Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Vạt áo buông lỏng hơi xộc xệch, Ngụy Vô Tiện kéo tay y đặt lên người mình, nhưng Lam Vong Cơ lại không dám động dù chỉ một chút, điều này khiến Ngụy Vô Tiện vô cùng xấu hổ. Hắn muốn quyến rũ Lam Vong Cơ, cũng đã rất cố gắng, nhưng thật khó quá rồi, hắn hoài nghi, khi Lam Vong Cơ không say, y thật sự không có chút dục vọng thế tục nào sao?

Bằng không, sao hắn đã kéo y phục mình thành ra vầy rồi mà Lam Vong Cơ chẳng có chút phản ứng nào hết vậy? Thân là đệ nhất Khôn Trạch trong tiên môn, Ngụy Vô Tiện chưa từng nghi ngờ về mị lực của mình, hắn chỉ hoài nghi là Lam Vong Cơ có vấn đề.

Quả nhiên Lam Vong Cơ vẫn rất thờ ơ khép lại vạt áo cho hắn, nói: "Ngụy Anh, đừng quấy nữa, tắm đàng hoàng." Dứt lời, y còn rất săn sóc thử độ ấm nước tắm cho hắn, xác nhận thích hợp rồi, y lại lấy tay Ngụy Vô Tiện ra khỏi người mình, nói: "Ta lấy quần áo mới giúp ngươi."

Ngụy Vô Tiện cũng không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu phải chuốc thất bại thảm hại, hắn bĩu môi nói: "Đúng là một tiểu cổ hủ không hiểu phong tình."

Mà dù y có không hiểu phong tình đến đâu thì hắn cũng không có ý định từ bỏ, lần này không được thì lần sau tái chiến. Ngụy Vô Tiện đành ngoan ngoãn cởi quần áo đi vào thùng tắm, còn Lam Vong Cơ ra ngoài bình phong lấy quần áo cho hắn. Tâm tình hắn buồn bực, lại uống hơi nhiều, lúc này ngâm mình trong nước nóng, hơi rượu bốc lên cao làm hắn thấy có chút chóng mặt, nên tựa vào thành thùng tắm ngủ thiếp đi.

Lúc Lam Vong Cơ bước vào, Ngụy Vô Tiện đã mơ mơ màng màng, trong làn hơi nước dày đặc, khóe miệng Ngụy Vô Tiện còn khẽ cong lên, đầu hơi nghiêng qua một bên, trông rất đáng yêu. Lam Vong Cơ nhân cơ hội nhìn nhiều hơn một chút rồi buộc mình phải ngoảnh mặt dời mắt đi. Y không đành lòng đánh thức hắn, nên tự mình đi đến cạnh bình phong, đưa lưng về phía hắn treo quần áo lên vách bình phong.

Lam Vong Cơ nghĩ, hắn uống nhiều quá, để hắn ngủ một chút cũng tốt, bằng không hắn sẽ lại ăn nói lung tung, làm bản thân y không chống đỡ được. Đột nhiên một tiếng "tủm" vang lên từ phía sau lưng, hình như có cái gì đó vừa rơi xuống nước thì phải?

Y quay đầu lại nhìn, không thấy Ngụy Vô Tiện đâu, trong thùng tắm lại có một cái bóng mơ hồ. Lam Vong Cơ hoảng sợ, vội chạy đến bên thùng tắm vớt người lên: "Ngụy Anh!" Ngụy Vô Tiện bị y kéo lên khỏi mặt nước, nhưng vẫn không hề có phản ứng, Lam Vong Cơ lớn tiếng hơn: "Ngụy Anh!!!"

Ngụy Vô Tiện đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển, lao lên ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, nói: "Mẹ kiếp! Lam Trạm, mới nãy thật sợ chết ta rồi!"

Lam Vong Cơ thật không còn lời nào để nói, nào có người nào ngủ đến nỗi đến rớt xuống nước mà cũng không tỉnh. Y ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nói: "Nguy hiểm, không tắm nữa."

Y muốn đỡ Ngụy Vô Tiện ra khỏi thùng tắm, nhưng Ngụy Vô Tiện lại ôm chặt lấy y, không nhúc nhích, cũng không buông tay, nói: "Ngươi tắm giúp ta đi, lần trước ngươi say là ta tắm giúp ngươi. Lần này ta say rồi, ngươi tới tắm giúp ta đi."

Toàn thân Ngụy Vô Tiện ướt sũng, thấm ướt lên quần áo Lam Vong Cơ, truyền nhiệt độ ấm nóng đến bức người lên cơ thể y. Vừa rồi tình thế cấp bách, Lam Vong Cơ nhất thời không kịp nghĩ nhiều, bây giờ y mới nhận ra Ngụy Vô Tiện đang không mặc quần áo, bàn tay đặt trên eo hắn cảm nhận rõ sự trơn mịn cùng nhiệt độ ấm nóng mà làn da Ngụy Vô Tiện truyền tới. Đầu ngón tay Lam Vong Cơ run lên, vội vàng thả tay ra.

Ngụy Vô Tiện đứng ở trong thùng tắm, Lam Vong Cơ đứng ở ngoài thùng tắm, thành thùng tắm kia tựa như sợi dây lý trí, đang mấp mé bên bờ vực nguy hiểm.

Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ, nói: "Ngụy Anh, buông tay."

Ngụy Vô Tiện không đời nào cho y được toại nguyện, ôm lấy cổ y, liên tục lắc đầu: "Ta không muốn buông."

Tóc của hắn cũng ẩm ướt, cọ lên mặt Lam Vong Cơ khiến mặt y ướt nhẹp, Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

Muốn thế nào thì Ngụy Vô Tiện cũng không rõ lắm, nhưng cứ thấy Lam Vong Cơ là hắn lại không muốn buông ra. Có lẽ vì hắn vốn là Khôn Trạch, mà bản năng Khôn Trạch đang nói cho hắn biết, chính là người này.

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng hôn lên mặt y một cái, hai gò má bị hơi nước hun đến đỏ bừng nóng bỏng, hắn chớp chớp đôi mắt mông lung của mình, dáng vẻ ấy, chính là đóa ngọc lan nở rộ mà Lam Vong Cơ tâm niệm vào mỗi ngày xuân. Chỉ có y hiểu được, thật ra mình chưa từng chờ mong bất kỳ nhành ngọc lan nào, thứ y mong chờ, duy chỉ có vị thiếu niên kia cười như hoa kia.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, đừng cự tuyệt ta nữa, cho dù là ta, quá nhiều lần cũng sẽ không gượng dậy nổi."

Suy nghĩ của Lam Vong Cơ theo đó trôi dạt về phương xa. Cảm giác này, Lam Vong Cơ hiểu hơn ai hết, biết bao lần Lam Vong Cơ mang trái tim tràn đầy quan tâm bước đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt cùng lời nói cự tuyệt của hắn. Y biết, đó không phải là lỗi của Ngụy Vô Tiện, y chỉ khổ sở tự trách bản thân đã làm không tốt, thế nên, đối mặt với một Ngụy Vô Tiện thuần khiết chưa từng trải kia, y chỉ muốn không để hắn phải chịu khổ, muốn đối xử với hắn thật tốt, thậm chí có thể nói là dùng trăm phương nghìn kế để sủng ái hắn, cũng là để bù đắp cho sự tiếc nuối khi xưa của mình.

Nhưng vì sao mình lại cự tuyệt Ngụy Vô Tiện?

Y nói Ngụy Vô Tiện còn nhỏ, nhưng những thứ đó chẳng qua chỉ là viện cớ. Có lẽ Lam Vong Cơ sợ phải biết đáp án, cho nên lựa chọn trốn tránh. Trầm mặc thật lâu, y nói: "Ta không phải là người đã cầu hôn ngươi."

Y còn không có "thủy", chứ đừng nói đến "loạn", "chung khí" lại càng không thể nào.* Một người thông minh như Lam Vong Cơ, sao có thể không nhận ra được tiểu tâm tư của Ngụy Vô Tiện, cái "quan hệ" cường mua ép bán kia cũng là hắn cố gượng ép đề ra để hỗ trợ thôi, nhưng vì hắn là Ngụy Vô Tiện, nên Lam Vong Cơ nguyện ý. Mà những gì y và "người đó" (Kỷ A á) trải qua không giống nhau, vị hôn phu mà Ngụy Vô Tiện muốn tìm, cũng không phải là y.

(Lấy từ câu thành ngữ "Thủy loạn chung khí", tui đã giải thích câu này ở chương 2 và 3 rồi nên sẽ không lặp lại nữa.)

