làm thụ2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xem tin bang phái, điều này càng khiến cậu hiểu thêm về tính bà tám của đám người này.

[Bang]

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

Ồn ào chết đi được!

[Bang]

[Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:

Óa óa óa, nhân vật chính xuất hiện rồi nè ~ Tiểu Nhu à, Tiểu Nhu ơi, nhanh nhanh báo cáo lý do cưng với Sói huynh nhà cưng yêu nhau lắm cắn nhau đau đi~

[Bang]

[Tớ Thích

Crayon Shin – chan]:

Phải khai báo, nếu không sẽ bị trừng phạt theo bang quy!

[Bang]

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

Bang quy? Đó là cái gì ấy nhẩy?

[Bang]

[Tớ Thích

Crayon Shin – chan]:

Hừ hừ, Nhu Nhu, rồi cưng sẽ phải hối hận!

[Bang]

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

Hừ! Mấy người lăn!

[Bang]

[Tiếu Nhi Bất Ngữ]:

Tốt lắm ~ Phó bang chủ Phong Lưu, mời cưng dựa theo bang quy xử phạt. Tuyệt đối không thể vì là phu nhân phó bang chủ mà được đi cửa sau nhé.

[Bang]

[Công Tử Phong Lưu]:

Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó!

[Bang]

[Nhị Thủ Yên]:

Rốt cục nhìn giống phó bang chủ rồi, phó bang chủ V5~

[Bang]

[Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:

Phó bang chủ V5~

[Bang]

[Công Tử Phong Lưu]:

~(@^_^@)~ Đại thần, cái kia… dựa vào bang quy nên?

[Bang]

[Tớ Thích

Crayon Shin – chan]:

-_-||| đã đánh giá quá cao quyết tâm và trí tuệ của Phong Lưu rồi!

[Bang]

[Vũ Trụ Thần Thoại]:

Bang chiến

[Bang]

[Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:

Không hổ là đại thần mà ~ ôm đùi~ nghe nói trò chơi sắp update, sau update sẽ có hệ thống bang chiến, há há ~ Ngạo Thị xong đời rồi!

[Bang]

[Từng Qua Thương Hải]:

Bang chiến V5~

[Bang]

[Tớ Thích

Crayon Shin – chan]:

Hình như hôm nay update

Tin của Tớ Thích Crayon Shin – chan vừa gửi, hệ thống liền phát cảnh báo màu đỏ, bởi vì hệ thống update, sẽ mang đến sự bất tiện cho người chơi vân vân…

Bạch Văn vừa nhìn thấy nhắc nhở thì đã bị ép phải rời game luôn, chán nản đập bàn một cái, cậu còn chưa kịp chào tạm biệt Lộ Hồng Trần, đã bị bắt out rồi.

Lần này trò chơi update rất tốt, rất ưu việt, liên tục ba ngày không thể login, trên diễn đàn kêu rên thành một đống, Bạch Văn cũng là một trong số những người đó.

Spam trên diễn đàn cả buổi, bụng kêu lên kháng nghị, Bạch Văn mới nhớ ra, hôm nay còn chưa ăn cơm nữa.

Hạ Vũ đã đến cửa hàng mua sách rồi, Bạch Văn chưa bao giờ nghe qua tên của cuốn sách đó, cũng chẳng có hứng thú đi theo. Cậu không thể vào game, lại không muốn ra ngoài cua gái như Khang Phi nên chẳng đi theo Hạ Vũ.

Về phần anh họ và anh rể họ, tất nhiên là đi hẹn hò rồi, ban ngày hẹn, buổi tối tiếp tục hẹn, thời gian quay về kí túc xá càng ngày càng ít, Bạch Văn đã muốn quen rồi nên cũng chẳng để ý đến sự xuất hiện của hai người đó nữa.

Kí túc xá chỉ còn lại mình cậu, tất nhiên chẳng ai rủ cậu đi ăn cơm rồi.

Bạch Văn xoa dạ dày đáng thương của mình, bắt đầu nhảy nhót quanh phòng tìm đồ ăn, trừ từng hàng hồng trà trong tủ của Chu Tiếu Đông ra, thì chẳng có cái gì cả.

Bạch Văn đành phải mặc quần áo tử tế vào, đi ra ngoài ăn cơm.

Bây giờ đã sớm qua thời gian các cửa hàng cơm mở cửa, tất nhiên chẳng tìm được gì ăn cả, Bạch Văn đi ra ngoài cổng trường ăn tạm một bát mì, nhìn sắc trời thấy còn sớm, quyết định đi mua thêm một ít đồ ăn để lấp bụng.

