Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42

"Hừ, ăn nói vô căn cứ." Đương nhiên Tô Thiệp không đời nào thừa nhận, còn muốn cắn ngược lại: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng có ngậm máu phun người, hay là ngươi nói thử xem Hàm Quang Quân thay đổi tướng mạo, trà trộn vào Mạt Lăng Tô thị ta để làm gì đi? Hàm Quang Quân làm tấm gương cho con cháu thế gia như vậy sao?"

Mấy đệ tử Mạt Lăng Tô thị hôm đó cũng ra mặt nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng có mặt hôm đó, có thể đứng ra làm chứng."

Nào có ai tự đòi làm chứng cho bản thân bao giờ, thật nực cười, Lam Vong Cơ đến nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng có Ngụy Vô Tiện hắn ở đây, không đời nào hắn để đám người này ỷ vào Lam Vong Cơ không giỏi ăn nói mà bắt nạt y. Lam Vong Cơ không giỏi ăn nói cũng không sao, còn có Ngụy Vô Tiện hắn, Ngụy Vô Tiện hắn giỏi nhất là cái miệng, hắn hoàn toàn không ngại nói chuyện thay cho Lam Vong Cơ: "Nếu đã thay đổi tướng mạo thì sao Tô tông chủ dám khẳng định đó là Hàm Quang Quân? Thế này có tính là vu oan giá họa không?"

Tô Thiệp tỏ vẻ khinh miệt, nói: "Ta từng tu luyện ở Cô Tô Lam thị, đương nhiên biết rõ mạt ngạch của Hàm Quang Quân. Ngày đó mạt ngạch người ấy đeo trên trán chính là mạt ngạch của Hàm Quang Quân. Ngươi nghĩ người như Hàm Quang Quân sẽ cho người khác đụng vào mạt ngạch của mình sao?"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy người này thật không biết xấu hổ, lý do gượng ép như vậy cũng nói ra được. Hắn tiện tay nắm lấy đuôi mạt ngạch quấn lên mấy ngón tay đùa nghịch, còn khẽ giật nhẹ, nói: "Sao lại không thể??? Ta đụng vào được nè."

Mấy tiếng động lớn vang lên cắt ngang lời của Ngụy Vô Tiện. Thất lễ như vậy thế mà không phải Mạt Lăng Tô thị mà là Cô Tô Lam thị, đàn cùng kiếm trong tay họ, tất cả đều rơi xuống mặt đất phát ra từng tiếng leng keng, chỉ còn lại Lam Hi Thần là còn có thể miễn cưỡng vững người, nhưng nụ cười như gió xuân bất biến trên gương mặt sắp không giữ được nữa.

Lúc này Lam Vong Cơ mới nói: "Ngụy Anh."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thả tay ra, còn giúp y chỉnh lại dây mạt ngạch ra sau lưng, vuốt cho thẳng lại, nói: "Được rồi, không động vào ngươi nữa." Hắn nói với Lam Vong Cơ bằng giọng điệu rất tốt, nhưng vào tai người khác thì lại không phải như vậy, Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Ta nghe được vài tin đồn trên phố, nói Tô tông chủ vô cùng sùng bái Hàm Quang Quân nên mới ăn mặc mô phỏng theo y, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy. Dù ngươi đã tự mình khai tông lập phái, nhưng dù sao ngươi cũng từng là đệ tử của Cô Tô Lam thị, vì sao lại có sự thù địch lớn đến vậy với Hàm Quang Quân, với Cô Tô Lam thị?"

Tô Thiệp hận nhất là có người nói gã bắt chước Lam Vong Cơ, hơn nữa còn là Ngụy Vô Tiện chơi chiêu gậy ông đập lưng ông chơi lại mình, mà chiêu thức còn hèn hạ hơn cả gã, sao gã có thể nhịn được. Tô Thiệp nắm chặt bội kiếm bên hông, nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng có ăn nói vớ vẩn hòng đánh lạc hướng, ngươi bắt cóc Kim công tử, khiến tiên môn bách gia tụ tập ở đây là có ý đồ gì?"

Những lời này khiến mọi người cũng cảm thấy Ngụy Vô Tiện ắt hẳn còn có âm mưu nào khác, đều rút bội kiếm của mình ra khỏi vỏ vài phần, chuẩn bị sẵn sàng đỡ đòn bất cứ lúc nào. Thực lực của Ngụy Vô Tiện khiến ai nấy không khỏi căng thẳng, mặt đất của Loạn Táng Cương bắt đầu rung lên, thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh đáng sợ khiến ai cũng lạnh gáy.

