Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Mấy người tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa kia, không thể tin được mà nhìn Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân! Một người quang minh lỗi lạc như ngươi, sao có thể thông đồng làm bậy với Di Lăng lão tổ được!"

Ngụy Vô Tiện nghe mà ngứa tai không chịu nổi, nói: "Chẳng lẽ Hàm Quang Quân lại đi thông đồng với lũ ngu ngốc các ngươi à? Các ngươi xứng sao!"

Hai bên tiếp tục cãi nhau, Lam Vong Cơ đứng giữa hai bên, vốn không muốn nhiều lời giải thích, nhưng lại không chịu nổi khi Ngụy Vô Tiện bị nói khó nghe như vậy, liền nói: "Vì sao các ngươi lại chặn Ngụy Anh?"

Mấy người kia hợp tình hợp lý nói: "Di Lăng lão tổ bắt cóc một đứa bé, đương nhiên chúng ta không thể để mặc hắn càn rỡ."

Lam Vong Cơ nói: "Các ngươi có chứng cớ gì chứng minh Ngụy Anh bắt cóc đứa nhỏ này?"

Chứng cớ tất nhiên bọn họ không có, chẳng qua là nghe ai đó, cũng không biết là ai, nói Ngụy Vô Tiện mang theo một đứa nhỏ hai ba tuổi ở trên đường, chỉ sợ là sẽ gây bất lợi cho đứa trẻ kia. Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng lão tổ ai mà không biết, bắt cóc một đứa trẻ mang về ăn thịt cũng không phải chuyện lạ, không biết là tên ngốc nào nhiệt huyết sôi trào hô hào lên: "Mọi người cùng nhau đi ngăn Ngụy Vô Tiện lại nào!"

Ai cũng muốn tranh thủ được một chút danh tiếng ở trong Tiên môn này. Nhỡ đâu thành công cứu thoát đứa nhỏ, nói với mọi người, trong trận chiến chống lại Di lăng lão tổ mình cũng góp một phần sức lực, vậy chẳng phải là nhất chiến thành danh sao. Thế nên cả đám vô cùng tự tin, cổ vũ chính mình xông lên phía trước.

Tuy thấy đứa nhỏ ôm chặt Ngụy Vô Tiện không buông có chút kỳ quái, nhưng bọn họ có thể xem mình có mắt như mù mà. Nhưng bây giờ, dưới sự chất vấn của Lam Vong Cơ, cả đám người mới cảm thấy không đúng. Lam Vong Cơ sẽ không đời nào để Ngụy Vô Tiện thương tổn con trẻ vô tội, hiện giờ lại đứng về phía Ngụy Vô Tiện, có phải đã biết ẩn tình gì trong đó không?

Mấy người nhìn nhau không dám nói gì. Lam Vong Cơ muốn quay qua hỏi Ngụy Vô Tiện, đứa nhỏ này là sao, nhưng y vừa nhìn đứa nhỏ kia, vì ánh mắt y vốn luôn lạnh như băng như nên đứa nhỏ bị dọa sợ, vừa nhìn vào hai mắt y liền "oa" lên khóc lớn.

Con nít mà, lúc khóc thì sẽ luôn gọi người mình thân thuộc tin tưởng nhất, nhóc lại ôm chân Ngụy Vô Tiện chặt hơn, la lên: "Mẹ ơi!!!"

Khóc thảm thiết vô cùng, Ngụy Vô Tiện vội vàng ôm đứa nhỏ lên, nói: "Lam Trạm, tại ngươi đó, làm đứa nhỏ khóc rồi nè." Nhưng Ngụy Vô Tiện này chưa từng chăm qua con nít, chơi đùa một chút thì còn được, nhưng ôm thì lại không biết ôm thế nào, đành nói: "Ngươi đừng lộn xộn nữa, coi chừng té bây giờ."

