Phần 1: Cuối đêm - part 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã cất xong bát đĩa, Machiko đi vượt qua cậu con trai, rồi lau tay bằng cái khăn lau bát.

“Con lại có thứ gì muốn hỏi bố con à?”

“Vâng.”

“Về công việc của ông ấy?”

“À, vâng.”

“Mẹ sẽ hỏi ông ấy giùm con, thế nào?”

“Dạ?” Kaoru không thể ngừng cười to.

“Thôi ngay đi! Con biết đấy, mẹ đâu có ngu ngốc trì độn như con nghĩ đâu. Mẹ đã tốt nghiệp đại học rồi, con biết mà.”

“Con biết điều đó, nhưng…mẹ từng học Anh văn, phải không ạ?”

Machiko quả thực đã thuộc ban Anh ngữ văn ở trường đại học, nhưng chính xác thì bà đã tập trung vào văn hóa châu Mỹ hơn là Anh văn. Bà hiểu biết rất cặn kẽ về những truyền thống của nước Mỹ, đến bây giờ bà vẫn tiếp tục tìm hiểu, thường là đọc sách vào lúc rảnh rỗi.

“Đừng bận tâm, chỉ cần nói cho mẹ. Mẹ muốn nghe xem con định hỏi gì.”

Vẫn cầm cái khăn lau, Machiko kéo con trai ra phòng khách. Kaoru nghĩ việc này có hơi kì quái: tại sao mẹ bỗng nhiên lại quan tâm - vào tối nay, trong tất cả các buổi tối?  Tại sao mẹ lại phản ứng khác thường vậy?

“Chờ con một chút.” Kaoru đi vào phòng ngủ của cậu và quay trở lại với hai mảnh giấy. Cậu ngồi xuống bên cạnh mẹ cậu trên sofa.

Liếc qua mấy tờ giấy trên tay Kaoru,  Machiko nói: “Cái gì đây? Mẹ hi vọng chúng không phải toàn những con số khó hiểu nữa.” Nếu là những câu hỏi toán học thì bà biết là đã đến lúc chấp nhận thất bại.

“Lần này nó không khó như vậy đâu.”

Cậu đưa hai tờ giấy cho mẹ, lật lên, và bà lần lượt nhìn chúng. Mỗi tờ in một bản đồ thế giới.

“Ồ, có sự thay đổi. Con đang học địa lý hả?”

Môn địa lý là một trong những thế mạnh của bà, đặc biệt là Bắc Mỹ. Bà rất tự tin rằng về mảng này ít nhất bà biết nhiều hơn con trai mình.

“Không. Là Trọng lực bất thường.”

“Cái gì?” Có vẻ như cuối cùng bà cũng bị loại khỏi trận đấu. Một ánh nhìn tuyệt vọng mờ nhạt len lỏi trong đôi mắt của bà.

Kaoru vươn ra và bắt đầu giải thích mấy tấm bản đồ này cho thấy điều gì khi chỉ cần nhìn qua, về những bất thường của trọng lực trái đất.

“Vâng, có chút khác biệt giữa các giá trị ta có được từ sự cân bằng trọng lực và từ việc điều chỉnh lại gia tốc trọng lực cho bề mặt địa cầu. Ở đây ta có mấy điểm khác nhau được viết trên bản đồ bằng những số dương hoặc âm.”

Các trang được đánh số “1” và “2”. Trang đầu tiên vẽ những thứ trông như các đường đồng mức bất tận tượng trưng cho trọng lực không bình thường, và mỗi đường được gắn với các số đi kèm với dấu cộng hoặc dấu trừ. Những đường đồng mức này cũng giống như thứ ta thấy trong atlas thông thường, những số dương thể hiện độ cao so với mặt nước biển, và số âm nói lên độ sâu.

Nhưng trong trường hợp này, đường kẻ thể hiện sự phân bố của những trọng lực bất thường, trong đó số dương càng lớn thì trọng lực càng mạnh, và số âm càng lớn thì trọng lực càng yếu ở địa điểm đặc biệt đó. Đơn vị đo là milligal (mgal). Tấm bản đồ còn được tô đậm nhạt nữa: những vùng sáng hơn ứng với trọng lực bất thường dương, trong khi vùng tối hơn ứng với âm. Nó được xây dựng sao cho chỉ cần nhìn qua ta cũng có thể hiểu hết mọi thứ.

Machiko nhìn chăm chú thật lâu vào bản đồ phân bố trọng lực bất thường bà đang cầm trên tay, sau đó ngẩng lên và nói: “Được rồi, mẹ bỏ cuộc. Trọng lực bất thường là gì vậy?”. Từ lâu bà đã từ bỏ việc cố gắng giả vờ hiểu biết trước mặt con trai.

“Mẹ này, chắc mẹ nghĩ là trọng lực trên trái đất ở chỗ nào cũng giống nhau phải không?”