Ở vùng xung quanh có mấy trường đại học khác, mặc dù chỗ thì vẳng vẻ, nhưng buôn bán lại rất phát triển.

Khu đồ ăn, khu trang phục, khu tạp hóa…. Có đầy đủ các khu khác nhau, Bạch Văn đi đến khu tạp hóa, cậu vẫn thầm gọi chỗ này là khu bách bảo, bởi vì đồ ở đây vô cùng đầy đủ.

Bạch Văn tìm thấy một cửa hàng, đi vào mua một gói mì ăn liền vị thịt bò dưa chua, trả tiền, vừa đi ra khỏi cửa, thì đụng phải một người, Bạch Văn thầm nghĩ thật xui xẻo.

Sau khi thấy rõ người bị cậu đụng phải, Bạch Văn càng cảm thán hơn.

Bạch Văn chủ động chào hỏi: “Ồ, người đẹp, thật vừa khéo! Đụng phải có đau không? Đằng kia có một phòng khám bệnh đó, muốn đến đó xem một chút không?… Không đi? Vậy muốn đến bệnh viện lớn chụp x quang sao? Thật sự không có chuyện gì, vậy được, nếu chị có vấn đề gì thì tới tìm em nhé.”

Ngô Mỹ Lệ mặt mày xanh mét, một giây sau lại cười nói: “Đúng vậy, thiệt khéo! Thật ngượng quá, lại đụng phải cậu! Tôi còn tưởng là bạn nhỏ nào chứ, làm tôi giật cả mình, cậu không có chuyện gì chứ?” Cô đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nhưng cơn giận thật sự quá lớn, làm sao cũng không thể giấu được. Chỉ cần không ngốc, đều có thể nhìn ra tâm trạng thật sự hiện giờ của cô.

Bạch Văn nói: “Không việc gì, không cần đi bệnh viện chụp ảnh, tiền của chị kiếm cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà, sau này chị ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút, cách nơi này năm km là nhà trẻ Lam Thiên, mấy đứa bé trong đó rất yếu ớt, không cẩn thận bị chị đụng một cái thành tàn tật thì không tốt lắm đâu, đây đều là đóa hoa tương lai của tổ quốc cả đó, phải cố gắng bảo vệ.”

“…” Ngô Mỹ Lệ hít sâu một hơi, đè câu mắng chực chờ trong cổ họng xuống, nhìn ánh mắt tò mò xen lẫn nghi ngờ xung quanh, cô gằn từng chữ một: “Cái gì gọi là tiền tôi không dễ gì kiếm được hả?”

Bạch Văn thấy cô hỏi, vẻ mặt vô tội lại tò mò: “Chẳng nhẽ kiếm rất dễ sao?”

Trong số những người vây xem, không biết người nào huýt sao, cười lớn nói: “Có một loại đàn bà kiếm tiền cực dễ.” Rõ ràng chính là sợ thiên hạ không loạn.

Cũng không biết người nào hùa theo: “Ôi chao, không cần nói rõ ra vậy đâu!”

Ngô Mỹ Lệ giận quá mắng to: “Mấy người có ý gì hả?”

Trong số những người đang đứng nhiều chuyện có không ít nữ sinh đã bắt đầu ồn ào, dần dần biến thành tranh cãi nhau, mà hai người khơi chuyện lại chỉ mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng vẫn là Bạch Văn mở miệng nói chuyện trước: “Chị không đi hả?”

Ngô Mỹ Lệ nói: “Dĩ nhiên phải đi rồi, ai nguyện ở cùng một chỗ với tên gớm ghiếc nhà cậu.” Sau đó dậm chân đi thẳng, lúc đi còn không cần thận dẫm nát hai gói mì ăn liền bị rơi xuống đất.

Bạch Văn chỉ nghe thấy tiếng vỡ giòn của mì ăn liền “…” Không được chọc vào con gái, lại càng không được chọc vào con gái nhỏ mọn.

Bạch Văn nhặt mì ăn liền lên, thành thật đi về phía kí túc xá.

Vừa đến tầng hai, cậu đã thấy bóng dáng Lộ Nam Minh, cậu liền đưa mì ăn liền cho một người qua đường, “Gửi cậu cái này trước nhé, chút tớ lên lấy lại sau.”

Trong lúc người qua đường đang ngơ ngác không hiểu gì, Bạch Văn đã xum xoe chạy biến đi rồi.

