Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28

Ngụy Vô Tiện không hiểu trước đó mình lấy dũng khí từ đâu ra mà lại cho rằng Lam Vong Cơ không biết gì hết. Sau khi phải khóc lóc xin tha, la lối nhận thua cả đêm, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, Lam Vong Cơ phải gọi là quá sành sõi mới đúng!

Sau lần bắn cuối cùng, hắn thật sự không chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, hắn lại mơ mơ màng màng mở mắt, vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tùy tiện trở mình một cái, cảm giác đau nhức toàn thân khiến đầu óc hắn lập tức tỉnh táo, đỡ lấy eo la lên: "Á!"

"Ngụy Anh?" Một giọng nói êm tai vang lên từ trên đỉnh đầu, bấy giờ Ngụy Vô Tiện mới phát hiện bên cạnh trống không, Lam Vong Cơ đã rời giường. Hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn sắc trời bên ngoài, xem ra chỉ vừa hửng sáng.

Hắn cảm thấy kỳ lạ, bộ người này không cần ngủ sao? Làm hắn suốt từ trời sáng đến tối mịt, rồi lại tiếp tục dày vò hắn cả một đêm, thế mà y vẫn ngoan cố tuân thủ mấy gia quy cứng nhắc kia, vẫn thức dậy đúng ngay giờ Mẹo. Hắn thầm nghĩ, chẳng phải nơi này không có giới tính ẩn như Càn Nguyên sao? Lý nào người thường lại có thể tràn đầy tinh lực đến vậy?!

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi dậy sớm như vậy làm gì? Cũng đâu có chuyện gì cần làm đâu."

Lam Vong Cơ ấn ấn xoa xoa mấy cái lên lưng cho hắn, nói: "Còn sớm, ngươi ngủ tiếp đi."

Ngụy Vô Tiện nhanh tay ôm lấy cánh tay y, nhanh chóng kéo y lên giường: "Lên ngủ chung với ta đi mà."

Sức lực của hắn không hề nhỏ, Lam Vong Cơ nhất thời không chú ý, bị hắn kéo xuống, suýt chút nữa là té xuống giường, y vội dùng một tay chống lên đầu giường, giữ vững người của mình lại, nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, ngủ đi."

Vài sợi tóc của y rũ xuống cọ vào mặt hắn, thấy có chút ngứa ngáy, Ngụy Vô Tiện chu môi thổi đi, nói: "Ngươi không ngủ với ta, ta ngủ không ngon." Hắn mặc kệ sự thật vừa rồi là ai nằm ngủ như chết, ngó bộ dáng, sợ là cháy nhà cũng không tỉnh lại. Bản lĩnh của cái miệng Ngụy Vô Tiện thì khỏi phải nói, chỉ cần mở ra là không ai sánh kịp. Hắn nũng nịu cọ lên cánh tay Lam Vong Cơ, nói tiếp: "Lam Trạm, eo ta đau quá à, mông cũng đau, cả hồn cả thân đều đau, ta không ngủ nổi."

Càng nói thanh âm càng thêm ủy khuất, Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đang ôm chặt cánh tay mình, cả người cuộn tròn, cuối cùng thở dài, nói: "Được."

Ngụy Vô Tiện rất ngạc nhiên, hắn mở mắt, ngơ ngác chớp chớp, nhìn Lam Vong Cơ cởi áo ngoài ra, ngồi xuống giường, đến tận lúc này hắn vẫn cảm thấy thật khó tin. Hắn chỉ muốn làm nũng với Lam Vong Cơ thôi, thật không ngờ Lam Vong Cơ lại thật sự đồng ý. Y chính là Lam Vong Cơ đó! Rời giường rồi mà còn nằm trở về, lại ngủ nướng cùng với hắn?!

Ngụy Vô Tiện lập tức cuộn người vào trong lòng y, giật giật áo Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, ngủ thật à?"

Lam Vong Cơ nói: "Không phải ngươi buồn ngủ lắm sao? Không ngủ nữa?"

