Ngoại truyện 1 -02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1 - 02

Người như Lam Vong Cơ, bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, hơn nữa còn rất biết chiều chuộng người khác, đúng là khó lòng tìm được người thứ hai trong tiên môn bách gia, người như thế không có chút kinh nghiệm tình trường mới lạ.

Nhưng Ngụy Vô Tiện trước nay chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn cho rằng một người cổ hủ thật thà như Lam Vong Cơ sẽ không dính đến mấy chuyện trần tục này, nhưng hắn chợt nghĩ, nhỡ đâu là có người chủ động thì sao? Tựa như lần đầu tiên của hai người, chẳng phải là hắn mặt dày bò lên người Lam Vong Cơ sao?

Hơn nữa Lam Vong Cơ lúc ấy... nhìn đâu giống tay mơ!!!

Thật không ngờ, thật không ngờ mà! Cái người trước mặt Ngụy Vô Tiện hắn, băng thanh ngọc khiết, nhất cử nhất động tựa như tiên giáng trần, đến cả đi đường bình thường tỏa ra tiên khí, thật không ngờ lại là người như thế! Hóa ra từ đầu tới cuối, chỉ có mình là ngây thơ đơn thuần mà thôi.

******************

Lam Vong Cơ theo thường lệ tới Tàng Thư Các, trong tay cầm hai quyển sách Lam Khải Nhân vừa mới cho, thong dong đi trên đường, tình cờ gặp được Lam Hi Thần, liền hành lễ với y.

Hai huynh đệ tùy ý tán gẫu vài câu, Lam Hi Thần thật sự nhịn không được, hỏi: "Vong Cơ, Ngụy công tử thế này là......"

Ngụy Vô Tiện vẫn đi theo sau Lam Vong Cơ, cách y một khoảng cách, tán cây mà hắn đang núp hoàn toàn không che hết thân mình, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt vô cùng quái dị, khiến Lam Hi Thần không khỏi tò mò.

Lam Vong Cơ đáp: "Chắc là trò đùa mới của Ngụy Anh." Im lặng một hồi, y lại hành lễ với Lam Hi Thần: "Ngụy Anh nghịch ngợm, đã quấy rầy huynh trưởng."

Lam Hi Thần mỉm cười: "Không sao, sau khi Ngụy công tử tới, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng náo nhiệt hơn, thúc phụ cũng có sức sống hơn nhiều, rất tốt."

Dứt lời, thấy ánh mắt Lam Vong Cơ sáng lên, bộ dạng có chút ngượng ngùng, Lam Hi Thần cảm thấy có thể làm cho Lam Vong Cơ vui vẻ đến vậy, thật sự cũng rất tốt. Vậy nên không ai quản Ngụy Vô Tiện nữa, cứ để hắn tiếp tục trò chơi của mình.

Ngụy Vô Tiện có thể chấp nhận việc có người thích Lam Vong Cơ, nhưng chuyện Lam Vong Cơ có "người yêu cũ", hắn tuyệt đối không chấp nhận được! Chỉ cần mới thử tưởng tượng ra một chút thôi, dù cho có dùng ngàn vạn loại cớ thuyết phục chính mình, rằng Lam Vong Cơ đã hơn hai mươi tuổi, chuyện này rất bình thường, nhưng hắn vẫn tức tới đỉnh đầu bốc hỏa, hận không thể tìm người kia ra mà nuốt sống!

Hắn luôn theo sát Lam Vong Cơ, nhưng nam tu nữ tu ở Cô Tô Lam thị sinh hoạt ở nơi riêng biệt, hắn chẳng tìm được đối tượng khả nghi nào, hơn nữa, nhỡ đâu là người nhà khác thì sao? Ngẫm lại thì con người Lam Vong Cơ, đối với tất cả mọi người đều lễ nghĩa chu toàn, cực kỳ giữ khoảng cách với người khác, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn nghĩ không ra có cô gái nào thân thiết với y. Hay là quen hồi Xạ Nhật chi chinh nhỉ?

Lúc đó là thời kỳ hỗn loạn, không phân biệt gia tộc, thân thế, đều là chiến hữu với nhau cùng hướng về một mục tiêu, rất dễ nảy sinh tình cảm.

Đó là khoảng thời gian mà Ngụy Vô Tiện không có dù là ở thế giới nào, Ngụy Vô Tiện vốn thấy không sao cả, nhưng khoảng thời gian đó lại có một Lam Vong Cơ mà hắn không biết, bây giờ nghĩ lại mới thấy tiếc nuối cỡ nào.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên đầu cành Ngọc Lan, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!

******************

"Ngụy Anh, Ngụy Anh.... "

Hắn không biết đã ngây người bao lâu, cũng không chú ý rằng Lam Vong Cơ đang gọi mình, khi tiếng Lam Vong Cơ lọt được vào tai hắn mới nhìn qua thì phát hiện Lam Vong Cơ đang đứng bên cửa sổ, cả người gần như rướn ra khỏi cửa sổ rồi để gọi hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, sao vậy?"

Lam Vong Cơ hỏi: "Đang nghĩ gì?"

