bảng cao thủ, nguyên lai bọn họ buổi tối cũng không nhàn rỗi, không hổ là người chơi chuyên nghiệp nga.

Chương 12 – Bảo Bảo hữu tài? Vô tài?

Mặc dù đã là ban đêm, nhưng trên đường vẫn có không ít người chơi đi dạo, một vài thương điếm của hệ thống vẫn mở cửa buôn bán. Nguyên Bảo tìm một thương điếm, tính toán giải phóng bớt vật phẩm không cần thiết trong yêu đái để khỏi chiếm dụng không gian.

Trưởng điếm là vị đại thúc khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Nguyên Bảo vào cửa đã tươi cười niềm nở chào đón, "Khách quan tôn quý, cần ta phục vụ gì sao?"

Nguyên Bảo ngẩn người, như thế nào lại có cảm giác NPC Trưởng điếm này đối với hắn rất tôn kính cùng khách khí? Trước kia cũng không có chuyện như vậy a, Nguyên Bảo khó hiểu, nhưng vẫn là trả lời: "Nhĩ hảo, ta muốn bán một ít trang bị!"

"Hảo, mời đi bên này!" Trưởng điếm dẫn Nguyên Bảo vào một căn phòng, cách bày trí bên trong rõ ràng là phòng VIP, còn có người phục vụ trà nước và một đĩa điểm tâm nhỏ. Động thái này đã làm cho trong đầu Nguyên Bảo nổi lên đầy dấu chấm hỏi, sau gáy mồ hôi ròng ròng, người chơi bình thường hẳn là không được NPC chiêu đãi kỹ lưỡng nhường này đâu. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Nguyên Bảo như có trăm điều không thể lý giải, mang theo nghi vấn mà đổ những vật phẩm dư thừa trong yêu đái ra ngoài, kết quả tổng cộng bán được hơn bốn ngàn kim tệ. Tuy rằng lần này chất lượng vật phẩm so với lần trước tốt hơn, cấp bậc của trang bị cũng cao hơn, nhưng giá cả này quả thực là rất khả quan nga, càng khiến cho Nguyên Bảo cảm thấy có điểm gì đó không ổn. Chẳng lẽ do hắn thăng cấp làm Đại Thiện Nhân, hay do thuộc tính "Uy vọng"?

Nguyên Bảo rời khỏi thương điếm, nhưng vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này, lúc nãy hắn cũng quên hỏi mọi người có biết "Uy vọng" là thuộc tính gì không. Đúng rồi, diễn đàn, hắn có thể đăng bài trên diễn đàn để dò hỏi một chút, mặc dù trước giờ hắn vẫn xem nhẹ tính năng của diễn đàn.

Nghĩ đến đó, Nguyên Bảo liền tìm một khách điếm, thuê một phòng nghỉ, sau đó logout.

Từ trong khoang thuyền trò chơi đứng lên (các bạn tưởng tượng như Avatar), đi vào phòng tắm, tắm xong cũng chưa đến chín giờ. Nguyên Bảo tự làm cho mình một bữa sáng đơn giản lại dinh dưỡng, sau đó vừa xem tin tức kinh tế vừa dùng bữa. Do là cô nhi, từ nhỏ đã phải tự sống một mình, đến khi lớn lên bất giác đã tạo cho Nguyên Bảo thói quen sống độc lập, cùng khả năng tự quản lý tài sản cá nhân.

Không phải nói chứ Nguyên Bảo vốn rất có tài quản lý và đầu tư, từ lúc mười hai tuổi hắn đã tìm hiểu về cổ phiếu, cũng có tham gia đầu tư một ít, mà những cổ phiếu hắn đầu tư cơ hồ không hề bị suy giảm, vẫn luôn duy trì được trạng thái cân bằng. Từ khi lớn lên, hắn càng có thêm kinh nghiệm, khả năng nắm bắt thời cơ cũng trở nên càng sắc bén, mức đầu tư cũng càng lúc càng lớn. Bởi vậy, tuy rằng chỉ mới có mười mấy tuổi nhưng lại là nhân vật phong vân trên mạng internet, mặc dù hắn vẫn trước sau như một vẫn rất ít khi lộ diện, thế nhưng không hiểu thế nào mà Nguyên Bảo lại rất có danh tiếng. Nhắc tới "Như Ý Tiểu Cổ Vương", trong giới đầu tư chứng khoán thử hỏi có ai mà không biết, chỉ là người từng được gặp qua hắn quả thật là rất ít.