Người qua đường: “…”

Bạch Văn chạy xuống, đuổi theo bóng dáng Lộ Nam Minh, vừa đuổi theo vừa gọi to: “A Minh! Đợi em với!” may là người trên đường không nhiều lắm, nếu không sẽ có rất nhiều người đứng lại không vây xem thì cũng chỉ trỏ.

Lộ Nam Minh nghe thấy tiếng gọi mình, rất có xúc động muốn co giò chạy thẳng, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, không kiên nhẫn đứng lại đó chờ Bạch Văn.

Bạch Văn chạy đến trước mặt Lộ Nam Minh thì dừng lại, mặt vì chạy nhanh mà đỏ bừng, hô hấp dồn dập hỏi: “A Minh Minh, anh đi nhanh thế làm gì chứ?”

Lộ Nam Minh nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”

Bạch Văn muốn kéo tay Lộ Nam Minh lại nhưng bị hắn nghiêng người tránh thoát, Bạch Văn cũng chẳng để ý lắm vòng tay ra sau, sờ lên đầu mình, vừa gãi vừa nói: “Không có chuyện gì.”

“… Tôi nhớ lần trước mình có nói rất rõ ràng rồi mà.” Lộ Nam Minh nhíu mày.

Bạch Văn ngẩng đầu, im lặng nhìn thẳng vào mắt Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh hờ hững trước cái nhìn của cậu.

Bạch Văn phát hiện giả vờ đáng thương không có hiệu quả, lau nước mắt đi, giơ tay trái của mình lên cho Lộ Nam Minh xem, “Hôm nay thật xui xẻo, đi ra ngoài mua đồ, đụng phải tình địch.”

Lộ Nam Minh nhìn vết hằn rất rõ trên tay Bạch Văn, nhíu mày chặt hơn, nói: “Sao lại thế này?”

Bạch Văn giấu tay đi, miệng nhỏ bắt đầu lẩm bẩm nhưng vẫn để Lộ Nam Minh nghe được rõ ràng.

Thấp giọng kể lể, đầu cúi xuống im lặng tỏ ra đáng thương, Lộ Nam Minh ngẩng đầu nhìn trời, mãi đến khi Bạch Văn nói xong, khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn hắn, chờ đến sắp cuống lên thì Lộ Nam Minh mới chậm rì rì trả lời: “Cậu muốn tôi làm gì?”

Bạch Văn ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, lại rất nhanh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Không cần.”

“Vậy sao cậu còn không đi?” Lộ Nam Minh nhìn đỉnh đầu cậu hỏi.

Bước chân Bạch Văn di chuyển một cm sau đó đứng im.

Lộ Nam Minh: “…”

30|

 

Phát ra từ nội tâm| Jung Tiểu Kú

Hai người im lặng đứng ở trên đường.

Lộ Nam Minh hờ hững nhìn Bạch Văn, Bạch Văn cúi đầu nhìn đất, thật giống như đang tìm tòi bản đồ kho báu dưới đó vậy.

Lộ Nam Minh mím môi, bỗng dưng xoay người rời đi.

Bạch Văn đuổi theo, nhỏ giọng kêu.

Một trước một sau, im lặng đi tới phòng học.

Lộ Nam Minh dừng chân, xoay người từ trên cao nhìn xuống Bạch Văn.

Bạch Văn giật mình, theo quán tính ngửa người về phía sau, suýt nữa thì té từ trên xuống, vừa đứng vững được, liền không thể không nhìn vào mắt Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh đi xuống một bậc thang nữa, đứng cùng một hàng với Bạch Văn.

Bạch Văn kinh ngạc nhìn hắn.

Khóe môi Lộ Nam Minh khẽ cong lên nụ cười lạnh, vươn tay ra đẩy một cái, ép Bạch Văn vào tường, một tay đấm phía trên đầu cậu, trong mắt Lộ Nam Minh là ngọn lửa tức giận đang bùng cháy.

“Tôi ghét bị người khác quấy rầy!”

“…” Bạch Văn vô tội nháy mắt một cái, “Em không quấy rầy anh.”

Lộ Nam Minh cười giễu một cái, khẽ hừ: “Cậu cho tôi là thằng ngu hả?”

Bạch Văn cũng

 cười ngốc nghếch: “Có lẽ anh không cẩn thận bị cái gì đó đập vô đầu chăng?”

Lông mày Lộ Nam Minh xoắn lại, ngạc nhiên nhìn Bạch Văn.

Bạch Văn nháy mắt, mặt từ từ đỏ lên, dùng giọng ngượng ngùng khẽ hỏi: “A Minh Minh, sao anh nhìn em thế? Cẩn thận em sẽ hiểu lầm đó!”

Lộ Nam Minh không 

nhịn được khóe miệng khẽ giật, giả vờ như không nghe thấy lời nói của cậu: “Không quấy rầy, cậu đi theo tôi làm gì?” Rõ ràng hắn không tin lời nói vừa rồi của Bạch Văn, mà hắn cũng định sẽ vạch trần cậu ngay tại chỗ.

“Đến đây lấy ít đồ, vừa vặn cùng đường thôi. A Minh Minh, anh nói chúng ta có phải rất có duyên hay không?” Bạch Văn mở to mắt nhìn hắn, treo trên mặt nụ cười ngượng ngùng.

Lộ Nam Minh không nhịn được niết mặt cậu một cái, khẽ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, cười chẳng thân thiện chút nào: “Đúng vậy, có duyên thế này chẳng tốt chút nào, cậu tới đây lấy cái gì thế?”

Bạch Văn quẹt miệng, trong mắt hiện lên ánh nước, giống như đau lòng, hoặc tủi thân lắm, “Em tới…”

Bạch Văn còn chưa nói dứt lời, ở trên tầng liền vọng xuống tiếng gọi, “Bạch Văn, nhanh lên chút, tôi đang vội đi có việc.” Giọng nói vội vàng cùng tiếng bước chân gấp gáp, có người đang chạy từ trên tầng xuống.

Lộ Nam Minh im lặng lùi bước, ôm ngực đứng ở một bên.

Một lúc sau xuất hiện thân hình cao lớn trong tầm mắt, thấy Lộ Nam Minh ở bên cạnh thì người đó rõ ràng sửng sốt, nhưng sự chú ý của gã rất nhanh liền quay lại trên người Bạch Văn, bất mãn oán hận nói: “Giờ tôi đang vội đi ra ngoài với bọn họ, mà vẫn chưa đi được đây, nếu không phải tôi quá sốt ruột chạy tới nhìn một cái, rốt cục cậu còn lề mề đến khi nào nữa. Cậu đứng ở bậc thang làm gì thế?” Sau đó ánh mắt liếc về phía Lộ Nam Minh, như đang im lặng hỏi quan hệ của hai người.

Bạch Văn cười hì hì nói: “Không phải đến rồi sao? Cậu gấp cái gì?”

Trừng mắt một lúc, người kia quay sang nhìn Lộ Nam Minh đang đứng bên cạnh hỏi: “Ai đây? Bạn cậu hả?” Gã tất nhiên biết Lộ Nam Minh, chỉ là không nói ra mà thôi.

Bạch Văn nắm chặt tay áo của Lão Cửu, “Không phải, anh ấy chỉ đi ngang qua thôi.”

Lộ Nam Minh: “…”

Lão Cửu nghi ngờ nhìn Bạch Văn, lại quay sang nhìn Lộ Nam Minh một cái.

Mãi đến khi giọng nói chuyện của Bạch Văn và Lão Cửu dần dần đi xa, Lộ Nam Minh mới vươn tay nhu huyệt thái dương, xoay người đi lên tầng.

Lộ Nam Minh đi ra khỏi phòng phát thanh, nhìn thấy Bạch Văn đang dựa vào lan can ở chỗ cửa ra vào thì đứng khựng lại, vừa chuẩn bị đi tiếp, Bạch Văn đã cười hì hì đi đến, nịnh hót: “A Minh Minh, giọng của anh thật dễ nghe.”

Lộ Nam Minh mắc điếc tai ngơ tiếp tục đi.

Bạch Văn nhún nhảy đuổi theo phía sau lưng hắn, nhảy bên trái một cái, lại lượn sang bên phải một cái, từ bên phải lại vèo sang bên trái, giống như vật cưng đang cố gắng lấy lòng chủ nhân của mình, cũng không ngừng dùng lời ca ngợi để khen hắn.

Lảm nhảm một lúc, Bạch Văn mới phát hiện Lộ Nam Minh rất im lặng, cậu dựa vào bậc thang để bày ra tư thế nhìn từ trên xuống, khẽ rướn đầu ra hỏi dò: “A Minh Minh, sao anh không nói chuyện? Anh đang giận hả?”

Bỗng nhiên, Lộ Nam Minh quay đầu lại trừng cậu, “Cậu có phiền không hả, bây giờ tôi không phải người đi ngang qua.”