Sao Ngụy Vô Tiện có thể nói cho y biết mình đang nghĩ gì, vội đáp: "Ta chỉ gà gật chút thôi, ngươi không cần để ý tới ta, cứ làm việc của ngươi đi."

Lam Vong Cơ nói: "Đã trưa rồi, Ngụy Anh, có muốn vào cùng ăn cơm trưa không?"

Bình thường nếu Lam Vong Cơ không bận thì sẽ về Tĩnh thất ăn trưa cùng Ngụy Vô Tiện, nếu rất bận thì y sẽ ăn luôn ở Tàng Thư Các, còn Ngụy Vô Tiện sẽ tự kiếm gì ăn hay ra săn vài con thú nướng lên làm một bữa, hắn chưa từng cùng ăn cơm với Lam Vong Cơ ở Tàng Thư Các bao giờ.

Ngụy Vô Tiện căn bản không chịu nổi sự mê hoặc của Lam Vong Cơ, thoáng cái đã quên ngay buồn bực trong lòng, nở một nụ cười ngây ngô. Hắn nhảy lên thành cửa sổ, Lam Vong Cơ đưa tay đón hắn, vững vàng ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng. Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Hàm Quang Quân thật là chu đáo."

Lam Vong Cơ mới nhớ ra, thân thủ của Ngụy Vô Tiện tốt như vậy, suốt ngày nhảy tới nhảy lui leo nóc lật ngói, căn bản không cần y đỡ, nhưng y lại muốn nhân cơ hội ôm Ngụy Vô Tiện một cái mà thôi, lúc này y mới buông tay, nói: "Ta thấy cửa sổ quá cao."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ha ha ha, nhắc tới cơm trưa, vừa hay ta đang đói bụng, Lam Trạm ngươi nghĩ đi đâu thế?" Sau đó chớp chớp mắt với y, lại nói: "Cửa sổ đúng là hơi cao, không có Hàm Quang Quân thì ta đã không vào được rồi."

Dù bị trêu chọc bao nhiêu lần, Lam Vong Cơ cũng sẽ không phải là đối thủ của Ngụy Vô Tiện, y dời mắt đi, chuyển đề tài: "Ăn, ăn cơm."

Ngụy Vô Tiện cười cười rồi ngồi xuống, mặc kệ bàn ở Tàng Thư Các nhỏ đến mức nào thì hắn cũng phải ngồi sát rạt bên cạnh Lam Vong Cơ mới được. Lam Vong Cơ bày chén đũa ra cho hắn, dọn cả một bàn đầy đồ ăn ra, Ngụy Vô Tiện nói: "Người ta toàn là mời trước rồi mới chuẩn bị đồ ăn đi, còn Hàm Quang Quân thì chuẩn bị đồ ăn trước rồi mới mời người ta à? Nhỡ ta không vào ăn thì sao? Hàm Quang Quân sẽ lãng phí đồ ăn mất."

Lam Vong Cơ rất bình tĩnh, đáp: "Ngươi sẽ không vào sao?"

Y đúng thật là đi guốc trong bụng hắn rồi, Ngụy Vô Tiện không tài nào phản bác được, đành ra sức cọ sát lại gần Lam Vong Cơ hơn, lấn Lam Vong Cơ đến độ y đành một tay ôm eo hắn, một tay gắp thức ăn cho Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lại cười nói: "Hàm Quang Quân, chúng ta dính lấy nhau ở Tàng Thư Các như vầy, không sợ Lam lão tiên sinh nhìn thấy sẽ hộc máu ngất xỉu sao?"

Lam Vong Cơ gắp một miếng thịt đút vào miệng hắn, đáp: "Buổi chiều thúc phụ có tiết dạy."

Nơi không có Lam Khải Nhân là Ngụy Vô Tiện lại loi nhoi lên, hắn hưng phấn nói: "Lam Trạm Lam Trạm, vậy ta ở đây với ngươi nha, gia quy ta còn chưa chép xong nữa, tiện thể ngồi đây chép luôn, sẽ không làm phiền tới ngươi đâu."

Thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện cũng sẽ theo Lam Vong Cơ tới Tàng Thư các, nhưng phần lớn thời gian đều là chơi giỡn, mệt rồi thì gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ đùi ngủ một giấc, nhưng gần đây Lam Khải Nhân mới xuất quan, nên hắn không dám làm bậy, đã nhiều ngày không được "dính" Lam Vong Cơ, tình cảm hai người tốt như vậy, chỉ có buổi tối làm sao mà đủ.

Cơ hội hiếm có thế này, sao Ngụy Vô Tiện bỏ đi được. Lam Vong Cơ vừa thu dọn bát đũa, Ngụy Vô Tiện liền nghiêm túc bày ra giấy bút ra, nhưng chưa viết được hai trang là hắn đã thấy buồn ngủ, phải dùng tay chống đầu mới miễn cưỡng viết tiếp được.

Lam Vong Cơ hỏi: "Ngụy Anh, còn nhiều lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Không biết nữa, dù sao cũng chép không xong nổi, nên lười đếm."