“Thành thật mà nói, mẹ chưa từng nghĩ về nó lần nào từ khi sinh ra.”

“Vâng, nó không như thế. Nó biến đổi từ nơi này đến nơi khác.”

“Vậy điều con đang nói đó là trên tấm bản đồ này, số dương càng lớn thì trọng lực càng mạnh, và số âm càng lớn thì nó càng yếu, đúng không?”

“Vâng, đúng thế. Mẹ nhìn này, vật chất cấu tạo bên trong trái đất không có khối lượng đồng đều. Thử nghĩ xem: nếu nơi nào có trọng lực bất thường âm, có nghĩa là vật liệu địa chất bên dưới nó có khối lượng nhỏ hơn. Nhìn chung, vĩ độ càng cao thì trọng lực càng mạnh.”

“Còn tờ giấy kia là gì thế?”

Machiko chỉ vào tờ đánh số “2”. Tờ này cũng là một bản đồ thế giới, nhưng không có đường đồng mức, thay vào đó nó được đánh dấu hàng tá những chấm đen.

“Đây là những vùng trường thọ.”

“Vùng trường thọ? Ý con là những nơi con người có xu hướng sống lâu hơn?”

Đầu tiên là bản đồ về trọng lực bất thường, và giờ là bản đồ vùng trường thọ-từng phút bà càng bối rối hơn.

“Đúng vậy. Cư dân ở những chỗ này rõ ràng sống lâu hơn người ở các khu vực khác. Bản đồ này thể hiện bao nhiêu chỗ như vậy trên toàn thế giới.” Kaoru nói, chỉ vào mấy chấm đen trên bản đồ. Có bốn trong số chúng thực sự được đánh dấu bằng 2 vòng tròn. Khu vực Caucasus trên bờ Biển Đen, quần đảo Samejima của Nhật Bản, khu vực Kashmir ở chân dãy núi Karakoram, và phần phía nam của Ecuador. Tất cả các vùng đều đã nổi tiếng vì tuổi thọ của người dân ở đó.

Kaoru thấy không cần giải thích thêm nữa về tấm bản đồ thứ hai. Mặc dù Machiko mới nhìn thấy nó lần đầu tiên. Bà thúc giục cậu.

“Vậy nên?”Câu hỏi thực sự bây giờ, tất nhiên là, hai tấm bản đồ này liên quan gì đến nhau.

“Đặt một tờ chồng lên tờ kia.”

Machiko làm theo. Chúng có cùng kích thước nên việc này rất dễ dàng.

“Giờ thì giơ chúng về phía ánh sáng.” Kaoru chỉ lên cái đèn chùm phòng khách.

Machiko chậm rãi giơ chúng lên, cố gắng giữ cho 2 tờ giấy ngay ngắn. Giờ đây những chấm đen của tờ này đã hiện lên giữa những đường đồng mức ở tờ kia.

“Nhận thấy chưa?”

Machiko không biết bà cần phải nhận thấy cái gì.

“Đừng có khoa trương nữa. Nói mẹ nghe xem mẹ cần phải thấy gì?”

“À, mẹ nhìn này: những vùng trường thọ khớp một cách hoàn hảo với những khu vực có trọng lực yếu, đúng không?”

Machiko đứng dậy và đưa mấy tờ giấy đến gần đèn hơn. Đúng như vậy: Những chấm đen tượng trưng cho vùng trường thọ chỉ hiện lên ở những nơi được ranh giới bởi đường trọng lực yếu. Rất yếu.

“Con nói đúng.” Bà nói, không buồn che giấu sự ngạc nhiên của mình. Nhưng bà vẫn nghiêng đầu như thể chưa bị thuyết phục hoàn toàn. Như thể bà vẫn chưa chắc chắn tất cả những thứ này có nghĩa là gì.

“Vâng, có thể đó là mối quan hệ giữa sự trường thọ và trọng lực.”

“Và đó là điều con đang muốn hỏi bố con?”

“Ồ, vâng. Nhân tiện, mẹ này, mẹ nghĩ khả năng sự sống nảy sinh một cách tự nhiên trên trái đất này lớn bao nhiêu?”

“Như trúng xổ số.”

Kaoru cười lớn. “Thôi nào! Quy mô nhỏ hơn. Mẹ không thể so sánh hai thứ đó với nhau được. Chúng ta đang nói về một phép màu.”

“ Nhưng luôn có người thắng xổ số.”

“Mẹ đang nói về xổ số, như là, với một trăm tờ xổ số và chỉ một người thắng, khi có một trăm người mua xổ số. Con đang nói về việc tung xúc xắc một trăm lần và lần nào cũng được mặt sáu chấm. Mẹ nghĩ sao nếu nó xảy ra?”

“Mẹ nghĩ trò đó bị gian lận.”

“Gian lận?”