Như Ý là tên của mẹ nuôi, viện trưởng viện phúc lợi đã thu dưỡng hắn, lúc mới bắt đầu chơi cổ phiếu, Nguyên Bảo đã mượn thông tin cá nhân của bà để đăng ký, bởi vì lúc ấy hắn còn quá nhỏ. Không ngờ rằng, mọi chuyện đều hết thảy trôi chảy như ý! Hiện giờ, Nguyên Bảo không chỉ có chút chút tài sản, càng có thể xem là một phú ông tự thân gây dựng sự nghiệp, mặc dù đã quyên tặng không ít tài sản cho viện phúc lợi làm kinh phí hoạt động. Vì vậy về tài bảo Nguyên Bảo có thể nói là không chút gì băn khoăn, nhưng về tinh thần lại vẫn như trước cô đơn tịch mịch, hiện tại tham gia vào thế giới võng du, có lẽ sẽ có bước chuyển đổi lớn...

Ăn xong điểm tâm, Nguyên Bảo liền đăng nhập vào diễn đàn, tìm kiếm khắp nơi một phen, nhưng sau nửa ngày vẫn không tìm được kết quả nào ưng ý. Không có ai biết "Uy vọng" rốt cuộc có tác dụng gì, hơn nữa, ngay cả danh hiệu "Thiện Nhân" cũng không ai hiểu rõ. Nguyên Bảo bất đắc dĩ, xem ra chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy. Bất quá, hắn cuối cùng cũng biết được diệu dụng của diễn đàn, nguyên lai không chỉ có bảng xếp hạng cao thủ nga!

Đây quả là bí kiếp cho tiểu thái điểu như hắn, ai biểu hắn trước kia không chịu tìm hiểu về game online làm chi? ! Hiện tại phải bắt đầu học tập, hẳn là cũng không quá trễ đi?

Tắt máy tính đi, Nguyên Bảo dự định đến siêu thị ở phụ cận mua thêm thức ăn cùng vật dụng hàng ngày, hắn cũng đã một tuần rồi không ra khỏi nhà, nếu còn tiếp tục lẩn quẩn trong nhà mãi sẽ không tốt cho sức khỏe, cũng nên hảo hảo đi lại một chút, tận hưởng không khí bên ngoài. Vì thế sau khi hảo hảo thay đổi quần áo, hắn cầm theo ví cùng chìa khóa rồi xuất môn.

Bây giờ đang là tháng năm, mặt trời chiếu sáng phi thường chói mắt, mùa hè đang lặng lẽ đến gần. Nguyên Bảo đã thật lâu không đi dưới ánh mặt trời, trong lúc nhất thời hai mắt đều bị lóa, muốn mở ra cũng có chút khó khăn, nước mắt đã chực trào ra.

Hắn ngẩng đầu, bầu trời tựa hồ trở nên xanh hơn so với trước kia, có vài đám mây lững lờ trôi trên nền trời; nhìn thẳng về nơi xa xa, các toà nhà cao tầng vẫn như trước, chen chúc nhau vươn lên cao ngất, trên đường dòng người vẫn như cũ vội vàng bận rộn, nhưng ở trong mắt Nguyên Bảo lại thấy có điểm thân thiết! Là do tâm tình cải biến sao? Hay là đã có chỗ nào không giống như lúc trước? Mơ hồ nhưng lại không làm hắn thấy chán ghét, có lẽ, hắn trước kia đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh trí đi? Môi nhẹ nhàng nhếch lên thành một nụ cười bình thản, Nguyên Bảo cảm thấy cảm giác này thực rất được, vì thế tâm tình cũng thoải mái hẳn, hướng siêu thị thẳng tiến.

Vừa đẩy xe hàng, Nguyên Bảo lần lượt dạo qua khu thực phẩm, chọn lựa những nguyên liệu cần thiết để nấu ăn. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, liệt kê danh sách những thứ cần mua, thỉnh thoảng còn suy nghĩ dự tính làm một vài món khẩu vị lạ. Bởi do sống một mình đã lâu, khả năng nấu nướng của hắn cũng cứ thế tự nhiên mà tăng tiến, huống chi Bảo Bảo còn thích nghiên cứu này nọ, cho nên khi vào trò chơi kỹ năng trù sư của hắn mới có thể thăng nhanh như vậy!