Không ngờ, xoắn xuýt hồi lâu Lam Vong Cơ lại nặn ra một câu thế này. Ngụy Vô Tiện thật không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng: "Ha ha ha! Lam Trạm, thì ra ngươi để ý chuyện này?"

Chuyện đó là hắn tiện miệng nói nhảm à, ấy thế mà Lam Vong Cơ lại tin là thật, đã biết là hắn thích nói lung ta lung tung rồi, nhưng lần nào cũng vẫn tin lời hắn nói. Trên đời này, người có thể đáng yêu đến thế chỉ có mình Lam Vong Cơ mà thôi.

Chỉ là, nếu không tới nơi này, không biết Ngụy Vô Tiện còn phải đi lòng vòng bao lâu mới có thể phát hiện y tốt cỡ nào. Thế nên mới nói, nhân duyên này, thật đúng là vận mệnh chú định, ông Trời an bài.

Y đáng yêu đến nỗi tâm Ngụy Vô Tiện phải nở hoa, tâm tình rất tốt, vui vẻ kéo tóc Lam Vong Cơ chơi đùa, cứ mãi cười với y. Nhưng với Lam Vong Cơ mà nói, đó không phải là chuyện đáng cười gì, thấy y trừng mắt nhìn mình, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Nhưng, người bái đường với ta là ngươi cơ mà." Sau đó hắn ghé sát vào tai Lam Vong Cơ, thổi hơi nóng lên tai y, nhẹ giọng nói: "Ngày ấy ngươi say, nhưng ta có say đâu."

Vậy nên Ngụy Vô Tiện biết rõ mình đang làm gì, hắn không có xoắn xuýt suy nghĩ lòng vòng nhiều như vậy, chỉ đơn giản vì đó là Lam Vong Cơ, nên hắn nguyện ý. Ngụy Vô Tiện đối phó với người say nhiều rồi, nếu thật sự thấy phiền thì cứ quẳng ra đường là được, chứ hắn chưa từng chiều chuộng ai, cũng chưa bao giờ đu lên người ai, không biết xấu hổ mà mặt dày không chịu buông tay như thế này.

Hắn cũng rất căng thăng, nếu còn thất bại nữa, hắn thật sự phải mua tám chục, một trăm cuốn Xuân Cung đồ về bù lại, bổ sung kiến thức mới được.

Nhưng Lam Vong Cơ lại thở dài: "Ngụy Anh, ngươi thật sự không nên uống rượu."

Dứt lời, Lam Vong Cơ vươn tay ôm lấy eo hắn, tay còn lại vỗ lên thùng tắm một cái, thùng tắm vỡ vụn, nước ấm tràn ra đầy đất. Ngụy Vô Tiện đột ngột bị y ôm sát vào trước ngực, còn chưa kịp phản ứng thì từ nơi lồng ngực dán lên nhau kia vang từng rung động khác thường.

Từng tiếng thình thịch thình thịch thình thịch truyền tới một cách vang dội. Lạ thật đấy, người uống rượu là Ngụy Vô Tiện, nhưng sao người say lại cứ như là Lam Vong Cơ thế này.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Có người ngoài mặt không hiện, nhưng lại bị tiếng tim đập bán đứng, bấy giờ Ngụy Vô Tiện mới biết thì ra Lam Vong Cơ cũng như hắn, cũng sẽ có lúc tim đập nhanh như vậy.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy vai áo của y, kích động nói: "Lam Trạm! Ngươi cũng có tình cảm với ta, đúng không?!"

Tình cảm của Lam Vong Cơ đối với hắn, không phải chỉ một cái thùng tắm, một tấm bình phong là có thể ngăn cản được. Ngụy Vô Tiện tìm mọi cách trêu chọc như vậy, nếu không phải vì lý trí ngăn cản thì hắn đã bị y ăn sạch sẽ không còn miếng xương rồi.

Ngụy Vô Tiện vội vàng áp sát vào người y, hắn thật sự đã làm cho Lam Vong Cơ hiểu một điều, say rượu, thật sự sẽ "làm càn".

Lam Vong Cơ không hề đáp lại, nhưng trong đôi mắt lưu ly nhạt màu kia hình như có một ngọn lửa đang bùng cháy lên dữ dội, khiến trái tim Ngụy Vô Tiện càng nhảy lên kịch liệt, cả người lập tức nóng phừng phừng lên.