“Tất nhiên. Nếu có người nào lại tung được cùng một số cả trăm lần liên tục, thì có nghĩa là xúc xắc đã bị thêm lõi, đúng không?” Khi nói điều đó, bà chọc ngón tay lên trán Kaoru một cách trìu mến, như đang nói, Đồ ngốc.

“Thêm lõi à?”

Kaoru nghĩ một lúc, rồi mở miệng. “Chắc rồi. Xúc xắc thêm lõi. Nó đã bị gian lận. Không thì nó chẳng có nghĩa gì cả.”

“Phải không?”

“Và người ta thì không nhận ra nó bị gian lận. Nhưng, mẹ à - thế nào nếu như xúc xắc không bị thêm lõi lại có thể cho ra cùng một mặt cả trăm lần liên tiếp?”

“Ô, thế thì ta đang nói về Chúa, phải không? Chỉ có Chúa mới có thể làm điều đó.”

Kaoru không thể nói rằng mẹ cậu có thực sự tin điều đó hay không.

Cậu quyết định chuyển chủ đề. “ Bên cạnh đó, mẹ còn nhớ chương trình TV hôm qua không?”

Kaoru đang nhắc đến chương trình dài kì buổi chiều yêu thích. Cậu thích nó đến nỗi thi thoảng cậu thậm chí nhờ mẹ thu băng lại.

“Mẹ quên không xem rồi.”

“Vậy, mẹ có nhớ Sayuri và Daizo đã gặp lại nhau ở Mũi Đất như thế nào không?”

Kaoru tiến hành thuật lại cốt truyện của tập phim hôm qua như thể nó liên quan đến những người cậu quen biết. Sayuri và Daizo là một cặp đôi trẻ tuổi đang trong năm đầu tiên của hôn nhân, và hàng chuỗi những hiểu lầm diễn ra đã đẩy họ đến bờ vực li hôn. Họ vẫn yêu nhau, nhưng sự cố ngày một chất chồng đến khi họ bị trói buộc trong mớ rối rắm một cách tuyệt vọng: giờ họ đang ở trong vũng lầy mà không thể tìm được lối thoát. Nên họ chia tay. Và rồi, một ngày, rất tình cờ, họ đụng mặt nhau ở một địa điểm cụ thể trên bờ biển Nhật Bản. Nơi đó rất đặc biệt đối với họ-đó là nơi họ lần đầu gặp nhau. Và hai người bắt đầu hồi tưởng lại tất cả thời gian đẹp đẽ từng có với nhau ở đó, Những cảm xúc cũ dành cho nhau lại thức tỉnh. Họ đã làm rõ từng hiểu lầm, cho đến khi họ lần nữa chắc chắn về tình cảm của đối phương.

Tất nhiên, có một chút vòng vèo ấm áp đằng sau câu chuyện sáo mòn này. Cả hai người đều bị ấn tượng rằng họ hoàn toàn ngẫu nhiên chạm mặt nhau trên mũi đất tình yêu này, nhưng họ đã nhầm. Những người bạn của họ đã rất mong muốn họ làm lành, và những người bạn đó đã thông đồng với nhau, tham gia vào việc sắp xếp để hai người có thể ở đó đúng thời điểm.

“Thế nào, mẹ? Cơ hội để một cặp đôi đã chia tay có thể chạm mặt nhau như thế là gì-ở cùng một nơi vào cùng một thời gian trong cùng một ngày? Không hẳn là bằng không. Cuộc gặp ngẫu nhiên có thể xảy ra. Nhưng trong một số trường hợp, khi mà cơ hội để một việc gì đó xảy ra là quá nhỏ, và khi nó thực sự xảy đến, ta lại có xu hướng nghĩ rằng có ai đó đã sắp đặt từ trong bóng tối. Trong trường hợp này, đó là những người bạn tò mò của Sayuri và Daizo.”

“Mẹ nghĩ mẹ biết con đang muốn nói gì rồi. Con muốn nói là mặc dù cơ hội xảy ra điều đó gần như bằng không, thì sự sống quả thực đã sinh sôi. Sau cùng, chúng ta đang tồn tại. Trong trường hợp này, chắc hẳn là do ai đó ở đâu đó đã sắp xếp trật tự. Phải không?”

Kaoru liên tục cảm thấy vậy. Đó là những lần cậu tưởng mình đang bị theo dõi, bị thao túng, cứ ám ảnh điều đó vào não mà không có lí do rõ ràng. Cho dù chỉ là hiện tượng đặc biệt đối với riêng cậu, hay là một thực tế phổ biến, thì đó cũng là thứ mà cậu vẫn chưa khám phá ra.

Cậu bỗng cảm thấy lạnh. Cậu rùng mình. Cậu nhìn cửa kính trượt và thấy nó đang hé mở. Vẫn ngồi trên sofa, cậu xoay người lại để có thể đóng được cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi