Phần 1: Cuối đêm - part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Cậu ghét phải quấy nhiễu giấc ngủ an tĩnh của mẹ. Kaoru đến trước cửa phòng ngủ và kéo nó ra một cách ngập ngừng. Nhưng Machiko đã ngồi dậy trên đệm, mấy ngón tay đang chải chải mái tóc. Kaoru không cần phải đánh thức mẹ dậy - tiếng ồn ào của bố cậu khi trở về đã làm điều đó rồi.

"Ôi, mẹ. Xin lỗi!" Cậu xin lỗi thay ông bố.

"Được rồi" Biểu cảm trong đôi mắt của bà vẫn dịu dàng như thường lệ.

Mẹ Kaoru thông thường chẳng bao giờ mắng cậu. Có lẽ là vì cậu không bao giờ đòi hỏi điều gì không chính đáng, bà luôn luôn cho cậu thứ cậu muốn. Mặc dù còn là một đứa trẻ, cậu vẫn có thể thấy từ lời lẽ và hành động của mẹ cậu rằng bà ấy hoàn toàn dựa dẫm vào cậu thế nào; điều đó làm cậu hạnh phúc, nhưng cũng đem lại cho cậu cảm giác trách nhiệm lớn lao.

Gia Đình Truyền Thống Nan Giải Ba Hướng, là cách Kaoru nghĩ về mối quan hệ của cậu với bố mẹ. Nó giống như là trò chơi kéo - búa - bao - mỗi người họ đều có một người họ luôn đánh bại, và một người họ luôn thua.

Kaoru mạnh mẽ đối với mẹ cậu, nhưng lại yếu khi đối với bố cậu. Nên rốt cuộc cậu luôn làm theo phương hướng hành động vô lý của bố cậu, làm bất cứ điều gì ông bảo. Hideyuki đủ mạnh mẽ đối với con trai, rằng ông có thể đối xử với cậu một cách cao tay, nhưng bằng cách nào đó ông lại không thể điều chỉnh một cách vững vàng trước mặt vợ mình. Khi vợ ông đang có tâm trạng xấu, ông có vẻ tái mét và co mình lại.

Nên ông phải đùn đẩy nhiệm vụ đánh thức vợ dậy cho con trai mình. Mẹ Kaoru, trong khi đó, lại khoan dung với những yêu cầu của con trai, nhưng cùng lúc lại có thể phản ứng trầm trọng đối với những hành vi không thể tin được của chồng, và mắng mỏ chồng, bà mẹ lúc này y như trẻ con.

Bố cậu thi thoảng lại tự mãn về cách sự cân bằng quyền lực tuyệt diệu này đã duy trì êm ấm trong gia đình như thế nào. Ông nói đùa về mối quan hệ của họ một cách phi khoa học, gọi gia đình họ là "tự duy trì trật tự của sự hỗn độn". Hoàn cảnh đặc biệt này không phải là kết quả đã được dự định của bất cứ ai - nó được sinh ra một cách tự nhiên thông qua sự tương tác và bất đồng của cả ba bên liên quan.

"Hide đang làm gì vậy?" Machiko gãi gãi cổ và chậm rãi lấy ngón tay chải tóc.

"Đang uống bia ạ."

"Vào giờ này ư? Đúng là hết hi vọng."

"Bố hỏi mẹ có muốn tham gia không."

Machiko đứng lên, cười nhẹ bằng giọng mũi.

"Mẹ nghĩ chắc ông ấy đói bụng."

"Con không biết. Có lẽ bố chỉ muốn nhìn thấy mẹ thôi, mẹ nghĩ sao?"

Kaoru nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Machiko chỉ cười, như thể nói Con trai, con không biết là con đang nói cái gì đâu.

Nhưng Kaoru vừa ý thức được mặt tình ái của bố mẹ.

Một đêm vào ba tháng trước - đêm giữa tháng Sáu, một đêm khô hanh hiếm có vào giữa mùa mưa, đủ nóng để báo hiệu rằng những đêm nhiệt đới đang đến gần - Kaoru đã bị shock khi đã gặp bố cậu ở bếp trong một trạng thái bất ngờ.