Ngụy Vô Tiện vội vàng đáp: "Ngủ ngủ ngủ!' Sau đó cười cười dụi người sâu vào trong lòng Lam Vong Cơ hơn: "Lam Trạm, ta lạnh." Nhưng người này ngủ trong ổ chăn, cả người nóng hôi hổi, ấm hơn cả Lam Vong Cơ vừa mới nằm vào. Hắn nói ra rồi mới cảm thấy cái cớ này không ổn, bèn cười cười: "Không đúng, là Lam Trạm ngươi bị lạnh, để ta ủ ấm cho ngươi nha."

Dù sao cũng chỉ là muốn chui vào trong lòng Lam Vong Cơ mà thôi.

Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn lên eo, làm dịu cơ bắp cho hắn, hỏi: "Như vầy tốt hơn chưa?"

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của y, thoải mái "ưm ưm" lên vài tiếng, hai mắt lại bắt đầu mơ mơ màng màng: "Lam Trạm, tối qua ngươi cũng ôm ta thế này, đúng không?"

Tối hôm qua Ngụy Vô Tiện vô cùng mệt mỏi, ngủ mê man, nhưng vẫn mơ màng cảm nhận được có người dịu dàng ôm hắn, xoa bóp cho hắn. Lam Vong Cơ không đáp lời, nên Ngụy Vô Tiện xem như y đã thừa nhận. Hắn nói: "Lam Trạm, sao ngươi lại tốt đến thế chứ! Nếu ta biết ngươi tốt đến vậy, nhất định ta sẽ ăn vạ, bám lấy ngươi không buông." Rồi lại cười, nói: "Không đúng, bây giờ ta cũng đã bám lấy ngươi rồi, nhưng nếu biết sớm hơn, đảm bảo từ trăm năm trước ta đã đeo dính lấy ngươi..."

Giọng của hắn càng lúc càng nhỏ, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn cố đáp lại y: "Lam Trạm, chỉ là ta thấy có chút kích động, ta.... "

Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, lại nhẹ giọng nói: "Ừ."

Kích động, Lam Vong Cơ sao có thể không có. Sau một hồi điên cuồng đòi hỏi, y lặng lẽ tắm rửa cho Ngụy Vô Tiện, yên lặng ôm lấy Ngụy Vô Tiện đã say ngủ, cả người ngây ngẩn, thậm chí không ngủ được, chỉ sợ toàn bộ những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng hoang đường, nếu ngủ rồi, đến khi tỉnh lại, không chừng Ngụy Vô Tiện sẽ không còn nữa.

Cũng may Ngụy Vô Tiện vẫn luôn ở đây, nằm trong vòng tay y, cơ thể ấm áp, ngủ không thoải mái còn cọ đầu dụi lên ngực y, đáng yêu đến mức Lam Vong Cơ không biết phải làm sao. Y một hồi lại điều chỉnh cánh tay mình để hắn ngủ thoải mái hơn, một hồi lại dém chăn cho hắn để tránh cảm lạnh, một hồi lại vuốt gọn lại tóc cho cả hai để chúng không quấy rầy mộng đẹp của Ngụy Vô Tiện.

Thế giới thật yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của Ngụy Vô Tiện dội vào lòng y, từng đợt từng đợt, dần dần Lam Vong Cơ cũng bình tĩnh lại, thật hiếm khi, y thế nhưng cũng ngủ thiếp đi.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

********************

Có lẽ Lam Vong Cơ có năng lực khiến cho người ta cảm thấy an tâm, một giấc này Ngụy Vô Tiện ngủ rất ngon, nhưng lúc hắn vui vẻ tỉnh lại lần nữa, thì lại không thấy Lam Vong Cơ đâu. Hắn vỗ lên đệm giường trống trơn bên cạnh, có chút bất mãn, kêu: "Lam Trạm, Lam Trạm!"

Giọng Lam Vong Cơ lập tức vang lên: "Tỉnh rồi?"

Ngụy Vô Tiện lật người, nằm sấp trên giường, nhìn Lam Vong Cơ lại không biết đang viết gì ở trên bàn, lười biếng hỏi: "Sao ngươi lại thức rồi? Không phải đã nói là tới ngủ chung với ta sao?" Nhưng rất nhanh hắn đã bị một mùi hương thu hút, hắn nhìn qua bàn cơm, cả một bàn đầy rượu và thức ăn ngon, Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên: "Thơm quá!"