Ngụy Vô Tiện nhắc nhở: "Ta khuyên các vị đừng nên sử dụng linh lực thì tốt hơn, Loạn Táng Cương là nơi tích tụ oán khí dày đặc, trăm ngàn năm nay chưa bao giờ tan, đã hình thành ý thức tự bảo vệ mình, nếu dùng linh lực ở đây sẽ bị nó phán định là kẻ địch, oán linh sẽ tự động tấn công."

Không biết hắn nói là thật hay giả, nhưng không ai ở đây hiểu rõ Loạn Táng Cương hơn Ngụy Vô Tiện, dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng giờ phút này người của tiên môn bách gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kim Quang Dao nói chuyện còn tính là dễ nghe, hắn nói: "Ngụy công tử, chuyện ngươi vừa nói dù sao cũng là chuyện của Mạt Lăng Tô thị và Cô Tô Lam thị, bọn họ có thể tự mình giải quyết với nhau, nhưng ngươi lợi dụng Tử Hiên, dẫn dụ bọn ta đến đây, điều này không khỏi khiến mọi người nghĩ ngươi có âm mưu với bọn ta."

Trong Tiên môn có một vị Diêu tông chủ có giọng vô cùng lớn, còn đặc biệt nhiều chuyện, cũng rất thích ra vẻ dẫn đầu, bấy giờ đứng ra nói: "Còn cần nghĩ với không nghĩ gì nữa! Ngụy Vô Tiện ngươi nhất định đang có âm mưu quỷ kế nào đó!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Là ta gọi mấy người đến sao? Ta với Kim Khổng Tước hồi xưa là bạn cùng trường, bây giờ muốn gặp đánh mấy ván bài thì có sao đâu nào. Ai cần các ngươi lo chuyện bao đồng, tự mình vác xác tới mà còn đổ thừa cho ta."

Giọng điệu của hắn có vẻ không được tốt, nhưng nghe có lý vô cùng, Diêu tông chủ nhất thời nghẹn lời, cảm thấy mất mặt, bèn chữa lại: "Tại chúng ta nghe nói Hàm Quang Quân bắt cóc Kim công tử nên mới tới."

Nói như thế là để đẩy trách nhiệm sang cho Lan Lăng Kim Thị. Kim Quang Thiện hồi lâu im lặng không lên tiếng, nhưng đã nhắc tới chỗ nhà gã thì gã không thể không mở miệng: "Dù không có bắt cóc thì Ngụy Vô Tiện ngươi đã gạt con trai ta tới đây rồi gạt luôn cả sản nghiệp của Lan Lăng Kim thị ta. Như thế thật quá đê tiện."

Ngụy Vô Tiện buồn cười: "Rõ ràng là ta thắng được nhờ vào thực lực, thế mà qua miệng Kim tông chủ đây lại thành lừa gạt." Sau đó hắn "chậc" một tiếng, nói: "Nói như thể mấy thứ đó báu lắm vậy, ai mà thèm, cũng đâu phải Lam Trạm nhà ta không có."

Ngụy Vô Tiện đúng là rất giỏi quấy phá giảo biện, đây chính là nguyên nhân Kim Quang Thiện không muốn nói chuyện với hắn, sợ là đứng đây nói lý ba ngày ba đêm với hắn cũng chẳng được gì, gã bèn đổi chiến thuật, khơi lại chuyện cũ: "Chuyện này tạm thời để sau rồi nói. Chúng ta tính chuyện này trước đi, năm đó ở Cùng Kỳ đạo, vì cứu đám dư nghiệt Ôn thị kia mà ngươi sát thương môn sinh Lan Lăng Kim thị ta, chuyện này ta không thể bỏ qua được, hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng!"

Dứt lời gã còn gọi ra vài người, chính là mấy tên đốc công ngày đó, bọn họ chỉ vào Ngụy Vô Tiện nói: "Chính hắn đã giết người của chúng ta, còn đả thương chúng ta nữa!"

Xem ra hôm nay Kim Quang Thiện đã chuẩn bị đầy đủ, muốn ép Ngụy Vô Tiện vào đường cùng, ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại rất bình tĩnh, nói: "Bọn họ là ai? Ta chưa từng gặp họ."

Mấy người liền mồm năm miệng mười nhảy đổng lên, cầu các tiên môn các nhà làm chủ cho họ, người của tiên môn bách gia lại bắt đầu nhốn nháo lên.