Đêm đó Kaoru nhốt mình trong phòng nghịch máy vi tính, khi cơn khát rốt cuộc lớn đến mức không thể làm ngơ. Cậu chạy vào trong bếp để tìm nước khoáng. Bố mẹ cậu rõ ràng đã ở trong phòng riêng, nói rằng họ có việc phải làm, và căn nhà rất yên tĩnh. Bố mẹ cậu thường ở trong phòng riêng của mỗi người để làm việc và ngủ luôn ở đó như vậy, Kaoru nghĩ đêm đó cũng giống thế. Cậu không nhận ra rằng rốt cuộc hai người họ đã ở trong cùng một phòng.

Cậu không bật đèn. Cậu đứng trong bóng tối và rót một ít nước khoáng ra cốc, rồi bỏ một ít đá lạnh vào miệng.

Rồi cậu mở tủ lạnh lần nữa để cất lại chai nước, và đó là khi cậu phát hiện mình đang đối diện với Hideyuki vừa thình lình vào trong bếp. Ánh đèn từ tủ lạnh chiếu lên thân thể trần truồng của ông.

Hideyuki giật mình, nhưng là do bất ngờ, không phải do xấu hổ.

"Ta không biết con cũng ở đây," ông nói, và chẳng để ý đến việc đang khỏa thân, ông lấy cốc nước từ Kaoru và uống nước trong đó.

Điều làm Kaoru bất ngờ không chỉ là việc bố cậu hoàn toàn không mặc quần áo, mà là cơ quan sinh dục của ông ấy lớn hơn bình thường. Nó được bao phủ bởi vài loại chất lỏng mỏng của cơ thể, và nó lấp lánh trơn bóng. Nó luôn luôn treo một cách yếu ớt lúc Kaoru và bố cậu cùng ở trong bồn tắm. Nhưng bây giờ nó cong và rung động, toát lên sự tự tin của việc đã hoàn thành vai trò của mình khi là một phần cơ thể của chủ nhân.

Cả thời gian bố cậu uống nước, Kaoru không thể rời ánh nhìn khỏi nó.

"Con đang nhìn gì vậy? Ghen tỵ sao?"

"À ừm."

Kaoru trả lời qua loa. Hideyuki cúi xuống và chạm đầu ngón tay trỏ phải vào đầu bộ phận đó của ông. Bằng cách đó ông lấy một giọt tinh dịch và đưa nó ra trước mắt Kaoru.

"Nhìn này, nhóc, tổ tiên của con đó." Ông nhận xét, với sự nghiêm túc trào phúng. Sau đó ông lau đầu ngón tay vào thành bồn rửa mà Kaoru đang dựa vào.

"Eooo," Kaoru nói, xoay người đi. Nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cái giọt màu trắng trên thành bồn.

Cậu không biết nên phản ứng thế nào. Hideyuki quay lưng lại và biến mất trong phòng tắm. Một lúc sau, từ cánh cửa đang mở truyền ra âm thanh đi vệ sinh và những tiếng động không đều.

Đôi khi Kaoru không rõ bố cậu là ngu ngốc hay là thông minh. Chắc chắn ông ấy là một nhà khoa học máy tính xuất sắc, nhưng thi thoảng ông ấy lại làm những việc còn tệ hơn cả con nít. Kaoru tôn trọng bố cậu, nhưng quan sát ông khiến cậu lo lắng. Cậu có thể hiểu được những khó khăn vất vả của mẹ mình.

Cậu bắt đầu suy nghĩ khi nhìn vào thứ mà bố cậu gọi là "tổ tiên" của cậu.

Tinh trùng bơi trong một giọt nhỏ bé dần dần chết đi do thép không gỉ đã lấy hết nhiệt độ từ chúng. Chúng tất nhiên là vô hình đối với mắt thường, nhưng Kaoru thấy mình khá nhận thức được về hoạt động bầy đàn - cậu có thể dễ dàng tưởng tượng ra bề ngoài của từng con trong đàn khi mà chúng chết đi và góp xác cho tầng xác đang ngày càng lớn.

