Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Lam Vong Cơ trong nháy mắt hoảng hốt, đáp theo hắn: "Không được, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu."

Nói xong, y nhảy xuống tường, Ngụy Vô Tiện nhìn y bạch y bay bay, rơi xuống trước mắt, nói: "Ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà. Không uống thì không uống, ta mang về uống vậy"

Lam Vong Cơ lập tức nói: "Ngươi về liền à?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Sao có thể, đến cũng đã đến rồi, lý nào lại về." Để phòng Lam Vong Cơ đuổi hắn về, hắn còn cố ý ủy khuất nói: "Lam Trạm, để tới được đây, ta phải ngồi thuyền liên tục hết ba ngày, cả người say xẩm, choáng váng, ta không về nổi nữa đâu!"

Hắn là người Vân Mộng, sao có thể say sóng được? Quả thực là nhảm nhí, nhưng Lam Vong Cơ lại là một người dễ gạt tin người như vậy, đúng thật đã không lên tiếng đuổi hắn, mà lại hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Trên mặt trước sau vẫn lạnh như băng, cũng may Ngụy Vô Tiện cũng đã quen với cái tính không hiểu phong tình của y, liền nói: "Ta nhớ ngươi, nên mới tới." Sau đó lại cười: "Lam Trạm, ngươi còn nhớ chỗ này sao?"

Phong thư mà Ngụy Vô Tiện gửi tới chẳng có được mấy chữ, mà là vẽ một bức tường, bên đây bức tường vẽ một bắp cải trắng buộc mạt ngạch, bên kia bức tường vẽ một con heo buộc tóc đuôi ngựa, con heo nhỏ kia còn được cẩn thận tô thành màu đen. Trên đầu heo con viết một hàng chữ: Lam Trạm, mau tới đón ta!

Thư thế này mà cũng dám gửi, nhưng quả nhiên Lam Vong Cơ hiểu được, không lâu sau đã ra đón hắn.

Lam Vong Cơ sao có thể quên được, chính tại nơi đây, y đã gặp được người khiến y hồn khiên mộng nhiễu, muốn đuổi cũng không đuổi đi được. Lần đầu gặp nhau quá mức tốt đẹp, thế nên sau này, dù Ngụy Vô Tiện có thay đổi đến thế nào, thì trong lòng Lam Vong Cơ, hắn vĩnh viễn vẫn mang bộ dáng ban đầu gặp mặt ấy.

Nhưng mặc kệ trong lòng quay cuồng đến mức nào, có nhiều lời muốn nói đến mức nào, thì Lam Vong Cơ cũng chỉ nhàn nhạt thốt ra một tiếng "Ừ."

Chỉ cần y còn nhớ là Ngụy Vô Tiện đã vui muốn chết rồi, hắn nói: "Nhà ngươi có kết giới, ta không vào được, ngươi mau dẫn ta vào đi."

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi thật sự muốn vào?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Ta lặn lội từ xa đến đây, chẳng lẽ là giả sao." Cô Tô Lam thị quản lý hà khắc, biết bản thân không mời mà đến, không chừng Lam Vong Cơ sẽ không cho hắn đi vào, hắn liền tiên hạ thủ vi cường, đột ngột đưa tay sờ lên bên hông của Lam Vong Cơ, lại nói : "Đừng lề mề dây dưa nữa, đưa thông hành ngọc lệnh cho ta, mau lên."

Hành động này đã dọa Lam Vong Cơ sợ, vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: "Ta, ta lấy cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện thành công đoạt được thông hành ngọc lệnh vào trong tay.

Ngy Vô Tin vs Lam Vong Cơ, hip ba, Ngy Vô Tin li mt ln na, thng!

Hắn vui vẻ đứng dưới tường ngẩng đầu nhìn bức tường cao gạch xanh mà hắn đã từng trèo lên vô số lần kia, cảm thán: "Lam Trạm, tường nhà ngươi cao thật đó."

Hắn đang định xắn tay áo trèo lên thì Lam Vong Cơ lại dùng cánh tay vòng qua eo hắn từ phía sau, thấp giọng áp sát, nói: "Ta đưa ngươi qua."

Cả người bị nhấc lên, hắn theo Lam Vong Cơ nhảy lên đầu tường rồi lại từ đầu tường đáp xuống đất. Lam Vong Cơ vẫn ôm hắn đứng trên mặt đất một hồi lâu rồi mới chậm rãi buông tay. Ánh mắt chớp động, chủ động lên tiếng hỏi: "Đứng vững?"