Hắn nhẹ giọng gọi: "Lam Trạm... "

Lam Vong Cơ liền tới gần, hơi thở giao nhau, Ngụy Vô Tiện hơi hé miệng, chờ đôi môi mềm mại kia áp lên, chờ đợi sự nóng bỏng nhiệt tình mà hắn từng cảm nhận qua trước đó.

Lần thứ hai hôn môi với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vẫn còn căng thẳng, nhưng vẫn tương đối hưởng thụ. Hắn ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, chủ động nghênh đón động tác của y, để Lam Vong Cơ thăm dò trong miệng hắn, hấp thu hơi thở ngọt ngào của mình.

Hai bàn tay Lam Vong Cơ ve vuốt lên làn da ướt át của hắn, hơi nước khiến làn da vốn đã mịn màng của Ngụy Vô Tiện càng thêm bóng loáng. Lam Vong Cơ hết xoa rồi lại véo lên thắt lưng nhỏ mềm của hắn, lần theo đường cong duyên dáng của vòng eo dần trượt xuống bờ mông cong vểnh của Ngụy Vô Tiện, bàn tay y ôm lấy hai cánh mông mềm mại kia, tận tình xoa nắn.

Vừa ngâm nước nóng xong, cả người Ngụy Vô Tiện vô cùng ấm áp, quần áo ướt nước cọ xát lên dương vật của Lam Vong Cơ, mang theo cảm giác nóng bỏng vẫn luôn bùng cháy nơi bụng dưới của y. Ngụy Vô Tiện bị thứ cương cứng kia cọ vào người, biết Lam Vong Cơ đã có phản ứng, hắn hưng phấn đến không thể kiềm chế, rất nhanh, một ngọn tà hỏa đã bùng lên, lan tràn ra khắp cơ thể.

Hai người hôn đến khó xá khó phân, khó khăn lắm mới bắt được chút khe hở: "Lam Trạm Lam Trạm.... "

Lam Vong Cơ hơi buông hắn ra, khẽ cắn môi hắn một cái, cho hắn một chút không gian để thở, "Hử?" một tiếng.

Thanh âm trầm thấp, lại mang theo chút hơi thở dồn dập, thật quá mức gợi cảm dễ nghe. Ngụy Vô Tiện nghe tới bụng dưới run cả lên, giọng nói cũng run lên không rõ: "Lam Trạm, ta, chân ta nhũn ra rồi."

Hai người sát gần nhau đến mức môi hắn chỉ khẽ động thôi mà đã có thể chạm vào đôi môi mềm mại của Lam Vong Cơ rồi. Hai người đều lưu luyến đối phương, chạm vào nhau rồi là không muốn rời đi nữa, cọ dán vào nhau một hồi lâu, mãi đến khi Ngụy Vô Tiện thật sự không đứng nổi nữa, đến khi chỉ cần Lam Vong Cơ hơi thu lực lại là cả người hắn bắt đầu trượt xuống ngay, Lam Vong Cơ mới lên tiếng: "Được."

Y nhấc cả người Ngụy Vô Tiện lên, bế lấy hắn như bế một đứa nhỏ. Đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất, còn bị ôm lên cao như vậy khiến Ngụy Vô Tiện thấy có chút chênh vênh, hắn chống tay lên vai Lam Vong Cơ, thậm chí tay còn hơi run, "A!" lên một tiếng.

Lam Vong Cơ nghiêng đầu hôn lên cánh tay hắn một cái: "Đừng sợ."

Lam Vong Cơ nhìn lịch sự văn nhã như thế nhưng sức lực lại không hề nhỏ, vóc người Lam Vong Cơ chỉ sàng sàng ngang hắn, thế mà y bồng hắn lên vô cùng nhẹ nhàng, bước qua đống ván gỗ vỡ kia, giẫm lên vũng nước ấm đọng lại trên mặt đất, phát từng tiếng lẹp bẹp.

Một chút lắc lư cũng không, có Lam Vong Cơ ở cạnh luôn làm người ta an tâm như vậy đó. Ngụy Vô Tiện quàng tay lên cổ y, đưa tay giúp y vén mấy sợi tóc bị mình làm ướt ra sau tai, ngón tay nhẹ điểm lên trán Lam Vong Cơ, mỉm cười: "Ta không có sợ đâu. Có Hàm Quang Quân ở đây, không gì có thể làm ta sợ hết."