Sự nhiệt tình với đồ ăn khiến hắn quên mất tình trạng hiện giờ của mình, nhưng cơ thể hắn thì sẽ không quên. Vừa động một cái, eo hắn đã đau muốn chết, Ngụy Vô Tiện cau mày suýt xoa một tiếng, đỡ eo, nói: "Lam Trạm, thương lượng một chút, tuy rằng ngươi có thực lực như Càn Nguyên, nhưng ta đã không còn thể chất của Khôn Trạch nữa, ta thật sự chịu không nổi, lần sau ngươi nhớ nhẹ nhàng một chút nha."

Ngụy Vô Tiện không chỉ không biến mất, mà còn không hề có chút phản cảm nào về hành vi tối qua của y, thậm chí còn thảo luận với y về chuyện đó nữa. Trong lòng Lam Vong Cơ như có một con nai con đang hưng phấn chạy loạn, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì, chỉ có hai mắt là sáng lên, nói: "Lại đây ăn cơm."

Y qua chỗ bàn ăn trước, loay hoay sắp lại bàn một chút, lấy thêm mấy đĩa đồ ăn từ trong hộp bày lên bàn. Ngụy Vô Tiện rửa mặt xong đi qua mới phát hiện, vừa rồi mình không hình dung sai, thật đúng là một bàn đầy ắp, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Ngụy Vô Tiện nói: "Vẫn còn nóng? Lam Trạm, sao ngươi biết khi nào ta tỉnh mà chuẩn bị thế?"

Sao Lam Vong Cơ biết được, chẳng qua là y gọi người hâm nóng hết lần này đến lần khác, chỉ là vừa hay mới mang đi hâm nóng về thì Ngụy Vô Tiện tỉnh. Hắn rót cho Ngụy Vô Tiện một ly, Ngụy Vô Tiện liền ngồi xuống, cười nói: "Hàm Quang Quân, chẳng phải mấy ngày trước còn không cho ta uống rượu Lan Lăng sao? Hôm nay lại cho uống rồi?"

Đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ mấp máy, nhưng lại không nói gì, một hồi sau mới đáp: "Cũng... Không sao. "

Dù sao bọn họ cũng đã như vầy rồi, có "điên" thêm chút nữa cũng không sao.

Ngụy Vô Tiện uống cạn một ly xuống bụng, tùy ý gắp mấy đũa bỏ vào miệng, nhưng hình như Lam Vong Cơ còn chưa thấy đủ, lại lấy thêm thức ăn từ trong hộp ra, đĩa trên bàn chen nhau đến nghiêng lệch, Lam Vong Cơ còn dời mấy đĩa thức ăn mới lên trước mặt hắn, nói: "Có cần gọi thêm không?"

Ngụy Vô Tiện nhìn những món ăn kia, thật chẳng biết Lam Vong Cơ đã gọi bao nhiêu rồi, hắn nói: "Hàm Quang Quân, có phải ngươi đã đánh giá quá cao sức ăn của ta rồi không. Ta là người, chứ đừng coi ta như heo con mà ra sức vỗ béo."

Lam Vong Cơ nói: "Mập cũng không sao, Ngụy Anh, ngươi ốm quá."

Đúng là rất ốm, đêm qua, khi Lam Vong Cơ vuốt ve thân thể hắn, y rất dễ dàng sờ ra được hình dạng của tất cả xương cốt trên người hắn. Khi Ngụy Vô Tiện kích động đong đưa thân thể, y thậm chí còn bị xương đâm cho cộm tay, lại càng cảm thấy hắn ốm hơn. Thấy vậy, Lam Vong Cơ rất đau lòng, nhưng y lại không biết làm gì hơn, chỉ có thể ôm chặt hắn vào lòng.

Ngụy Vô Tiện buông đũa xuống, chống cằm nhìn y, hỏi: "Hàm Quang Quân, thật sự muốn vỗ béo ta?" Sau đó khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mỉm cười: "Nuôi cho mập ra, là để làm gì? Để sờ cho đã tay hơn sao?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ né tránh, lại đưa tay chỉnh mấy đĩa thức ăn trên bàn: "Nói hươu nói vượn."