Lam Vong Cơ vì hắn mà lo nghĩ chu toàn, sợ hắn không leo tường nổi liền ôm hắn qua, còn cố ý đợi đến khi hắn đứng vững rồi mới dám thả tay. Nhưng thật ra, dù Ngụy Vô Tiện không còn Kim Đan thì thân thủ vẫn còn đó, chỉ một bức tường thì sao làm khó được hắn.

Nhưng mà cảm giác được Lam Vong Cơ hộ tống cũng không tệ, nên Ngụy Vô Tiện không nói gì, chỉ cười cười: "Cảm ơn nha, Lam Trạm"

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, thính lực của hai người đều rất tốt, lập tức cả kinh, Lam Vong Cơ vội vàng kéo tay hắn, thấp giọng nói: "Theo ta."

Chỉ là đi theo đường nhỏ để tránh tuần đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mà thôi, năm xưa Ngụy Vô Tiện cũng thường xuyên làm như vậy, vô cùng quen đường quen nẻo. Nhưng hắn vẫn không nói gì, để mặc Lam Vong Cơ kéo tay hắn đi, hắn cảm thấy, để Lam Vong Cơ kéo đi thế này, hình như cũng không tệ.

Lam Vong Cơ khẽ khàng mở cửa Tĩnh thất ra, dẫn Ngụy Vô Tiện đi vào. Nơi này rất sạch sẽ, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng tràn ngập thư hương, ánh nến bập bùng nhảy lên tanh tách, mơ hồ có thể nhìn thấy làn khói trắng mập mờ tỏa ra từ hương đỉnh, tản ra một chút hương thơm làm cho người ta bình tâm tĩnh khí.

Trước kia Ngụy Vô Tiện cũng biết Tĩnh thất là phòng riêng của Lam Vong Cơ, nhưng hắn chưa từng thấy qua, hôm nay bước vào, quả nhiên vô cùng phù hợp với khí chất của Lam Vong Cơ, lại thấy trên bàn có một xấp gia quy mà Lam Vong Cơ còn chưa viết xong, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, quả nhiên ngươi bị phạt rồi?"

Lam Vong Cơ không trả lời, xem như thừa nhận, đi lấy đệm ngồi ra, nói: "Ngươi ăn cơm chưa?"

Ngụy Vô Tiện vẫn còn nhìn bài trí xung quanh mình, nói: "Ăn ở trên thuyền rồi, còn no lắm."

Lam Vong Cơ nghe vậy liền ngồi xuống bàn, nhìn thấy vệt mực loang lổ trên tờ giấy do hồi nãy y quăng bút tạo ra, y đành gấp tờ giấy đó lại, để qua một bên, trải tờ giấy mới ra, định tiếp tục viết.

Ngụy Vô Tiện kéo đệm qua ngồi đối diện y, nói: "Lam Trạm, ngươi còn chép à? Đã trễ thế rồi mà."

Lam Vong Cơ vốn định chép nhanh hơn một chút, để sớm qua chỗ Ngụy Vô Tiện, nhưng bây giờ Ngụy Vô Tiện đã tự mình chạy tới đây rồi, theo lý mà nói y không cần phải nỗ lực gấp rút như vậy nữa, nhưng y vẫn nói: "Chép thêm một hồi."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy người này thật không có tình thú, nói: "Ngươi chép gia quy, còn ta thì sao đây?"

Lam Vong Cơ đáp: "Tự nhiên."

Ngụy Vô Tiện liền thấy bất mãn, lăn lộn trên mặt đất, hô: "Nào có ai giống như ngươi chứ, ta cố ý tới tìm ngươi, ngươi lại đi chép gia quy. Gia quy có thể đáng yêu hơn ta sao? Gia quy có thể nói chuyện với ngươi như ta sao? Gia quy có thể chơi với ngươi như ta sao?"

Tất nhiên là không thể, nhưng giây phút này đây, Lam Vong Cơ không chép gia quy thì tuyệt đối không được. Thế nên y làm lơ Ngụy Vô Tiện, tiếp tục viết, chỉ nói: "Đừng nháo, thúc phụ sẽ nghe thấy."

Vừa nhắc tới Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện liền thấy lá gan nhỏ lại, cũng không dám la lối nữa, bĩu môi ngồi xếp bằng, chống tay lên bàn, không lên tiếng nữa. Một lát sau, Lam Vong Cơ lại hỏi: "Ngụy Anh? Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên nhìn y, nói: "Ta muốn đi tắm."

Ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, tự hắn cũng cảm thấy mình dơ chết đi được, chỗ này của Lam Vong Cơ sạch sẽ như vậy, hắn không đành lòng làm bẩn. Lam Vong Cơ lại không nói gì, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài, múc nước tắm cho hắn, xong rồi lại ngồi vào bàn viết tiếp. Ngụy Vô Tiện vui vẻ ra sau bình phong, nhảy vào thùng nước ấm tắm rửa. Tiếng nước chảy róc rách ái muội vang ra từ sau bình phong, đầu bút Lam Vong Cơ run lên, giấy bỏ đi lại tăng thêm nữa rồi.

Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện tắm xong bước ra, đừng nói là mấy tờ giấy rách kia, tới cái bàn xém nữa cũng không còn nguyên vẹn rồi. Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện quấn một cái khăn tắm quanh eo, hai chân để trần trắng nõn chạy ra, nói: "Lam Trạm, quần áo ta dơ quá, không mặc được nữa, cho ta mượn một bộ của ngươi nha."

Đồng tử Lam Vong Cơ chấn động, lập tức nói: "Ngươi, vào, đi vào."

Ngụy Vô Tiện đứng yên đó, chống nạnh, vô tư nói: "Ngươi yên tâm, ta lau khô người rồi, không làm dơ phòng của ngươi đâu."

Đây là vấn đề về lau hay chưa lau khô người sao? Lát nữa người bị làm dơ là ai còn chưa biết đâu. Lam Vong Cơ thật không dám nhìn hắn dù chỉ một chút, nói: "Ta lấy cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Nào cần ngươi tự mình đi lấy, phòng ngươi chỉ có mấy thứ thôi, ta không nhìn ra được đâu là tủ quần áo sao? Tự ta đi lấy là được, ngươi cứ chép tiếp đi."

Hắn te te chạy tới trước tủ quần áo, lấy cho mình một bộ trung y. Lam Vong Cơ vẫn cúi đầu, nghe tiếng khăn tắm rơi xuống đất, rồi tiếng sột soạt vải vóc cọ vào nhau, bàn tay đang nắm lấy góc bàn càng siết chặt hơn.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, trộm nhấc mắt lên lén nhìn một chút. Một đôi chân dài trắng muốt mịn màng đập ngay vào mắt, dưới tà áo trung y thấp thoáng hơi lộ bờ mông nõn nà, y lập tức cúi gằm mặt xuống, siết chặt góc bàn hơn, không dám nhìn nữa.

"Lam Trạm?" Mãi đến khi Ngụy Vô Tiện mặc đồ xong, cất tiếng gọi, Lam Vong Cơ cũng không dám ngẩng đầu. Y rũ mắt xuống, mãi không nghĩ ra câu gia quy tiếp theo là gì, bàn tay cầm bút một hồi lâu cũng không nhúc nhích, nói: "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Không có gì, ta chỉ muốn khen dáng người của ngươi tốt thật á. Ta mặc bị rộng, bị dài ra không ít."

Lam Vong Cơ cũng không kiêu ngạo, nói: "Là ngươi quá gầy."

Ngụy Vô Tiện nói: "Cũng đúng, vậy ta có thể không mặc quần không?"

Cây bút lông đáng thương kia "rắc" một tiếng, bị bẻ gãy. Lam Vong Cơ sợ tới nóng nảy gấp gáp lên: "Không được, phải mặc vào!"

Nhưng vừa ngẩng đầu, y lại thấy Ngụy Vô Tiện ăn mặc đầy đủ, đứng cười to trước mặt mình: "Ha ha ha, Lam Trạm! Ngươi nhìn ngươi kìa, sao dễ bị gạt vậy chứ, sao ta có thể không mặc quần được?"

Lam Vong Cơ bị trò đùa dai của người này chọc cho nổi nóng: "Ngươi đi ngủ đi!"

Ngụy Vô Tiện lăn một cái lên mặt giường, nằm nghiêng người, một tay chống đầu, một tay vẫy vẫy, nháy mắt với y: "Lam Trạm, ngủ chung với nhau nha."

Đương nhiên là đổi lại là một cái trừng mắt của Lam Vong Cơ, theo đó là một tấm khăn lông bay tới: "Lau khô tóc rồi hẵng ngủ."

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

Ngụy Vô Tiện cả người mệt mỏi, nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, mà Lam Vong Cơ ngồi đó cả một đêm, gia tăng tốc độ chép gia quy. Khi sắc trời ửng sáng, tiếng chuông giờ Mẹo vang lên, báo hiệu một ngày mới tại Vân Thâm Bất Tri Xứ đã bắt đầu, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nghe không quen, hắn cau mày, lầu bầu: "Ồn quá đi."