Qua đến khu bán hoa quả, Nguyên Bảo cầm trên tay hai trái dưa vàng, tinh tế chọn lựa, đang lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, đột nhiên thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh ở khu ẩm phẩm (đồ uống) cách đó không xa. Thân ảnh kia dáng người thon dài, cao gầy, những lọn tóc dài tới đụng vai, dợn sóng nhẹ tạo nên những lọn xoăn duyên dáng(Thanh: a, ta biết, nghe nó rất là sến, nhưng mà khó diễn tả lắm. Phong: chẹp, đúng là sến thiệt); tuy rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, nhưng trong đầu Nguyên Bảo lại tự vẽ nên gương mặt của nam tử kia!

Trong trò chơi đã gặp qua một lần, hiện tại lại chỉ nhìn thấy thoáng qua, chẳng hiểu tại sao, một người vốn dĩ không giỏi chuyện nhớ mặt người khác như Nguyên Bảo lại đặc biệt nhớ kỹ nam tử đó, hơn nữa lúc nãy cũng chỉ cần nhìn loáng qua một cái liền nhận ra thân hình người kia. Hắn đang làm sao vậy? Cảm giác thật kỳ quái, Nguyên Bảo phát hiện cước bộ của mình đã bất giác bước tới, đuổi theo nam tử kia, nhưng khi đến gần khu ẩm phẩm đã không thấy thân ảnh của nam tử kia đây nữa.

Cái loại cảm giác trống rỗng này chính là cảm giác thất vọng sao? Nguyên Bảo có chút mê muội, khe khẽ thở dài, trảo trảo tóc, quay trở lại khu hoa quả, tiếp tục công việc lúc nãy, chỉ là đã có chút không yên lòng. Không biết tại sao mình lại khác thường như vậy, rõ ràng trước kia bất luận đối với sự việc cùng người nào đều thờ ơ, trừ bỏ những người trong việc phúc lợi, trên cơ bản không có ai có thể khiến hắn nhớ lâu được. Thế nhưng, vì sao chỉ là một người gặp được trong trò chơi lại làm cho hắn không thể quên? Hắn rốt cuộc là đang làm sao vậy?

Nguyên Bảo tuy đã mười chín tuổi, những vẫn chỉ sống một mình, rất ít khi cùng người khác tiếp xúc hay trò chuyện, vậy nên hắn đương nhiên cũng không có cơ hội để hiểu biết hay cảm thụ các loại tình cảm bình thường, hơn nữa cảm tình giữa con người với con người lại vô cùng phong phú, lại còn hay thay đổi, những gì lúc xưa Nguyên Bảo nhận thức chỉ là nhân tình phiến diện từ phía hắn mà thôi; bởi vậy Nguyên Bảo không biết trên thức tế trong lòng hắn đã nảy mầm một tình yêu say đắm, bản thân hắn lại quá ngây thơ, rất cần có một người am hiểu sự đời đến giáo cho hắn thế nào là yêu. (Thanh: Tác giả ám chỉ dữ quá. Phong: lại sến><)

Về đến nhà, sắp xếp xong đồ đạc, Nguyên Bảo liền tiến vào khoang thuyền, đăng nhập vào trò chơi.

Trong thời không hư ảo, chỉ một màu bóng đêm âm trầm, từ từ lóe lên nhiều điểm hào quang. Nguyên Bảo ngồi trên giường trong khách điếm, xem xét bảng hệ thống của mình, trong cửa sổ Hảo Hữu, toàn bộ ảnh đại diện đều xám xịt, biểu thị mọi người đều đã logout, ngay cả Phó Chi Nhất Tiếu cùng Thập Bộ Xuyên Dương cũng logout nghỉ ngơi, đại khái chắc là bọn họ đã hoàn thành mục tiêu luyện cấp của ngày hôm nay rồi, Nguyên Bảo trong lòng thở dài, nguyên lai tất cả mọi người đều bề bộn nhiều công việc, chỉ có một mình hắn là rảnh rỗi.

... Du... Vân...

Nguyên Bảo thì thào gọi ta cái tên có chút xa lạ, rồi đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi nóng, nhìn trên cửa sổ hệ thống, hình đại diện của Du Du Phù Vân cũng chỉ một màu xám xịt, trái tim tựa hộ có chút đập nhanh hơn, hắn liền đưa tay ôm ngực.

Ngô, hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net