Lam Vong Cơ thấy hắn luống cuống tay chân, nên chủ động qua ôm đứa nhỏ. Y có mang theo vài món đồ chơi nhỏ cho A Uyển, bèn lấy một cái trống bỏi ra dỗ đứa nhỏ kia.

Đứa nhỏ nhanh chóng bị thu hút, quả thật không khóc nữa, nhìn trống bỏi trong tay Lam Vong Cơ, cảm thấy vô cùng mới lạ, muốn đưa tay ra lấy.

Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh nói: "Lam Trạm, ngươi biết chăm con nít thật đó."

Trước đó Ngụy Vô Tiện từng dẫn A Uyển xuống núi chơi với Lam Vong Cơ mấy lần, lúc ấy hắn đã thấy, Lam Vong Cơ tuy nhìn rất nghiêm khắc, nhưng thật ra lúc cần dịu dàng thì dịu dàng vô cùng, sau này sẽ là một người cha tốt. Nói xong, Ngụy Vô Tiện còn cười, lấy tay nhéo gò má mum múp thịt của đứa nhỏ trong lòng Lam Vong Cơ: "Quỷ nhỏ này, biết làm nũng thật mà."

Đứa bé lấy được đồ chơi, nên cũng mặc hắn, ngoan ngoãn cho Ngụy Vô Tiện nhéo. Bọn người đứng đối diện bên kia không hiểu sao lại sinh ra cảm giác một nhà ba người bình an tường hòa.

Mà quan trọng là, đứa nhỏ đó lại gọi Ngụy Vô Tiện là mẹ?! Điều quan trọng hơn, tại sao Lam Vong Cơ lại thành thạo dỗ đứa nhỏ gọi Ngụy Vô Tiện là mẹ chứ?!!

Đây quả thực là chuyện kinh thiên động địa, trời long đất lở, còn khủng bố hơn cả chuyện ma quỷ hồi nhỏ mẹ kể nữa!

Khi Ngụy Vô Tiện có một mình, bọn họ có thể xem như không nghe không thấy, nhận định Ngụy Vô Tiện là kẻ xấu! Nhưng một khi Lam Vong Cơ xen vào rồi, tự dưng thấy chuyện này không đơn giàn như ban đầu nữa, nói là bắt cóc thì bây giờ tới bản thân cũng không tin nữa là. Hơn nữa, rõ ràng Lam Vong Cơ đã nói thẳng là sẽ giúp Ngụy Vô Tiện, bọn họ có muốn đánh cũng đánh không lại, còn đứng đây để làm gì, để dọa bản thân sợ thêm nữa sao.

Cả đám vội vàng nhặt cái cằm vừa bị rớt xuống lên, cũng nhặt kiếm của mình trên mặt đất về. Ngụy Vô Tiện xoay đầu qua thì chỉ có thể thấy được bóng lưng đang chạy trối chết, nhanh chóng khuất dần trong lòng người thôi.

Hắn hỏi: "Ủa, sao chạy hết rồi?"

Mà thôi, đám tiên môn bách gia này, gan nhỏ cũng không phải là chuyện mới có đây. Có Lam Vong Cơ ở chỗ này, ngoại trừ chạy trốn, bọn họ còn làm gì khác được. Ngụy Vô Tiện không khỏi tự khen bản thân, thật may mình thông minh, tìm Lam Vong Cơ làm chỗ dựa quả nhiên không sai mà!

Thiếu chút nữa hắn ôm eo cười sặc sụa ngay giữa đường lớn. Hắn cố nén lại, cười tủm tỉm với Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ hỏi: "Đứa nhỏ này, sao lại ở đây?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Nhặt được, đang muốn mang về hầm."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: "Nói hươu nói vượn."

Trên thế giới, có những người, dù Ngụy Vô Tiện phân trần mình không hề làm chuyện xấu đến cỡ nào cũng không ai tin. Nhưng cũng có người như Lam Vong Cơ, dù Ngụy Vô Tiện chính miệng nói mình làm chuyện xấu, y cũng sẽ không tin một chữ.