Ngụy Vô Tiện nghiêng người lại gần y hơn, nói: "Lam Trạm, ngươi không thấy mình lãnh đạm quá sao?" Đầu ngón tay Lam Vong Cơ hơi khựng lại, Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Ở chỗ của ta, sau đêm đầu tiên của Càn Nguyên và Khôn Trạch, Càn Nguyên sẽ càng ôm hôn khắng khít với Khôn Trạch hơn, còn cõng Khôn Trạch của mình ra ngoài chạy mấy vòng, keo sơn gắn bó miễn bàn. Ngươi như thế này làm ta thấy như thể mọi chuyện chuyện đêm qua là mơ vậy."

Đương nhiên, có phải tất cả Càn Nguyên và Khôn Trạch đều như vậy không thì Ngụy Vô Tiện không biết, hắn chỉ thuận miệng nói ra vài tình tiết cẩu huyết trong thoại bản mà hắn nhớ thôi.

Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, hai mắt rũ xuống, nói: "Xin lỗi, Ngụy Anh." Dừng một lúc, y nói thêm: "Chỉ là, ta không biết nên như thế nào ... "

Trong lòng y có chút giận, bị Ngụy Vô Tiện câu dẫn làm cho kích động, với Lam Vong Cơ, có thể nói đây là ước mơ tha thiết thành hiện thực, nhưng lúc này đây, y lại có chút không biết làm sao, không biết nên làm cái gì, không biết nên làm thế nào mới đúng.

Ngụy Vô Tiện khẽ bật cười ra tiếng, rồi lại càng tới gần hơn, hỏi: "Lam Trạm, ngươi thẹn thùng à?"

Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn hắn một cái, lại quay đầu đi chỗ khác: "Nói bậy."

Dáng vẻ ương ngạnh đó thật sự đáng yêu đến mức khiến Ngụy Vô Tiện điên cuồng gào thét trong lòng. Hắn dứt khoát bò lên đùi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lo lắng thân thể của hắn, không dám dùng sức đẩy hắn ra. Khi Ngụy Vô Tiện đã ngồi vững rồi mới quay qua nói với y: "Lam Trạm, thật ra ta cũng không biết nên làm gì, những chuyện thế này ta chưa từng trải qua, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một chút."

Lam Vong Cơ cau mày, hỏi: "Không phải là ngươi, thân kinh bách chiến sao?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ hồi lâu mới nghĩ đến y đang nói cái gì, nhịn không được bật cười: "Ha ha ha! Lam Trạm, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Chỗ chúng ta chỉ dạy lý thuyết thôi, chứ đâu có dạy thực hành."

Lam Vong Cơ càng nhíu mày chặt hơn: "Vậy, vậy hôm qua, với ta là.... "

Ban đầu hắn cố ý nói quan hệ giữa mình với Lam Vong Cơ thế giới bên kia có chút mập mờ, dễ khiến người ta hiểu lầm là vì Ngụy Vô Tiện muốn dụ Lam Vong Cơ vào tròng, bây giờ đã "dụ" được người ta rồi , hắn không cần để Lam Vong Cơ tiếp tục hiểu lầm nữa. Hắn nói: "Trước, trước khi thành thân, ta chưa từng làm gì hết, ta là một Khôn Trạch rất biết giữ mình, hoàn toàn trong sạch và độc lập."

Biết là bản thân đã hiểu lầm hắn, Lam Vong Cơ thật không hiểu sao tối qua mình y lại tức giận đến vậy, "muốn" Ngụy Vô Tiện hết lần này đến lần khác, dày vò hắn thảm vô cùng. Đột nhiên y thấy rất tự trách, ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, vùi đầu lên vai hắn.

Ngụy Vô Tiện xoa đầu y: "Lam Trạm, ngươi sao vậy? Rốt cuộc là vui hay không vui đây?" Lam Vong Cơ không trả lời, Ngụy Vô Tiện liền huých y một cái: "Lam Trạm!"

Thật lâu sau Lam Vong Cơ mới đáp lại: "Vế trước."

