làm thụ2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lần kết hôn này, là do một tay Lộ Nam Minh thúc đẩy, Lộ Nam Minh không phải không rõ điều này! Thậm chí còn cố ý khiêu khích, Bạch Văn kích động, nguyên nhân chính cũng là muốn phát triển theo kịch bản của Lộ Nam Minh, muốn tự mình nhìn thấy kết quả.

Nếu hắn tới cướp hôn, vậy rõ ràng Lộ Nam Minh có tình cảm với cậu.

Nếu chỉ lặng lẽ tặng quà, vậy rõ ràng Lộ Nam Minh không hề có tình cảm với cậu, chỉ là tình cảm bạn bè bình thường, còn có một loại chính là cố gắng tách biệt quan hệ hai người.

Nhưng hắn không tới.

Ngụy Vũ Thông kì quái nhìn cậu, lại vươn tay xoa đầu cậu: “Không phải trước giờ em nhiều quỷ kế lắm sao? Chẳng lẽ vì yêu vào nên thành ngốc rồi?”

Bạch Văn: “…”

“Chẳng lẽ em không biết trên đời này còn có chuyện ngoài ý muốn hả?”

Bạch Văn đứng phắt dậy, vẻ mặt có chút trắng bệch.

Ngụy Vũ Thông vội vàng kéo cậu lại, “Chuyện ngoài ý muốn chưa chắc đã là chuyện xấu, em đừng vội. Lộ Nam Minh bây giờ ở đâu em biết không? Em định cứ vậy chạy đến kí túc xá của cậu ta hả?”

Bạch Văn ngẩn người, đột nhiên Khang Phi lên tiếng: “Em muốn tìm Lộ Nam Minh? Bây giờ cậu ấy không ở đây đâu.”

Ba người đồng loạt quay lại nhìn gã.

Khang Phi xấu hổ nói: “Sao thế?”

Bạch Văn lau mặt, để mình bình tĩnh lại, “Sao anh biết anh ấy không ở đây?”

“Cậu ấy hôm qua tiễn em họ về nhà, với tính cách khó chiều của em họ cậu ấy, hôm nay chắc chắn không ở trường được.” Khang Phi gặm hết một cái bánh bao, kiên nhẫn giải thích.

Ngụy Vũ Thông thấy Bạch Văn vẫn im lặng không mở miệng, giúp cậu hỏi: “Ý của cậu là hôm qua Lộ Nam Minh không online, là bởi vì bị em họ quấn lấy hả?”

Khang Phi nhìn Bạch Văn, khẽ híp mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Bạch Văn mở to mắt, chăm chú nhìn gã: “Sao anh biết?”

Khang Phi rút một tờ giấy ăn ra, tao nhã lau khóe miệng, nhìn mắt Bạch Văn, cười có chút sâu xa.

Khang Phi không nói, Bạch Văn cũng không thể cạy miệng gã ra được, huống chi thêm một chiến hữu cũng không tồi, sau khi nghĩ thông, vẻ mặt ấm ức của Bạch Văn bị thổi sạch bay, xoay người liền nhảy nhót vào mạng.

Chỉ là trong lòng Bạch Văn, đã đẩy em họ Lộ Nam Minh lên địa vị kẻ thù số một rồi.

[Bang]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

Triệu tập tất cả xác chết mau bò dậy!

[Bang]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

Sao không phải là tất cả mọi người?

[Bang]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

Ai biết có tồn tại sinh vật kì quái nào không chứ?

[Bang]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

Ví dụ xem nào?

[Bang]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

*gõ mõ* ~ Thương Hải huynh, anh không phải rõ ràng nhất sao?

[Bang]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

Thương Hải huynh, anh rốt cuộc là sinh vật gì đó! Xin đừng bò dậy linh tinh nha!

[Bang]

 

[Tiếu Ngữ Bất Ngữ]:

Xin đừng bò dậy linh tinh nha +1

[Bang]

 

[Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:

Xin đừng bò dậy linh tinh nha +2

[Bang]

 

[Nhị Thủ Yên]:

Xin đừng bò dậy linh tinh nha +3

[Bang]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

/(ToT)/~~

[Bang]

 

[Tần Ngọc Thanh]:

*run rẩy* ~ Thương Hải huynh, thấy anh dùng cái biểu cảm này, da đầu tui rụng lả tả luôn.

[Bang]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

Chuẩn không cần chỉnh!

[Bang]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

Nè ~ Mấy người !!!!

[Bang]

 

[Tiếu Ngữ Bất Ngữ]:

Khụ khụ, Nhu Nhu, đây có phải do mới ngày thứ hai lên mạng, không tìm được chồng mình nên túm bậy lấy một kẻ hi sinh chứ?

[Bang]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

Tiếu Tiếu!

[Bang]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

*lé mắt* ~ Tiếu Tiếu, cưng với Thương Hải huynh khi nào thì gian díu với nhau thế?