Biết hắn còn muốn ngủ nữa, Lam Vong Cơ liền muốn tới che lỗ tai lại cho hắn, kết quả vừa hay bắt gặp Ngụy Vô Tiện xoay người một cái, ngủ đến nghiêng ngả xiêu vẹo, còn kẹp chăn vào giữa hai chân mình.

Quần áo trên người là hắn chọn đại, mặc lung tung vào, thắt lưng cũng không buộc kỹ, quần áo Lam Vong Cơ mặc lên người hắn lại rộng thùng thình, sao chịu được tư thế ngủ còn hơn đánh nhau vật lộn của Ngụy Vô Tiện, thế nên, không biết hắn đã đạp quần xuống từ khi nào. Áo trên thì lỏng lẻo xệ xuống lộ ra hơn nửa bả vai, nửa người dưới thì khó khăn lắm mới che được mông. Ngụy Vô Tiện đang ngủ, cái gì cũng không biết, còn vô thức cọ cọ vào tấm chân kẹp giữa hai chân mình. 

Lam Vong Cơ nhìn đến đầu đều đau, đang định đánh thức người này dậy, mặc quần áo đàng hoàng rồi ngủ tiếp thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến:"Vong Cơ."

Là Lam Khải Nhân! Lam Vong Cơ lúc này sợ tới mức ngu người luôn. Tĩnh thất trống trải như vậy, y muốn giấu Ngụy Vô Tiện cũng không có chỗ nào để giấu, đang nghĩ nên làm thế nào cho phải, thì cửa phòng lại bị gõ thêm vài cái nữa: "Vong Cơ, Vong Cơ!"

Lam Vong Cơ còn chưa kịp trả lời, Ngụy Vô Tiện bên này lại bị Lam Khải Nhân đánh thức, hắn dụi dụi đôi mắt lèm nhèm, đờ đẫn ngồi dậy, hỏi: "Lam Trạm? Sao ồn ào quá vậy?"

Áo trên vốn đã lỏng lẻo kia nay trượt hẳn xuống luôn, nửa người trên của Ngụy Vô Tiện đều lộ hết ra ngoài. Lam Vong Cơ vội vàng kéo lên cho hắn: "Ngụy Anh, mặc vào."

Lam Khải Nhân bên ngoài không thấy ai đáp lại, trong lòng hô to: Không ổn! Chẳng lẽ Vong Cơ trốn ra ngoài, chạy đi gặp Ngụy Vô Tiện rồi?!

Dưới tình thế cấp bách, Lam Khải Nhân bất chấp lễ nghĩa, một chưởng mở tung cửa Tĩnh thất ra...

Tình hình trong phòng thật ra vô cùng đơn giản, vừa nhìn liền hiểu ngay. Lam Vong Cơ không giống như ông lo lắng trốn ra ngoài tìm Ngụy Vô Tiện, mà vẫn ngoan ngoãn ở chỗ này, chẳng qua, đổi lại là Ngụy Vô Tiện tới tìm Lam Vong Cơ.

Là một Ngụy Vô Tiện tới quần cũng không mặc.

Hơn nữa, Lam Vong Cơ còn đang mặc áo cho Ngụy Vô Tiện.

Lam Khải Nhân kinh hãi: "Ngụy Anh! Sao ngươi lại ở đây?!?" Nghĩ lại cảm thấy không đúng, ông vẫn rất tin vào kết giới Cô Tô Lam thị nhà mình, lại hô to: "Sao ngươi lại vào đây được?!!"

Tiếng gầm giận dữ của Lam Khải Nhân còn lớn hơn tiếng chuông kia rất nhiều, khiến Ngụy Vô Tiện tỉnh ngủ ngay lập tức, rất nhanh ý thức được tình trạng bây giờ giữa mình và Lam Vong Cơ nhạy cảm, dễ gây hiểu lầm đến cỡ nào.

Hắn đã sớm tưởng tượng, nếu nhỡ gặp phải Lam Khải Nhân thì phải xử lý làm sao?  Đây là một vấn đề không thể không đối mặt, chỉ là hắn lại không ngờ mình sẽ bị Lam Khải Nhân "bắt gian ngay tại giường" vào một buổi sáng như thế này. Nhưng Ngụy Vô Tiện tin mình có thể hòa hoãn tình hình, thế nên mỉm cười, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực ngẩng cao đầu với Lam Khải Nhân, nói: "Bởi vì yêu đó."

TBC

_--------------------------

Lý do rất hợp lý, vì yêu con người có thể phá vỡ giới hạn, cái kết giới nhỏ nhoi này thì có là gì!

Mà mấy người yêu đương thì cứ yêu đương, cớ sao cứ khiến thúc phụ sốc mãi thế!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net