Ngụy Vô Tiện nói: "Những gì các ngươi nghe được là sự thật thiệt sao? Vậy ta có bắt cóc Kim Tử Hiên không? Ta có ngược đãi y không? Ta có sinh con với Hàm Quang Quân không?" Sau đó ánh mắt hắn sắc lẹm lướt qua từng người trong đây, "Nếu ngày đó ta thực sự giết người, ta còn có thể tha cho các ngươi, chờ các ngươi quay lại chỉ chứng ta sao? Các người nghĩ ta ngu đến vậy à?"

Mấy người kia nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng có ngụy biện! Vậy ngươi giải thích như thế nào về cái chết của bọn họ?!"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ai mà biết, chắc bất cẩn trượt chân té xuống vách núi rồi chết cũng nên."

Vừa đúng với "nguyên nhân cái chết của Ôn Ninh" mà bọn họ tuyên bố ra bên ngoài. Mấy người đó nghe xong liền xanh mặt nhìn qua khuôn mặt tái mét của Ôn Ninh bên cạnh, ai mà không sợ Quỷ tướng quân lại tới đòi mạng, liền ấp úng không nói gì nữa.

Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Chuyện này, nói lớn thì là chuyện của Cô Tô Lam thị và Mạt Lăng Tô thị, nói nhỏ thì là chuyện giữa chúng ta với Tô Thiệp, hôm nay ta không làm khó các ngươi, Tô Thiệp ở lại, các ngươi về trước đi."

Tuy rằng rất nhiều người muốn như vậy, nói trắng ra, thật sự muốn khai chiến với Ngụy Vô Tiện chẳng có mấy người, thấy người của các nhà khác đã bắt đầu do dự, Kim Quang Thiện lại nói: "Âm Hổ Phù của Ngụy Vô Tiện cũng phải giải quyết, chúng ta mới có thể yên tâm được."

Ngụy Vô Tiện xoay Trần Tình trên tay một cái, nhếch mép cười một cách lạnh lùng, nói: "Kim tông chủ, đang đứng trên địa bàn của ta mà lại dám uy hiếp ta? Hay là ông muốn bảo vệ vị này? Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?"

Tô Thiệp có giao hảo với Kim Quang Dao, cũng có thể nói Mạt Lăng Tô thị có giao hảo với Lan Lăng Kim thị, vậy, kìm hãm sự phát triển của Cô Tô Lam thị rốt cuộc là ai? Lời này của Ngụy Vô Tiện không khỏi làm cho người ta suy nghĩ, lúc này nếu Kim Quang Thiện còn nhiều lời, vậy không khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Tô Thiệp thừa dịp bọn họ đang nói chuyện, vội vàng triệu ra bội kiếm của mình ra. Một Lam Vong Cơ giả heo ăn thịt hổ, một Ngụy Vô Tiện độc ác lại lắm mưu nhiều kế, lọt vào tay bọn họ, gã còn sống sót được sao, nhất định phải thừa cơ chạy trước.

Nhưng kiếm quang của gã vừa mới sáng lên, Loạn Táng Cương bỗng chấn động kịch liệt, mặt đất dưới chân bọn họ lắc lư không ngừng, khiến mọi người không đứng vững được, sương đen dày đặc len qua khe nứt trên mặt đất bốc lên ngùn ngụt, kèm theo từng tiếng gào thét chói tai không ngừng vang vọng, mấy hòn đá trên đỉnh hang cũng lộp bộp rơi xuống.

Mắt trận khổng lồ trên mặt đất lập lòe lúc sáng lúc tối, tất cả mọi người đều luống cuống. Tô Thiệp nói: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi làm gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện la lên: "Không hay rồi! Loạn Táng Cương phát động tự phòng ngự, không trấn được nữa! Ai có linh lực thì chạy mau!"

Dám tới nơi này vây quét Ngụy Vô Tiện, có ai mà không linh lực hùng hậu, nhưng giờ khác này chẳng ai nghe lọt tai lời hắn nữa, đều liều mạng ngự kiếm ra khỏi động. Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên tương đối thảm, một người không thể ngự kiếm, một người không có kiếm để ngự, chỉ có thể dựa vào cặp giò chạy thục mạng, tụt lại phía sau một đoạn, được Ôn Ninh theo sát bảo vệ.

Thấy trong động đã tối thui, sương đen gần như nuốt chửng lấy bọn họ, Ngụy Vô Tiện liền dừng lại, thổi Trần Tình, khống chế oán khí trên Loạn Táng Cương. Kim Tử Hiên không nỡ để hắn lại một mình nên dừng lại theo, bị Ngụy Vô Tiện trừng một cái: "Ôn Ninh, đưa y đi!"

Ôn Ninh vội vác Kim Tử Hiên bỏ chạy. Kim Tử Hiên nằm trên vai Ôn Ninh nói với hắn: "Để Ngụy Vô Tiện lại một mình được không? À, hắn luyện cái này hẳn là không sao, nhưng không phải ngươi cũng quen với mấy cái này sao? Chạy cái gì mà chạy?"