Hắn cười cười, nói: "Thật sự là nhặt được từ trên đường mà, bị lạc cha mẹ, còn bị chó rượt theo, nên ta... " Hắn vỗ lên ngực mình mấy cái: "... cứu nó."

Lam Vong Cơ nhìn người nói dối không chớp mắt này, chỉ nói một tiếng "Chó."

Ngụy Vô Tiện lập tức sợ tới mức co rụt người lại, dính sát lên người y, la lên: "Chó đâu, chó đâu!"

Đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ đập vào mắt hắn, không biết có phải là ảo giác không, hắn cảm thấy mặt Lam Vong Cơ hình như giãn ra một chút, Ngụy Vô Tiện liền hiểu ngay: "Hay lắm Lam Trạm, ngươi cố ý dọa ta!"

Lam Vong Cơ nói: "Khoác lác."

Ngụy Vô Tiện mặt mũi cũng không còn, dứt khoát thừa nhận: "Ta chỉ thổi phồng một chút thôi, ta thật sự đã cứu nó mà, sau đó ôm nó, cùng nhau bị chó rượt, được chưa!"

Nhưng sao Lam Vong Cơ biết hắn sợ chó vậy?

Ngụy Vô Tiện chợt nhớ ra, năm đó, khi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, có một đêm hắn lén ra ngoài mua rượu về, đã bị con chó của tên Kim chim công khốn khiếp kia rượt theo, hắn trốn trên cây mà người run lên bần bật, sau đó là Lam Vong Cơ tới kêu người của Lan Lăng Kim thị tới dẫn chó đi, còn đứng dưới tàng cây một hồi lâu, nhưng lại không ngẩng đầu lên. Cho nên, trực giác lúc ấy của Ngụy Vô Tiện không sai, quả nhiên Lam Vong Cơ biết hắn ở trên đó.

Những chuyện xảy ra hồi cầu học giữa hai thế giới cơ bản đều giống nhau, thế nên Lam Vong Cơ này biết chuyện hắn sợ chó là chuyện bình thường, chỉ là Ngụy Vô Tiện lúc ấy và bây giờ đều vẫn không hiểu, vì sao khi ấy Lam Vong Cơ lại không phạt hắn tội lén đi mua rượu?

Hắn đang định hỏi ra miệng thì đứa nhỏ trong ngực Lam Vong Cơ bỗng nhiên gọi một tiếng: "Mẹ!"

Lập tức hai người nhìn thấy có một đôi nam nữ trẻ tuổi hớt hải chạy tới, nói là cha mẹ của đứa nhỏ kia. Sau khi biết được tình hình, cha mẹ đứa nhỏ vội ôm con mình nói lời cảm ơn, sau đó lấy trống bỏi trong tay đứa nhỏ trả lại cho hai người. Đứa nhỏ thấy tay mình trống không, vô cùng không nỡ ô ô vài tiếng, ủy khuất nhìn theo.

Ngụy Vô Tiện nhét cái trống về tay đứa nhỏ, xoa đầu nó, nói: "Cho ngươi đó, theo sát cha mẹ, sau này không được chạy lung tung nữa, biết chưa?"

Một nhà ba người lại cảm tạ một lần nữa rồi mới đi, Ngụy Vô Tiện cũng quay về, đi theo Lam Vong Cơ, đi được một đoạn ngắn, hắn nhớ ra món đồ chơi kia, hỏi: "Lam Trạm, sao ngươi có trống bỏi vậy? "

Lam Vong Cơ nói: "Mua cho A Uyển."

Ngụy Vô Tiện biết, mỗi lần Lam Vong Cơ tới đều mang theo chút quà cho A Uyển, hắn nói: "Ai da, ta lấy đồ của A Uyển tặng cho người ta rồi, nó biết được sẽ khóc cho coi."

Lam Vong Cơ lấy từ trong tay áo ra một cái khác, nói: "Không sao, ta vẫn còn."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sao ngươi lại mua hai cái giống nhau vậy?"

