Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả thế giới chỉ có mình ta tin rằng ta có vị hôn thê (全世界只有我一人相信我有未婚妻)

Tác giả: Xao Sang (Xao Thị Bản Thể) - 敲sang (敲是本体)

Nguồn: 敲[email protected]

Editer: A Vô

QT: TraHoaCac

Thể loại: Ma đạo tổ sư Đồng nhân văn, Ngọt, Sủng, có H, HE, thời kì Cầu học, OCC.

Tình trạng bản gốc: 22 chương ( 88 phần, mỗi chương 4 phần)

Couple: Lam Vong Cơ/Lam Trạm x Nguỵ Vô Tiện/Nguỵ Anh.

Bản edit đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Bản edit này chỉ được post duy nhất tại watppad của mình.

Bộ này mình edit dựa trên bản QT của TraHoaCac, chân thành cảm ơn bạn đã đồng ya cho mình sử dụng bản QT.

Lịch up: 1 ngày/ 1 chương

Vẫn là câu cũ, có gì sai sót mong mọi người chỉ bảo.

______________________

Động não một chút √

Truyện theo hướng nguyên tác √

Vong Tiện là chân ái√

Mốc thời gian diễn ra là khi Cầu học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ√

Một cái chuyện cũ dẫn đến yêu sớm √

Yêu sớm đương nhiên sẽ là ngọt ngào hoặc là chiến tranh √

Kịch bản cẩu huyết √

OOC Dự cảnh √

Khi còn bé phát sinh chút sự tình cẩu huyết, theo tính cách của tiểu Lam Trạm khẳng định muốn phụ trách. Các trưởng bối lại cảm thấy hai tiểu nam hài cái chuyện phụ trách hay không phụ trách tính cái gì, chỉ là chuyện đùa giỡn. Nhưng mà Lam tiểu Trạm lại kiên quyết muốn cho Nguỵ tiểu Anh một câu trả lời thoả đáng. Các vị đại nhân liền không còn cách nào khác liền đành phải đồng ý cho hai người đính hôn (cách thuyết phục dỗ dành hài tử), lại còn đem hôn thư chỉnh chỉnh tề tề viết ra để dỗ dành Tiểu Trạm. Không ai nghĩ đến hài tử lại tưởng hôn thư kia là thật, đem cất giữ cẩn thận đến mười năm. Cho đến khi đệ tử thế gia đến cầu học y mới phát hiện ra cả thế giới chỉ có mình y tin tưởng y có vị hôn thê...

__________***__________

Một số trích đoạn:

Lam Trạm hết mấp máy môi lại mấp máy môi, cuối cùng hạ quyết tâm, một bộ dáng thấy chết không sờn, nói

"Ta sẽ chịu trách nhiệm:

Tàng Sắc: "Hả?"

Lam Trạm kiên định nói:

"Ta đã thấy hết thân thể hắn, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."

*+*

Giang Trừng hỏi:

"Ngươi lại làm gì y thế?"

Nguỵ Vô Tiện nói:

"Ta thề, ta cái gì cũng không làm!"

Giang Trừng cười lạnh nói:

"Cái gì cũng không làm? Ánh mắt y nhìn ngươi giống như ngươi vừa đùa giỡn lão bà của y."

Ngụy Vô Tiện sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:

"Hoá ra không chỉ mình ta cảm thấy thế."

Hắn lại hỏi một bạn học khác, người kia cũng nói giống hệt Giang Trừng. Hỏi đến Nhiếp Hoài Tang, hắn ta thế mà lại khúm núm không trả lời.

Hắn ta không phải không trả lời được, mà hắn ta sợ nói ra Nguỵ huynh sẽ đánh hắn.

Bởi vì, thật ra hắn cho rằng ánh mắt mà Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ huynh, chính là ánh mắt của trượng phu nhìn thấy lão bà của mình hồng hạnh vượt tường a...

*+*

Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng cùng Lam Vong Cơ ra khỏi Tàng Thư Các, lại mơ mơ màng màng theo y đến Tĩnh thất, tận mắt thấy được tờ hôn thư kia.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Thế mà thật sự có?!

Huyền Chính năm thứ tám?

Ta mới năm tuổi, nương ta liền chờ không kịp, sốt ruột gả nhi tử ra ngoài?!

*+*

"Lam! Vong! Cơ! Ta hỏi ngươi, nhà các ngươi một khi phát tài cũng không thể tam thê tứ thiếp có phải không?"

Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, liền biết hắn bực bội vì chuyện gì, vì vậy ngữ khí chắc chắn đáp:

"Không thể."

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi:

"Vậy Lam gia các ngươi phát tài cũng không thể bỏ vợ?"

Lam Vong Cơ vẫn là có hỏi tất đáp:

"Không thể."

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục:

"Nói cách khác, chỉ có thể cưới về nhà duy nhất một người?"

Lam Vong Cơ gật đầu. Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, bắt đầu cởi y phục, lôi kéo y, nói:

"Hai chúng ta lên giường đi!"

Lam Vong Cơ: "???"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đề phòng đêm dài lắm mộng, đem gạo nấu thành cơm vẫn là yên tâm hơn."

*+*

Thanh Hành quân nói:

"Lúc trước trò đùa này bất quá là vì an ủi Trạm nhi thôi, không thể coi là thật."

Kim Tử Hiên liền mạnh mẽ nhìn hai người đang đứng ở trung tâm kia, chưa từng nghĩ đến còn có một màn cẩu huyết như thế.

Kim Quang Thiện cùng Giang Phong Miên thì thật sự xem đây như chuyện cười, cũng không coi là thật.

Sau đó đám người nhìn chằm chằm hai người Vong Tiện, muốn xem xem hai người họ sẽ có phản ứng gì. Ai ngờ lại nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói:

"Ta đã đem người đóng gói đưa lên giường Lam Trạm rồi. Giờ mọi người lại nói với hai chúng ta mọi người lúc trước chỉ là đùa giỡn?!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net