Những tinh trùng, sinh ra từ quá trình giảm phân trong cơ thể của bố cậu, chứa đựng, cũng như trứng của mẹ cậu, một nửa số nhiễm sắc thể trong tế bào của cơ thể bố cậu. Chúng cùng nhau tạo thành trứng được thụ tinh, chỉ khi đó mới cung cấp đủ số nhiễm sắc thể cần thiết cho tế bào. Nhưng nó không có nghĩa là một tinh trùng chỉ đơn thuần là một nửa của một con người. Tùy thuộc vào cách bạn nhìn nhận, tinh trùng và trứng là đơn vị cấu trúc cơ bản của cơ thể. Chỉ có những tế bào sinh dục mới được cho là có thể sinh sản tiếp diễn không ngừng nghỉ từ khi đời sống được hình thành - không quá đáng khi nói rằng chúng đã sở hữu một loại hình của sự bất tử.

Bên cạnh đó, có một cơ hội để từ từ quan sát tinh trùng của bố cậu là một việc mà cậu chưa từng nghĩ đến. Ngay đây trước mặt cậu chính là nguồn của dạng sống mà cậu biết là giống như cậu.

Mình đã thực sự được sinh ra từ thứ nhỏ bé như vậy sao?

Cậu đứng đó, bối rối và câm nín. Những tinh trùng này chưa từng tồn tại ở bất cứ đâu cho đến khi nó được sinh ra trong cơ thể bố cậu. Được tạo ra từ hư không bằng sức mạnh bí ẩn nào đó-chính là thứ duy nhất chỉ thuộc về sự sống.

Chẳng hề để ý đến xung quanh nên Kaoru không chú ý thấy bố cậu đã đi vệ sinh xong và quay lại chỗ cậu.

"Con đang làm gì thế, nhóc?" Có vẻ ông đã quên mất trò đùa vừa rồi của chính mình.

"Quan sát...thứ của bố," Kaoru nói, không ngẩng lên. Hideyuki cuối cùng cũng nhận ra con trai ông đang nhìn cái gì và cười thô lỗ.

"Có đồ ngốc nào lại nhìn chằm chằm vào cái thứ như này không hả? Thật xấu hổ."

Hideyuki lấy cái khăn lau, lau đi tinh dịch, và rồi thả cái khăn vào trong bồn rửa. Khi ông làm thế, hình ảnh của sự sống mà Kaoru xây dựng đã chạy cúp đuôi đi mất.

Cậu bỗng có một dự cảm khủng khiếp, cậu tưởng tượng chính cơ thể mình bị xóa sổ bằng một miếng giẻ và bị vứt đi.

Nên cuộc sống bí mật của bố mẹ, thứ mà cậu không được phép tiếp cận, dưới sự ảnh hưởng từ thái độ của bố cậu, trở thành một thứ không cấm kị chút nào. Kaoru nhớ lại sự cố vào ba tháng trước như thể nó mới xảy ra hôm qua.

Tất nhiên, Machiko không cách nào biết được chồng bà đã làm trò nghịch ngợm gì với con trai lúc ông ấy đi ra tủ lạnh và dùng nhà tắm. Nếu bà biết, không nghi ngờ gì sự ngượng ngùng của bà sẽ nhóm thành đống lửa giận trong người, chắc chắn bà sẽ từ chối nói chuyện với chồng trong một thời gian. Có khi tối nay bà sẽ chẳng có tâm trạng mà thức dậy để làm điểm tâm cho ông ấy.

"Mẹ sẽ làm gì với ông ấy đây?" bà lẩm bẩm mãi; bà vẫn chỉnh tóc với một nỗ lực, và cài lại mấy cái cúc pyjama bị lệch. Kaoru thấy một ánh mắt vui vẻ và ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi