「生气 - Tức giận」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【忘羡日常】 生气。

-

【Vong Tiện thường nhật】 Tức giận.

Author: 半缘 - Bán Duyên.

Link:https://levrien.lofter.com/post/1dd1c268_2b4134fde

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không repost/re-up.

Nơi nào đăng ngoài account wattpad Dannn_pie và account facebook Kem Cá vị Chúi đều là ăn cắp!

 
_____________________

Lam Vong Cơ đang tức giận.

Lý do rất đơn giản, Ngụy Vô Tiện đã cưỡng chế thi hành thúc giục những oán linh trong phạm vi trăm dặm để trấn áp một tà túy khó chơi khiến cho tâm thần vượt quá sức chịu đựng, hôn mê trong mười ngày liền.

Lam Vong Cơ luôn trông giữ bên cạnh hắn, không ngủ không nghỉ suốt mười ngày.

Ngụy Vô Tiện mở mắt ra đã nhìn thấy quầng thâm dưới bọng mắt của Lam Vong Cơ, cực kì đau lòng, đang muốn nói vài lời thân mật, ai ngờ Lam Vong Cơ vừa thấy hắn tỉnh dậy là lập tức rời đi ngay.

Ngụy Vô Tiện muốn chạy đi tìm y, nhưng thân thở mềm như bông không có chút sức lực nào trong người, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ rời khỏi Tĩnh thất.

"Lam Trạm! Lam Trạm!" Giọng nói khàn khàn của Ngụy Vô Tiện gọi y lại, nghe thấy từng tiếng bước chân vội vàng, Ngụy Vô Tiện liền híp mắt cười, hắn biết Nhị ca ca của hắn sẽ không nhẫn tâm đến mức bỏ lại hắn một mình đâu mà.

"Ngụy tiền bối!" Lam Tư Truy bưng một chén thuốc còn đang bốc khói nghi ngút, "Người tỉnh rồi, Hàm Quang Quân bảo con mang thuốc đến cho người đó ạ."

Ngụy Vô Tiện vừa mới thấy người đến đây không phải là Lam Vong Cơ, hơn nữa còn có cả bát thuốc vừa nhìn vào đã đắng đến muốn xoắn cả lưỡi lại thì cả người đều ủ rũ.

"Ngụy tiền bối?" Lam Tư Truy khó hiểu, rõ ràng là hồi nãy Ngụy Vô Tiện vẫn lộ ra một bộ mặt vô cùng vui vẻ mà, sao bây giờ bỗng nhiên lại buồn bã thế?

Ngụy Vô Tiện thở dài, thôi thôi, hắn thực sự đã rất quá đáng, Lam Vong Cơ tức giận cũng là chuyện bình thường, bản thân phải ngoan ngoãn chịu đựng thôi.

Cánh tay thon dài duỗi ra, Ngụy Vô Tiện bưng chén thuốc màu đen tuyền kia lên rồi uống cạn, vị đắng lan tỏa khắp trong khoang miệng, đắng đến mức da đầu cũng run lên.

Ngụy Vô Tiện ho khan vài tiếng, "Đắng quá đắng quá, ta mới tỉnh thì cũng sẽ bị đắng đến xỉu tiếp mất."

Lam Tư Truy cười cười, lấy một bịch kẹo hạt sen từ trong tay áo đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, "Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân nói là nếu người thấy thuốc đắng quá thì có thể ăn một viên kẹo......"

Ngụy Vô Tiện còn chưa đợi Lam Tư Truy nói hết thì đã vội vàng nhét mấy viên kẹo vào miệng để xua tan đi vị đắng.

"...... Không thể ăn nhiều, một lần chỉ có thể ăn một viên thôi ạ." Lam Tư Truy nói.

Ngụy Vô Tiện cười ha hả, "Lần sau ta sẽ chú ý, lần sau nha!"

Lam Tư Truy hết cách, đang chuẩn bị dọn dẹp để rời đi thì bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện gọi hắn lại, "Tiểu Tư Truy, Hàm Quang Quân của các ngươi đi đâu vậy?"

"Hàm Quang Quân...... Chắc hẳn là đi nghỉ ngơi rồi ạ," Lời nói của Lam Tư Truy hơi ngập ngừng, "Con......"

Ngụy Vô Tiện cầm lấy cánh tay của Lam Tư Truy, ánh mắt trốn tránh và giọng nói của thiếu niên lộ rõ vẻ khác thường, "Tư Truy nhi, gia quy có nói: "Không được nói dối", lời ngươi vừa nói có chắc là thật không?"

Sắc mặt của Lam Tư Truy vô cùng bối rối, hồi sau mới đáp, "Hàm Quang Quân đi tìm Trạch Vu Quân rồi ạ."

......

Ngụy Vô Tiện khoác thêm một cái áo choàng lên vai liền chạy nhanh khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ, lời nói của Lam Tư Truy còn văng vẳng bên tai--

"Lúc người vừa mới hôn mê, sắc mặt tái nhợt, thất khiếu chảy máu, tận cho đến lúc Hàm Quang Quân thỉnh Trạch Vu Quân đến xem mới biết là vì vận dụng quỷ đạo quá mức dẫn đến phản phệ."

"Trạch Vu Quân nói rằng thân thể này của Ngụy tiền bối không thể so với kiếp trước, căn cơ thực sự quá kém, thân thể cũng không quá tốt cho nên mới vì việc mạnh mẽ thôi động oán linh ở quy mô lớn mà hôn mê bất tỉnh."

Hơn nữa lúc đó tâm mạch cũng bị ảnh hưởng đến, ba ngày trước Hàm Quang Quân không ăn không ngủ, cả ngày cả đêm độ linh lực để chữa trị cho người mới có thể ổn hơn một chút."

......

Ngụy Vô Tiện chạy rất nhanh, vốn là thân thể đang suy yếu nên thể lực cũng chịu hết nổi mà dựa sát vào bên tường, hắn há miệng thở dốc, trong lòng chỉ có Lam Vong Cơ vào lúc bản thân hôn mê.

Biết được hắn lại vì sử dụng quỷ đạo mà bị phản phệ, Lam Vong Cơ liệu sẽ đau lòng khổ sở đến nhường nào đây? Ngụy Vô Tiện không đành lòng nghĩ tiếp, hắn khôi phục một ít sức lực, tiếp tục đi về phía Hàn thất.

Lam thị song bích vốn đang bàn luận nên làm thế nào để giúp Ngụy Vô Tiện điều trị thân thể thì thấy Ngụy Vô Tiện chạy xồng xộc vào trong, Lam Hi Thần kinh ngạc, còn Lam Vong Cơ thì dù mặt không chút biểu tình nhưng ánh mắt lại dừng lại ở gương mặt bị đông lạnh đến đỏ ửng kia.

"Chào đại ca ạ." Ngụy Vô Tiện chào hỏi Lam Hi Thần xong liền nhào vào trong vòng tay của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ yên lặng quàng khăn choàng trên người hắn kín hơn một chút, tụ linh lực lên tay để làm ấm người cho Ngụy Vô Tiện.

"Lam Trạm, ngươi giận ta sao? Ta sai rồi mà, tại lúc đó ta nóng vội quá." Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn Lam Vong Cơ, người đằng sau lại mặt không biểu tình, tựa như không nghe thấy hắn nói gì.

Ngụy Vô Tiện dán vào cổ của Lam Vong Cơ: "Ta sai rồi, thật mà, ta sẽ không bao giờ dám nữa, sau này ta sẽ làm một tên nam tử nhu nhược kêu cứu mạng, làm phiền Nhị ca ca bảo vệ ta được không?"

Lam Vong Cơ không nói lời nào, mí mắt hạ xuống đầy trầm tư.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không thèm phản ứng lại, định dùng một nụ hôn để cạy miệng y ra thì bỗng Lam Hi Thần ho hai tiếng đánh đoạn động tác của hắn, Ngụy Vô Tiện mới nhận thức được ở đây không phù hợp để làm việc đó, đè nén suy nghĩ loạn cào cào trong đầu xuống, ngoan ngoãn ngồi yên.

Lam Hi Thần: "Vô Tiện, việc này thực sự là do ngươi quá liều lĩnh nhưng đây không phải ý xấu, lần sau không được cậy mạnh nữa."

Ngụy Vô Tiện: "Vâng ạ, đại ca."

"Vậy ngươi về với Vong Cơ trước đã, Vong Cơ, lần sau hẵng bàn tiếp."

Lam Vong Cơ gật đầu nói, "Huynh trưởng, Vong Cơ cáo lui." Nói xong, Lam Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện lên rồi lập tức rời khỏi Hàn thất.

Dọc đường về Tĩnh thất Lam Vong Cơ vẫn luôn im lặng, dù cho Ngụy Vô Tiện có vui đùa như thế nào cũng không thèm phản ứng lại, cho đến khi đến Tĩnh thất, Lam Vong Cơ giúp hắn dém lại góc chăn rồi tính rời đi ngay, Ngụy Vô Tiện bèn dùng chăn túm Lam Vong Cơ lại, liều chết kéo y lại trên giường.

"Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, Lam Trạm, người nói chuyện với ta đi mà, đừng không để ý đến ta mà."

Một lúc lâu sau Lam Vong Cơ mới trả lời hắn, "Ngươi cũng sợ người khác không để ý đến ngươi sao?"

Giọng nói như bị bóp nghẹt, nghe thấy có chút ồm ồm, lại có chút tủi thân.

Ngụy Vô Tiện xốc chăn lên vòng bản thân và Lam Vong Cơ vào trong ổ chăn, hắn vuốt mặt của y, "Sợ. Trên đời này không ai để ý tới ta thì ta không thèm sợ, nhưng nếu ngươi không để ý đến ta thì ta sẽ sợ lắm."

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, "Ta cũng sợ."

"?"

"Ta sợ một ngày ngươi đã ngủ rồi thì sẽ không tỉnh dậy nữa, Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nói xong liền ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lồng ngực, y giơ tay, nhẹ nhàng che hai mắt của Ngụy Vô Tiện, "Ta không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa."

Trong lòng của Ngụy Vô Tiện chua xót, hắn biết rõ ý nghĩa lời nói này của y. Hắn làm sao có thể đánh mất Lam Vong Cơ đây? Nếu không phải hôm đó nhìn thấy tà túy kia muốn đánh lén Lam Vong Cơ thì hắn sẽ không bao giờ hao phí tất cả tâm lực của mình để thôi thúc oán linh.

Ngụy Vô Tiện ôm chặt Lam Vong Cơ, hắn gằn từng chữ một, trịnh trọng nói với người thương: "Sẽ không có lần sau, Lam Trạm, tin ta."

Lúc này Lam Vong Cơ mới dám buông tay ra nhìn thằng vào đôi mắt của Ngụy Vô Tiện, trong đôi mắt kia chứa đầy tình yêu chân thành và cháy bỏng nhất khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của Ngụy Vô Tiện dần buông xuống.

Lam Vong Cơ hôn lên mi tâm của Ngụy Vô Tiện, đáp: "Được."

_____________________

Đoản đầu tiên, đăng mừng sinh nhật bạn của mình, chúc Hanh sinh nhật vui vẻ nè. ^^

° 生气  -  完结 °

20.12.2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net