[Bang]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm phạt đó ~

(

3

)

[Bang]

 

[Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: ^_^

Hổng có gian díu đâu, chỉ là muốn tìm ra sự thật thôi. Cho nên, quả nhiên cưng nhớ thương chồng mình nhẩy?

[Bang]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

/(tot)/~~~

rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến muốn chết luôn!

[Bang]

 

[Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]:

Đi SD vào đội!

Đệp Zai quá Muốn Hủy Dung vừa nói một câu, toàn bộ đám người trong bang đều tổ thành đoàn, Nhiễu Chỉ Nhu cũng vậy.

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 \(^o^)/ Mãi vẫn chưa được đi cái phó bản này, hình như rất vui.

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 Đáng tiếc là chồng tui không có tới!

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 Đệp Zai ~~~~(@^_^@)~

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 Đệp Zai ~~ Có đó không? ~~(@^_^@)~

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 Đệp Zai ~~ Đệp Zai ~~(@^_^@)~

[Đoàn đội]

 

[Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]:

?

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 Nghe nói quan hệ của cậu với chồng tui tốt lắm, cậu có cách nào liên lạc được với ảnh không?

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

 *nhìn trời* ~ Trời hôm nay thiệt xanh!

[Đoàn đội]

 

[Tiếu Ngữ Bất Ngữ]:

 *nhìn trời* ~ Mây thiệt bự!

[Đoàn đội]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

 *nhìn trời* ~ Ngày thiệt dài!

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

 Đột nhiên cảm thấy nhiệt độ thiệt thấp /(tot)/~~

[Đoàn đội]

 

[Tiếu Ngữ Bất Ngữ]:

 *sờ cằm*~ Đã quen, sau này sẽ thường xuyên xảy ra chuyện này.

[Đoàn đội]

 

[Nhị Thủ Yên]:

 Đại thần đến rồi!

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

 T^T Tui điên mất thôi! Chị dâu, chị mau trở về đi~ Không có chị, thực sự không hold được nữa rồi!

[Đoàn đội]

 

[Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:

 Vẫn cảm thấy rất gần ngày tận thế!

Một đám kêu khóc rền trời, Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung trả lời chậm chạp mà chắc chắn.

[Đoàn đội]

 

[Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]:

Không có

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

 -_-||| Mời phớt lờ sự tồn tại của tui!

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 Muốn lờ mà hổng có được. Đệp Zai không có, cậu có, gọi điện gọi bảo cậu ta vào phó bản đi! Đừng nói với tui, Đệp Zai với cậu đã gặp mặt chồng tui rồi mà không có cách liên lạc đó nhé!

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

 Úi zời, tui điên rồi, tui điên rồi, đừng để ý tới tui!

[Đoàn đội]

 

[Nhị Thủ Yên]:

Nghe nói có câu, người uống say sẽ không bao giờ nói mình say, ngược lại, người bình thường nói mình điên rồi có lẽ sẽ không thể trở thành bình thường được nữa.

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

 /(tot)/~~ Tàn Thuốc, cậu cũng tới góp vui sao!

[Đoàn đội]

 

[Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]:

 Em Gái Shin, cưng đừng nói với anh là cưng bị tai nạn mất trí nhớ, đã quên Phong Lưu là ai rồi nhớ.

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

(

^

)

Tui bị tai nạn làm vỡ mất điện thoại thì cậu làm gì được tui?

[Đoàn đội]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

 Cái lí do cực vớ vỉn!

[Đoàn đội]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

 Cực vớ vỉn  +1

Lại cãi nhau ầm ĩ một hồi, xong vẫn chưa đi vào vấn đề chính, thần thám chủ động bắt chuyện với đại thần vẫn luôn im lặng nãy giờ.

[Đoàn đội]

 

[Tần Ngọc Thanh]:

 Đại thần, người không đủ, bắt đầu không?

[Đoàn đội]

 

[Vũ Trụ Thần Thoại]:

 Em gái Shin phụ trách Phong Lưu, Tiếu Tiếu phụ trách Tiêu Sái

[Đoàn đội]

 

[Tớ Thích Crayon Shin – chan]:

 Tuân lệnh!

[Đoàn đội]

 

[Tiếu Ngữ Bất Ngữ]:

 Ồ kế~

Cuối cùng cũng chấm dứt màn trêu chọc không dứt này.

Bạch Văn sờ cằm cảm khái: “Không hổ là chồng của thanh mai nhà tui, thật sự rất mạnh mẽ!”

28|

 

Trực tiếp PK luôn| Jung Tiểu Kú

Không có sự tồn tại của Lộ Nam Minh trong cuộc sống, Bạch Văn chỉ có thể xem lại các cuộc trò chuyện đã save để bớt cô đơn.

Bạch Văn đang say sưa ngắm nhìn, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười “phụt”, Bạch Văn chống cằm tiếp tục giở một bức ảnh khác ra, xem từng cái từng cái một, cũng tấm tắc khen từng tấm từng tấm một, chẳng hề có ý định quay đầu lại.

Tiếng cười phía sau lưng càng ngày càng to, mãi đến khi Bạch Văn xem hết đống ảnh, Khang Phi vẫn đang cười.

Bạch Văn không để ý đến gã, tự mình đăng nhập vào game.

Khang Phi vất vả lắm mới ngừng cười được, Bạch Văn đã bắt đầu kêu gào trong phó bản rồi.

[Đội ngũ]

 

[Tớ thích Crayon Shin – chan]:

Tiểu Nhu, hôm nay sao cậu máu chiến thế? Mặc dù bình thường cậu vẫn luôn tràn trề sức sống như thế nhưng hôm nay quả thật có chút không được bình thường!

[Đội ngũ]

 

[Tiếu Nhi Bất Ngữ]:

^_^ *gật đầu*, bình thường dù tui phải thêm máu đến rút gân, mệt mỏi gần chết, nhưng cậu ta sẽ không chết, vậy mà hôm nay gặm bùn những hai lần!

[Đội ngũ]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

Cậu chắc chắn không phải kĩ thuật của mình giảm sút chứ?

[Đội ngũ]

 

[Tiếu Nhi Bất Ngữ]:

Ố? Kỹ thuật của tui không được tốt sao?

[Đội ngũ]

 

[Tớ thích Crayon Shin – chan]:

Chậc chậc, Thương Hải huynh, chọc vào ai cũng đừng chọc vào vú em nhé!

[Đội ngũ]

 

[Tiếu Nhi Bất Ngữ]:

^_^  Thương Hải huynh, em gái Shin…

[Đội ngũ]

 

[Tớ thích Crayon Shin – chan]:

[Đội ngũ]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

[Đội ngũ]

 

[Công Tử Phong Lưu]:

Khụ khụ, hình như Lộ Hồng Trần lại không onl.

[Đội ngũ]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

Cậu ta không phải phải đưa cái kia về nhà sao?

[Đội ngũ]

 

[Nhiễu Chỉ Nhu]:

(

╯▽╰

)

 Có một thằng điên cứ cười khùng khục không ngừng ở đằng sau tui!!!

[Đội ngũ]

 

[Công Tử Phong Lưu]:

Tẩn gã một trận!

[Đội ngũ]

 

[Tiếu Nhi Bất Ngữ]:

Mạnh mẽ tẩn gã một trận!

[Đội ngũ]

 

[Tớ thích Crayon Shin – chan]:

Tàn nhẫn tẩn gã một trận!

[Đội ngũ]

 

[Từng Qua Thương Hải]:

Tàn nhẫn tẩn gã một trận!

Khang Phi ở phía sau Bạch Văn sờ sờ mũi, miễn cưỡng lắm mới kéo khóe miệng xuống được, mở miệng nói: “Nếu Nam Tử biết em như vậy… ừm, cậu ấy…” Khang Phi nói đến đây, lại không nhịn được cười.

Bạch Văn nhanh chóng dặn dò đám Công Tử Phong Lưu một tiếng, xoay người nhìn thẳng về phía Khang Phi.

Khang Phi dưới ánh mắt hình viên đạn của Bạch Văn, rất cực khổ mới nhịn cười xuống được, rất độ lượng nhún vai, nói: “Em muốn biết gì, anh cũng sẽ nói cho em biết.”

Bạch Văn xòe bàn tay ra, bắt đầu đếm, vừa nói vừa tính: “Quan hệ của hai người là gì, tại sao biết nhau, anh hiểu anh ấy nhiều không, có cách liên lạc với anh ấy không…” Bạch Văn nói một hơi xong, mới tổng kết: “Cứ vậy trước đi.”

Khang Phi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sự “tò mò” của Bạch Văn đánh cho vỡ đầu, một lúc sau mới nói nên lời: “Biết từ nhỏ, không hiểu cậu ấy lắm, nhưng chắc chắn nhiều hơn em, cách liên lạc anh có thể cho em, số điện thoại, mail, QQ, cái gì cũng có, kể cả cách liên lạc với người nhà cậu ấy… Mỏi mắt chờ sự cố gắng của em.” Nói xong câu cuối này, Khang Phi nhìn cứ như đang xem trò vui.

Bạch Văn cũng chẳng có chút cám ơn nào trả lời: “Cám ơn!” Sau đó lại xoay người bắt đầu chơi game.

“… Có phải em nên tỏ chút lòng thành không?” Khang Phi buồn bực nhìn chằm chằm cái ót của Bạch Văn.

Bạch Văn lại xoay người nhìn gã, “Anh nói, mỗi ngày em đều tặng hoa cho anh ấy, anh ấy có nhận không?”

Khang Phi nghiêm túc trả lời: “Lời đề nghị… vô cùng tốt, đến nay vẫn chưa có ai làm qua. Em có thể thử một chút xem sao, nhưng anh không dám đảm bảo kết quả sẽ tốt đẹp đâu.” Gã không thể tưởng tượng được Lộ Nam Minh sau khi nhận được hoa rồi, vẻ mặt sẽ như thế nào.

Thừa dịp tất cả mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shumshum