Lam Vong Cơ đáp: "Là cho ngươi."

Mấy lần trước, mỗi khi A Uyển có quà, Ngụy Vô Tiện luôn muốn lấy chơi, cũng mặc kệ mình bao nhiêu tuổi, cứ ầm ĩ nói sao mình không có, nói Lam Vong Cơ thiên vị đủ kiểu, vậy nên lần này Lam Vong Cơ cũng mang quà tới cho hắn.

Thật ra Ngụy Vô Tiện chỉ thuận miệng đùa giỡn thôi, ấy vậy mà Lam Vong Cơ lại tưởng thật, ghi nhớ trong lòng. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện không khỏi kéo cao lên, nói: "Lam Trạm, ngươi coi ta là con nít à." Nhưng nghĩ lại, quả thật mình nhỏ hơn Lam Vong Cơ này vài tuổi, chẳng phải là trẻ con trong mắt y sao? Hắn lại nói: "Hắc hắc, cũng phải, ta còn nhỏ mà, theo lý mà nói, ta còn phải gọi ngươi một tiếng Nhị ca ca nữa kìa."

Một tiếng "Nhị ca ca" kia làm Lam Vong Cơ sững người lại, Ngụy Vô Tiện lại nhớ tới chuyện hồi xưa, nói: "Lam Trạm, ta còn nhớ, Cô Tô các ngươi gọi ca ca là đát đát, Lam nhị đát đát"

Ánh mắt Lam Vong Cơ chợt lóe, bước chân cũng nhanh hơn một chút, sợ bị Ngụy Vô Tiện nhìn ra cái gì, cố tình lạnh giọng đi một chút: "Đừng gọi bậy."

"Sao lại nói là gọi bậy, bây giờ đúng là ta nhỏ hơn ngươi mà, nên ngươi mua đồ chơi cho ta cũng là hợp tình hợp lý thôi." Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy có chút mất mát, dẩu môi, nói: "Nhưng mà hiếm khi Lam trạm ngươi có lòng không thiên vị, ta lại đem quà tặng cho người khác mất rồi, cuối cùng ta vẫn không có gì cả."

Lam Vong Cơ liền lấy một cái khác ra cho hắn, nói: "Có."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, người này đi buôn trống bỏi hay sao mà có nhiều dữ vậy, hắn hỏi: "Lam Trạm, sao ngươi có nhiều thế?"

Lam Vong Cơ không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Không muốn, thì ta cất đi."

Ngụy Vô Tiện vội cất nó vào vạt áo trước ngực mình: "Muốn! Không chỉ có cái này, sau này ta cũng muốn, Hàm Quang Quân nhớ đó, không được thiên vị A Uyển nữa nha."

Lam Vong Cơ tiếp tục không đáp lời, nhưng bước chân nhanh hơn, trên mặt tuy không lộ ra, nhưng trong lòng y không khỏi khẩn trương, theo bản năng muốn bỏ chạy, không muốn để Ngụy Vô Tiện nhìn thấy biểu tình của mình. Bởi vì Lam Vong Cơ vẫn thiên vị, cho nên mang cho A Uyển một cái, nhưng lại mang cho Ngụy Vô Tiện tới hai cái lận.

Mấy người Tiên môn bách gia, cái khác thì không được, nhưng cái miệng lại được việc vô cùng. Mấy tin đồn bát quái này, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm trực tiếp truyền vạn, truyền đến mức nguyên bản của lời đồn bay đâu mất tiêu.

Ngoại trừ kiểu thế gia không thích nghe tin đồn bát quái như Cô Tô Lam thị, lời đồn bên ngoài đều truyền tới điên rồi, vậy mà Lam gia bọn họ một chút cũng không biết. Lam Hi Thần là thông qua Kim Quang Dao mới nghe được một ít. Lần này Lam Vong Cơ đi thật lâu không về, vừa về liền bị Lam Hi Thần gọi đến, dò hỏi y về chuyện che chở Ngụy Vô Tiện trên đường.