Lồng ngực trần trụi hiện ngay trước mắt, Ngụy Vô Tiện có một làn da trắng nõn, hai điểm hồng trước ngực phấn nộn mềm mại, nhìn vô cùng nổi bật, qua ánh nước ướt át lại lộ vẻ kiều diễm quyến rũ. Lam Vong Cơ cúi đầu xuống nơi đó, cắn lên ngực hắn, ngậm viên thịt nhỏ mềm ấy mút vào trong miệng. Ngụy Vô Tiện biết đầu ngực cũng là nơi nhạy cảm, nhưng lại không ngờ Lam Vong Cơ cũng biết điều đó?!

Ngực bị liếm mút mang đến cảm giác cực kỳ sảng khoái, hắn chẳng còn tâm trí mà nghĩ đông nghĩ tây nữa, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ mút đến mức chỉ có thể ôm lấy cổ y mà "ưm ưm a a" kêu to.

Lam Vong Cơ vừa chơi đùa ngực hắn, vừa ôm hắn đến giường, sau đó thô bạo ném hắn xuống rồi lập tức áp người mình lên. Thấy một bên ngực của Ngụy Vô Tiện bị mình cắn đến sưng đỏ, bên còn lại ửng hồng còn chưa tan, nhưng vẫn ngượng ngùng hơi se lại cứng lên. Lam Vong Cơ đưa tay đến xoa, đầu nhũ se cứng lên chọc vào bàn tay y, khiến bàn tay ấy dùng sức véo lên nó một cái.

"Á! Đau!" Ngụy Vô Tiện hô lên một tiếng, dùng ánh mắt bất mãn nhìn y: "Lam Trạm, sao ở trên giường ngươi hung dữ quá vậy?"

Lam Vong Cơ nhíu mày, trừng hắn một cái. Ngụy Vô Tiện liền cười cười, kéo tay y sờ lên người mình: "Được rồi, ngươi muốn sờ thì sờ đi, sờ thoải mái, sờ vào chỗ khác cũng được luôn nha."

Hắn nắm tay Lam Vong Cơ di chuyển xuống dưới, sờ vào vùng mẫn cảm kia, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt làm tay Lam Vong Cơ run lên, thân thể Ngụy Vô Tiện run theo y, ngửa đầu, cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ: "Ưm a!"

Lam Vong Cơ không buông tay, nắm vật đó của hắn vuốt lên vuốt xuống, Ngụy Vô Tiện vặn eo lắc hông, đạt được cực khoái ở trong tay Lam Vong Cơ, tay hắn lại sờ soạng xuống dưới hông Lam Vong Cơ, đi tìm thứ mà hắn muốn cảm thụ.

Tìm được chỗ nhô lên cao cao giữa hai chân Lam Vong Cơ rồi, Ngụy Vô Tiện háo hức đưa tay ra sờ, nhưng vừa sờ được hai cái, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng! Tình hình bây giờ không giống lần trước lắm?!

Điều hắn muốn không chỉ là thế này, nơi này tuy rằng không có phương pháp như kết khế, như hắn cũng muốn được như thế, muốn cùng Lam Vong Cơ trở thành duy nhất của nhau.

Ngụy Vô Tiện từ bụng dưới Lam Vong Cơ sờ lên, ôm lấy thân thể y, gọi: "Lam Trạm...."

Cả người hắn run nhẹ lên khiến Lam Vong Cơ không đành lòng, vì thế khẽ hôn lên tóc mai hắn, trấn an: "Ngụy Anh, yên tâm, ta đây."

Y buông lỏng một hồi, ai ngờ Ngụy Vô Tiện đột nhiên dùng sức, hai chân kẹp lấy thắt lưng y, vỗ lên ván giường một cái, trở mình, trong nháy mắt liền làm cho vị trí hai người đảo lộn, Lam Vong Cơ bị hắn đè xuống dưới thân. Ngụy Vô Tiện ngồi trên người y, kéo đai lưng y xuống, nói: "Lam Trạm, là ngươi yên tâm mới đúng, có ta ở đây rồi."

Lam Vong Cơ không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nhìn bộ dáng có vẻ không phải là Ngụy Vô Tiện muốn phản kháng, nên mặc cho hắn nghịch ngợm. Đợi đến khi hắn lột được áo trên người y ra rồi, một bộ ngực rắn chắc, cơ bắp hoàn mỹ cùng đường cong không chút khuyết điểm lập tức đập vào mắt Ngụy Vô Tiện, hắn lớn tiếng khen ngợi: "Lam Trạm! Thân hình ngươi tốt thật đó!" Sau đó hắn đưa tay sờ lên cơ bụng của mình, nói: "Hồi trước dáng người ta cũng đẹp lắm, mà ta bây giờ gầy quá. Nếu ta sờ vào ngươi nhiều hơn một chút thì có khi nào được như ngươi không ta?"