Ôn Ninh đáp: "Ta, ta là hung thi, không, không cùng loại với mấy thứ này, ta, ta đánh không lại."

Kim Tử Hiên nghe vậy cũng sợ: "Thế thì ngươi chạy nhanh lên!" Một lát sau y lại hét lên: "Ai da, ôi, đổi tư thế giúp ta, ta sắp ói ra rồi!"

Nhưng Ôn Ninh chỉ nghe theo lời của một mình Ngụy Vô Tiện, chỉ vác y chạy, mặc kệ tư thế. Trong bóng tối, một ánh kiếm màu xanh dùng một tốc độ cực nhanh bay lao thẳng về phía bọn họ. Mới đầu Kim Tử Hiên còn tưởng là Lam Vong Cơ tới giúp bọn họ, hẳn là Ôn Ninh cũng nghĩ như vậy nên không quá để ý. Đến khi ánh kiếm kia lại gần họ mới phát hiện ra không đúng, nhưng nó đã đến quá gần Kim Tử Hiên rồi, cả hai đã không thể nào né được nữa.

Kim Tử Hiên tuyệt vọng thầm la lên trong lòng: Ta còn chưa thành hôn với A Ly nữa mà! A! Ta không muốn chết! Lúc này lại có một ánh kiếm màu xanh khác, dùng một tốc độ nhanh hơn nhảy vọt đến, chặn thanh kiếm chết chóc kia lại.

Kim Tử Hiên vẫn còn kinh hãi bởi cảm giác thoát chết trong gang tấc, nhìn hai ánh kiếm màu xanh lam đánh nhau trên không trung, đang định mở miệng hỏi thì đã bị bước chạy nhanh hơn của Ôn Ninh xóc cho muốn nôn.

Ngụy Vô Tiện đi theo ánh kiếm xanh kia vào trong vùng tối nhưng chỉ thấy được bóng người mơ hồ. Ngụy Vô Tiện nhìn không rõ, chỉ có thể gọi với theo vào khoảng không: "Lam Trạm! Mau bắt lấy hắn!"

Nhưng người nọ rất quen thuộc với kiếm pháp của Cô Tô Lam thị, không dễ bắt lại. Thấy bản thân không địch lại, người nọ đột nhiên thu thế ngự kiếm, muốn bỏ chạy. Tị Trần lập tức đuổi theo, người đó rất giảo hoạt, hư ảo một chiêu, Lam Vong Cơ chỉ chém rách được một mảnh quần áo của người nọ chứ không làm gã bị thương được, người nọ vội vàng nhân cơ hội bay ra ngoài. Nhưng một thứ nho nhỏ rơi ra khỏi quần áo của gã, bay theo gió, gã muốn đưa tay bắt lấy, nhưng Tị Trần lại bổ xuống, gã không còn cách nào khác, chỉ đành bỏ của chạy lấy người.

Ngụy Vô Tiện nhảy về phía sau, đưa tay bắt lấy vật đó, nhưng phía sau có vô số oán linh đang nhe nanh múa vuốt gào thét về phía hắn, hắn không kịp thổi Trần Tình, chợt một ánh kiếm màu lam phá không chém xuống, đánh thẳng vào màn sương đen kịt. Thanh kiếm rung lên, đánh tan tất cả các bóng đen kia. Ngụy Vô Tiện lần theo ánh sáng xanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ thì đang gọi hắn: "Ngụy Anh!''

Quả nhiên, dù cả thế giới là một màu đen tối thì Lam Vong Cơ vẫn mãi là ánh sáng chiếu rọi cho riêng hắn.

Tị Trần chắn trước hắn, ngăn cản tất cả những gì có thể gây nên thương tổn cho hắn, Ngụy Vô Tiện xoay người trên không trung, mượn lực Tị Trần nhảy lên: "Lam Trạm! "

Ngụy Vô Tiện dùng hết toàn bộ sức lực chạy về phía ánh sáng kia, mà Lam Vong Cơ cũng vươn tay ôm chặt lấy hắn.

Tị Trần nhanh chóng chuyển sang bên cạnh, Lam Vong Cơ ôm hắn ngự kiếm xông ra ngoài động. Oán linh theo sát phía sau, màn sương đen gần như bao trùm lấy hai người, Ngụy Vô Tiện ở trong lòng Lam Vong Cơ, nâng Trần Tình lên, ánh đỏ trong mắt lóe sáng.

TBC

______________

Di Lăng lão tổ online!!!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net