Lam Vong Cơ thẳng thắn mà nói: "Ngụy Anh, không sai."

Lam Hi Thần biết đệ đệ mình xưa giờ rất có nguyên tắc, vừa công bằng vừa công chính nghiêm minh, vậy nên, nếu y đã nói như vậy thì Lam Hi Thần cũng không hỏi nhiều nữa, cười cười: "Đã như thế thì huynh qua giải thích một chút với Kim tông chủ là ổn thôi."

Lam Vong Cơ gật đầu, Lam Hi Thần lại hỏi: "Vừa về mà lại muốn đi ra ngoài nữa sao? Gần đây đệ bận rộn thật."

Lam Vong Cơ lại gật đầu, "Dạ" một tiếng.

Lam Hi Thần vốn định khuyên y nghỉ ngơi một chút, nhưng khi thấy vẻ mặt của Lam Vong Cơ, tuy bận rộn nhưng lại rất tình nguyện, nghĩ, y vui vẻ là tốt rồi, nên không nhiều lời nữa.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

******************

Phía bên kia, Loạn Táng Cương lại vang lên tiếng gầm giận dữ của Ôn Tình: "Ngụy Vô Tiện!!! Ta đã dặn là mua củ cải, đừng mua khoai tây rồi mà!"

Đất đai tại Loạn Táng Cương này cằn cỗi, không dễ trồng khoai tây, thế mà tên Ngụy Vô Tiện này lại nhất định phải mua khoai tây. Nàng đành nói: "Ngươi mau xuống núi mua ít củ cải về đây."

Lúc mới tới thế giới này, Ngụy Vô Tiện có chút sợ vị đại tỷ nhìn rất hung dữ này, nhưng ở chung lâu ngày thì thành heo chết không sợ nước sôi, hắn xoay mặt đi, nằm ăn vạ trên tảng đá, nói: "Hôm nay Lam Trạm không có ở đây, ta không đi đâu."

Ôn Tình nói: "Không có Lam Vong Cơ thì không xuống núi, vậy không lẽ không có Lam Vong Cơ là ngươi không sống nổi sao?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút, Ngụy Vô Tiện kia thế nào thì hắn không biết, nhưng hắn bây giờ, đúng thật là sống không nổi, vậy nên dứt khoát không trả lời, xem như đồng ý.

Ôn Tình không có bản lĩnh đuổi hắn xuống núi, đành phải cầm theo đồ đạc, tự mình xuống núi mua. Đã lâu nàng chưa xuống núi, nên đi dạo loanh quanh một chút. Những chuyện về những tiên sĩ nổi tiếng trong Tiên Môn, thường dân bá tánh rất tò mò, nên chẳng cần nàng đi thăm hỏi cũng có thể nghe được bọn họ bàn luận say xưa đủ các chuyện bát quái thú vị nhất hiện giờ.

Nàng nghe thấy những người đó nói: "Các ngươi biết gì chưa, nghe nói Hàm Quang Quân có một đứa con với Di Lăng lão tổ ."

Ôn Tình sợ tới mức dù là củ cải hay khoai tây gì đều bị nàng ném bay đi hết.

Bên kia, trên Kim Lân đài của Lan Lăng Kim Thị, Lam Hi Thần đến ly trà cũng cầm không vững, nước trà sánh ra dính ướt cả tay, nụ cười thường trực trên mặt cũng không giữ được nữa, hỏi: "Các vị nói là, Vong Cơ có con sao?"

TBC

________________

Tác giả: Thế mới nói, truyền một tin đồn chỉ cần một cái miệng, bác bỏ một tin đồn phải chạy vạy gãy cả chân.

Đứa nhỏ kia không phải là A Uyển nha, vì A Uyển mỗi khi quýnh lên là gọi cha, đứa nhỏ này lại gọi mẹ.

O Tiện siêu cấp đáng yêu như thế, để xem Kỷ ngoài mặt giả đứng đắn kia nhịn được bao lâu.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net