Bàn tay không có quy củ kia bắt đầu làm loạn, miêu tả từng múi cơ bắp trên người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ bị hắn sờ đến chịu không nổi, nắm lấy tay hắn, ngăn hắn lại, nói: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nhớ ra bọn họ đang chuẩn bị làm chuyện đó, bây giờ không phải là thời điểm để nghiên cứu cơ bắp. Khó khăn lắm mới khơi dậy được dục vọng của Lam Vong Cơ, hắn phải nhanh chóng chiếm Lam Vong Cơ làm của riêng mới được. Ngụy Vô Tiện nói: "Ta biết, Lam Trạm, rất nhanh thôi, đừng nóng."

Thật ra Lam Vong Cơ không có ý thúc giục hắn, nhưng quả thật đã có chút không chờ được nữa, cho nên y không cách nào phản bác hắn, hai mắt lấp lánh chớp chớp nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện ngược lại thì chăm chú cần mẫn, cởi áo y xong lại bắt đầu cởi quần.

Khi đã lấy thứ nặng trịch kia của y ra rồi, Ngụy Vô Tiện dùng hai tay nắm lấy, cảm nhận kích thước kinh người kia, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi thật là thiên phú dị bẩm á."

Lần trước đã từng sờ qua, nhưng khi đó hắn bị Lam Vong Cơ hôn đến ngây ngất, nên không kịp suy nghĩ gì nhiều. Nhưng lần này thì khác, lần này là phải đút vào trong người mình đó, Ngụy Vô Tiện nhìn cây cự vật kia, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nó, lại nói những lời như vậy, Lam Vong Cơ bị hắn làm cho đỏ cả hai tai, dùng tay đẩy hắn: "Ngụy Anh, buông ra."

Hành động này của y khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy tiểu cổ hủ đúng thật là cái gì cũng không hiểu, hắn nói: "Đương nhiên là không thể buông ra rồi!"

Hắn nắm lấy thứ kia, vuốt nó vài cái, cảm nhận được vật dưới tay run lên, hình như còn lớn hơn một chút, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm! Ngươi đừng lớn hơn nữa, ngươi vốn đã lớn hơn so với mấy Càn Nguyên ta từng thấy qua rồi, bây giờ ta không có nước, sẽ không vào được mất."

Nếu hắn vẫn còn là Khôn Trạch thì khi động tình, hậu huyệt sẽ chảy ra rất nhiều nước, giúp Càn Nguyên tiến vào dễ dàng hơn, nhưng cơ thể bây giờ của hắn không có khả năng này, thứ này lớn đến vậy, hắn không đủ tự tin mình có thể nuốt vào được, dù sao hắn chưa từng có kinh nghiệm, làm gì có tay mới nào mới lần đầu tiên đã phải đối mặt với vật có độ khó cao đến vậy.

Khi hắn còn đang phiền não, Lam Vong Cơ lại cất tiếng hỏi: "Ngươi nói gì vậy?"

Hắn cảm thấy mình cần phải phổ cập kiến thức cho Lam Vong Cơ trước mới được, bằng không nhỡ đâu lát nữa làm tiểu cổ hủ băng thanh ngọc khiết này sợ thì không hay cho lắm, vây nên Ngụy Vô Tiện giải thích với y: "Lam Trạm, ngươi đừng sợ, nam nhân với nam nhân, muốn làm chuyện đó thì phải tiến vào từ phía sau."

Hắn quỳ thẳng người lên, tự vạch khe mông mình ra, quay đầu lại nhìn: "Nhưng thể chất của ta bây giờ không có khả năng này, không biết còn có thể...."

Hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Lam Vong Cơ dùng sức kéo một cái. Trong nháy mắt Ngụy Vô Tiện lại bị áp chế dưới thân y. Lam Vong Cơ ở trên người hắn hung hăng trừng Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Sao ngươi biết rõ đến vậy?"

TBC

_______________

Một Tiện đến có bầu rồi cũng chưa hiểu gì, một Tiện là trai tơ nhưng lại rất sành sõi. Nhưng dù là Tiện nào thì cũng có thể khiến Trạm ghen tới phát điên!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net