Người này thật là, từ nhỏ đã biệt nữu rồi, vui thì vui, sao biểu hiện khác với mọi người đến vậy. Ngụy Vô Tiện nâng mặt y lên, để y mặt đối mặt với mình, nói: "Lam Trạm, chúng ta đều là ngươi chưa từng trải, vậy, cùng nhau đi tìm hiểu phải làm thế nào nha."

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Vậy, bây giờ nên làm gì?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Hay là, ăn cơm trước đi." Tưởng rằng hắn còn đói, Lam Vong Cơ đương nhiên đồng ý, nhưng Ngụy Vô Tiện lập tức bưng chén đũa lên, cười tủm tỉm với y, nói: "Lam Trạm, a, để ta đút ngươi ăn nha."

Ngụy Vô Tiện này, sở thích hứng thú đều rất kỳ quái, rõ ràng bản thân còn là một đứa trẻ, lại luôn thích coi y như một đứa trẻ. Lam Vong Cơ nói: "Lúc trước, đã từng đút ăn rồi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy có từng ngồi lên đùi ngươi đút cho ngươi chưa? Cho ta đút đi mà."

Thanh âm mềm mại, còn vừa nói vừa cọ mông lên đùi y, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, liền nắm tay hắn, ăn ngay vào. Ngụy Vô Tiện lập tức nở nụ cười đặc biệt vui vẻ, thơm lên mặt y một cái, sau đó đung đưa hai chân tự ăn một ngụm.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, hỏi: "Ngụy Anh, lúc nào ngươi cũng như vậy sao?" Thấy Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ không hiểu, Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Làm nũng."

Ngụy Vô Tiện này vô cùng biết làm nũng, lần đầu gặp mặt đã khiến Lam Vong Cơ không chống đỡ nổi, nên Lam Vong Cơ có chút tò mò. Ngụy Vô Tiện đáp: "Không có, ta với những người khác đều là dùng nắm đấm nói chuyện với nhau. Chỉ là thỉnh thoảng, ta sẽ làm nũng với Giang thúc thúc và sư tỷ." Nói xong tự hắn cũng cảm thấy thần kỳ, hắn cười nói: "Đúng ha, vì sao ta cứ luôn làm nũng với ngươi nhỉ? Có lẽ ta cảm thấy quan hệ của chúng ta rất tốt."

Lam Vong Cơ không nói gì, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên hông Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút rồi lại nói: "Chẳng lẽ trước kia ta chưa từng làm nũng với ngươi sao? Quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, dù gì cũng phải có một chút chứ!"

Lúc này Lam Vong Cơ mới nhận ra, hình như Ngụy Vô Tiện đã hiểu lầm về quan hệ trước đó giữa bọn họ, nên ngay từ đầu mới có thể tự nhiên bám dính lấy y như vậy. Nói đến Ngụy Vô Tiện vào thời điểm đó, hắn...

Trong mắt không khỏi hiện lên một tia khổ sở, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, quan hệ giữa chúng ta, không tốt."

TBC

__________________

Theo tui nhận xét, Ngụy Vô Tiện, với người mình thích (bao gồm cả tình thân, tình bạn, tình yêu nha), sẽ có 2 thái độ:

1. Tỏ ra mạnh mẽ, xếp sòng để bảo vệ, để lộ khía cạnh cứng rắn nhất của mình để họ dựa vào: thường là với người mà hắn xem là bạn bè, hoặc vai vế nhỏ hơn, như Giang Trừng, Ôn Ninh, các sư đệ, một mạch Ôn Tình,...

2. Làm nũng, chọc cho người đó vui: là đối với người mà hắn biết chắc là người đó sẽ thương mình, chiều chuộng mình, là người mà hắn có thể tin tưởng, dựa dẫm 100%, nên sẽ để lộ sự mềm mại, đáng yêu nhất của mình, chọc cho người đó được vui. Thế gian này chỉ có 3 người, Giang thúc thúc, sư tỷ, Lam Vong Cơ. Có thể nói, "làm nũng" là cách biểu hiện tình yêu của Tiện với những người đặc biệt nhất trong cuộc đời mình.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net