Bạch Văn kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt chuyển từ vui mừng, kinh hỉ, hưng phấn đến cảm động, cậu chợt giang hai cánh tay ra, bổ nhào về phía Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh không có sự chuẩn bị, bị Bạch Văn bổ nhào vào người như thế, chỉ có thể lui về sau, nhưng hắn đang đứng trên bậc thang, thế là giẫm phải khoảng không, người cứ thế lao thẳng xuống dưới. Mà Bạch Văn cũng chẳng chuẩn bị gì, bổ nhào luôn xuống khoảng không ấy, sau lại thấy Lộ Nam Minh ngã về sau, cậu hô to một tiếng, bởi vì trọng tâm không ổn định, cũng té xuống trên người Lộ Nam Minh.

Lộ Nam Minh té xuống, còn bị một người sống sờ sờ đè lên, cảm giác kia các bạn có thể tưởng tượng ha!

Lộ Nam Minh cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đập cho phòi ra hết, thật lâu chả nói được câu gì.

Bạch Văn lấy lại tinh thần, sốt sắng cầm tay hắn la to: “A Minh Minh, anh không sao chứ?”

Lộ Nam Minh hít thở một lúc lâu mới thoải mái hơn chút, lại bởi vì Bạch Văn cứ ngồi trên bụng mình lắc lư, mặc kệ là ai, bị một người trưởng thành ngồi trên bụng lại còn nhích tới nhích lui, hắn cũng không còn sức đâu để giận nữa, bởi vì chịu đựng sức nặng trên bụng đã khiến hắn mất sức kinh khủng rồi.

Bạch Văn vừa gấp gáp gọi vừa rướn cổ nhìn mặt Lộ Nam Minh, thấy Lộ Nam Minh đang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt thống khổ, nước mắt nước mũi cậu chảy như mưa.

Lửa giận ngút trời của Lộ Nam Minh lập tức biến mất trong từng giọt nước mắt của Bạch Văn, bởi vì Bạch Văn ngồi im rơi nước mắt, nên rốt cục hắn đã có chút khí lực để nói chuyện: “Cậu đứng lên trước.”

Bạch Văn dùng cả tay và chân bò dậy, rất sợ làm đau Lộ Nam Minh, sau đó xoay quanh hắn mấy vòng, “Giờ sao rồi? Sao rồi? Á, có phải gọi 120 không…”

Lộ Nam Minh từ từ ngồi dậy, vội vàng ngăn cậu lại, “Cậu khoan đã.”

“Hả?…. Anh đừng lộn xộn, bọn họ nói lộn xộn sẽ…” Bạch Văn vội vàng im miệng, cắn cắn môi dưới, cũng không nói gì thêm nữa.

Lộ Nam Minh vươn tay nói: “Trước cậu kéo tôi dậy, tôi không sao.”

“…” Bạch Văn lấy tay xoa nước mắt, chớp chớp, lông mi vẫn còn vương nước, nói: “Thật chứ?”

Lộ Nam Minh nói như đinh đóng cột: “Thật.”

Bạch Văn do dự, cả buổi mới vươn tay thử kéo hắn.

Lộ Nam Minh đứng lên, một tay vịn tường, thấy Bạch Văn vẫn lo lắng nhìn mình, không thể không dịu dàng trấn an nói: “Tôi không sao, chỉ có hai bậc thang thôi mà.” Hắn đứng cách chỗ sàn nhà không xa, cũng chỉ bước hụt hai bậc, té xuống mặc dù rất kêu, rất dọa người cũng rất đau, nhưng thật ra không có chuyện gì lớn cả.

Ít nhất sau khi thời gian trôi qua, hắn không cảm thấy quá đau như lúc đầu nữa.

Bạch Văn nghi ngờ khẽ đảo mắt nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lộ Nam Minh mới yên tâm, cậu cười nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi… Thật xin lỗi!”

Lộ Nam Minh thấy qua rất nhiều nụ cười của Bạch Văn, có vui vẻ, có hưng phấn, cũng có lấy lòng… Hắn cũng không cho là Bạch Văn cười rất giả tạo, cười rất khó coi, nhưng lần đầu tiên hắn thấy Bạch Văn cười rất đẹp, thậm chí còn nghĩ đây mới là nụ cười xuất phát từ nội tâm cậu.

Lộ Nam Minh không nhịn được lại khẽ xoa đầu Bạch Văn.

Bạch Văn lại cúi đầu không nhìn hắn.

Hai người trầm mặc đi xuống tầng.

Vai và eo Lộ Nam Minh còn rất đau, đặc biệt là eo, đi xuống tầng quả chính là cực hình, nhưng thấy Bạch Văn cẩn thận nhìn mình như thế, trong mắt đều là lo lắng cùng tự trách, hắn chỉ có thể kiên cường nhịn đau, làm bộ như mình không sao cả.

“Cậu đi về trước đi!” Lộ Nam Minh đứng tạm ở phòng học 

dưới tầng nói với Bạch Văn.

Bạch Văn do dự nhìn Lộ Nam Minh, cuối cùng gật đầu đồng ý, lúc đi về còn ngoái đầu lại nhìn, thấy Lộ Nam Minh còn đứng tại chỗ, liền nở nụ cười, sau đó quay đầu tiếp tục đi, cũng không ngoái lại nhìn nữa.

Đi tới chỗ có vật chắn, Bạch Văn mới dừng bước, quay đầu nhìn lại, nhưng Lộ Nam Minh đã không còn đứng ở đó.

Bạch Văn chạy chậm lại hướng đó, mãi đến khi thấy bóng lưng của Lộ Nam Minh, hắn đang dùng tay trái xoa nhẹ lên eo, chậm chạp lại có chút khập khiễng bước đi trên đường, lúc này Bạch Văn mới dừng chân, len lén đi theo phía sau hắn.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Lộ Nam Minh trở về kí túc xá, Bạch Văn mới uể oải đi về.

Buổi tối trước khi tắt đèn, Lộ Nam Minh nhận được một lọ thuốc mỡ của một bạn học không biết tên đưa cho, chuyên trị thương ngoài da do bị ngã.

Lý Dị cười hỏi: “Là em gái thầm mến nào à? Thấy ông bị thương, còn nhờ người đưa tới, hiện giờ xem ra, quả thật lãng phí trái tim đồng cảm của anh đây rồi.”

Lộ Nam Minh nắm chặt lọ thuốc mỡ trong tay không nói gì, người đưa cái này cho hắn chỉ có một, nhưng người này… hẳn là cười hì hì tự đưa đến tận cửa mới đúng chứ.

31|

 

Ngổn ngang| Jung Tiểu Kú

Khang Phi đứng trước cửa hàng sách, tựa vào tường gần đó, nhàm chán đốt một điếu thuốc. Nhìn dòng người đang ngược xuôi trên đường, từ vẻ mặt, cách ăn mặc … gã đoán xem tâm trạng hiện giờ của họ là gì, đi về đâu. Thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vào hiệu sách, xem Hạ Vũ đã chọn xong sách chưa.

Khang Phi không ghét đọc sách, nhưng cũng chẳng thích.

Hôm nay đi cùng Hạ Vũ đến cửa hàng sách, thật ra là do chán, nhưng ai ngờ vừa vào hiệu sách, Hạ Vũ lại giống như chìm đắm trong thế giới của mình, hoàn toàn chẳng để ý đến ai khác.

Khang Phi bực bội nhả ra một làn khói trắng.

Lại đốt thêm một điếu nữa, Hạ Vũ vẫn chưa ra ngoài, Khang Phi chà bàn chân có chút cứng ngắc của mình, quyết định đi vào kéo cậu ra. Gã đứng ở bên ngoài, đã sắp đông lạnh thành xác chết rồi.

“Công tử?” Một giọng nói mềm mại vang lên ngay sau lưng gã.

Khang Phi ngẩn người một chút, mới quay đầu lại. Rời đi chốn ăn chơi chưa lâu, lại làm gã cảm thấy như đã qua hàng thế kỉ, ngay cả cách gọi mình cũng bắt đầu không nhớ rõ nữa.

Một cô gái cao tầm mét bảy, trên người nồng nặc mùi son phấn đang đứng cạnh đường, ngẩng đầu nhìn gã, thấy Khang Phi quay đầu lại, cô cười cười, dẫm lên đôi giày cao gót mười phân, vững vàng đi về phía Khang Phi.

Rốt cục tới được trước mặt Khang Phi, cô gái cười nói: “Mới xa nhau mấy ngày, công tử đã không còn nhớ em rồi sao?” Cô nhìn Khang Phi có chút nghi ngờ.

“Tên cô là?” Đôi mắt đào hoa của Khang Phi hơi nghiêng nhìn cô hỏi: “Chẳng lẽ không phải Thấm Nhi sao?”

Thấm Nhi khẽ cười chúm chím,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shumshum