Gia quy trước đó còn chưa chép xong thì đã bị phạt thêm mấy lần, chỉ cần Lam Khải Nhân không bế quan, thì địa ngục chép gia quy này sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Đầu bút Lam Vong Cơ run lên, nói: "Ngụy Anh, không cần gấp, thúc phụ..."

Y thật sự không giỏi ăn nói, Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện ghét chép gia quy, ghét quy củ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này, nhưng y cũng phải nghe theo lời dạy bảo của Lam Khải Nhân. Thật sự Lam Vong Cơ không nghĩ ra được cách vẹn toàn nào để Lam Khải Nhân và Ngụy Vô Tiện chung sống hòa thuận, nên y cũng không biết phải an ủi hắn thế nào.

Ngụy Vô Tiện nói: "Hử? Thúc phụ thế nào?"

Lam Vong Cơ muốn nói, lại không thể nói thành lời, đành nói: "Ngụy Anh, không cần chép nữa, đi chơi đi."

Ngụy Vô Tiện nhìn y, mặt thì nhìn có vẻ không đổi sắc, nhưng giọng rõ ràng đang rất buồn bực, hắn buông bút xuống, nói: "Lam Trạm, ta thật sự không chép cũng được sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "ừ" một tiếng.

Ngụy Vô Tiện thế mà lại bật cười, cọ đầu lên bả vai y: "Nhưng mà ta vẫn muốn chép, ta đã vào nhà ngươi thì phải tuân thủ quy củ của nhà ngươi. Ngươi nhìn xem, ta phạm nhiều lỗi như vậy mà thúc phụ cũng không hề nói muốn đuổi ta đi, ông ấy đã nể mặt ta đến vậy, ta cũng không thể không nhận phạt được."

Ngụy Vô Tiện nhìn thì bướng bỉnh, nhưng thật ra lại là người rất hiểu chuyện. Lam Khải Nhân có chuyện Lam Khải Nhân nên làm, tuy trách phạt, nhưng không có nghĩa là không chấp nhận hắn. Hai người nhìn có vẻ như không hợp, nhưng có lẽ đây là phương thức chung sống tốt nhất của hai người rồi. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hơn nữa, nếu ta thật sự không chép nổi nữa thì còn có Lam nhị ca ca nữa mà. Lam nhị ca ca lợi hại như vậy, bắt chước chữ viết của ta, giúp ta chép mấy lần cũng không thành vấn đề đâu nhỉ, phải không nào?"

Giống như cái gì cũng bị hắn nhìn thấu, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, bút trong tay đưa đi rất nhanh, nói: "Vậy thì tiếp tục chép."

Y không hề phủ nhận việc có thể bắt chước chữ viết của Ngụy Vô Tiện, chép phạt thay giúp hắn, Ngụy Vô Tiện bật cười cười ha ha, người này đúng là dễ thương chết đi được. Cái chân dưới bàn của hắn bắt đầu ngo ngoe, duỗi ra khều lên người Lam Vong Cơ. Mí mắt Lam Vong Cơ run lên, nói: "Đừng nghịch."

Ngụy Vô Tiện không phải người biết nghe lời, bàn chân vẫn tiếp tục sờ mó qua lại, khẽ cười, nói: "Ta cứ nghịch đấy, thì sao nào, thúc phụ không có ở đây, Hàm Quang Quân đích thân phạt ta là được rồi mà."

Phương thức Lam Vong Cơ phạt hắn rất khác với Lam Khải Nhân (sao giống được, giống là có chuyện lớn đó ^^). Bút trên tay bị ném xuống, tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh xuất hiện một vết mực loang lớn, cả người Ngụy Vô Tiện bị giật mạnh một cái, ấn lên bàn, môi Lam Vong Cơ lập tức áp xuống xuống, hung hăng hôn hắn.

Xưa giờ ở trên giường Lam Vong Cơ đều rất hung hăng, Ngụy Vô Tiện cũng vô cùng hưởng thụ cái "hung hăng" này của y, nhưng bây giờ đang ở Tàng Thư Các, có lẽ là vì nơi này có ý nghĩa khác nhau đối với hai người, nên cả hai càng dễ kích động hơn.

Hắn nhớ năm đó, hắn í a í ới gọi "Lam Trạm Lam Trạm" suốt, nhưng chỉ đổi lại một cái trừng mắt của Lam Vong Cơ, hắn liền vui vẻ cười to.

Y nhớ năm đó, Ngụy Vô Tiện luôn líu ríu xoay quanh y, mà người hắn lại cứ như cá trạch, khiến y không tài nào bắt lại được.

Thế mà bây giờ hai người đã ở bên nhau, hơi thở nóng bỏng hòa quyện, Lam Vong Cơ mút môi hắn, liếm lên chân răng hắn, khuấy động từng chút một trong miệng hắn, khiến cho Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy đến tê dại, tựa như một ngọn lửa thiêu đốt đến tận trong tim, máu trong cơ thể đều bắt đầu sôi trào.

Hắn hết nắm rồi lại cào lên lớp áo sau lưng Lam Vong Cơ, cả thể xác lẫn tinh thần đều đang cực kỳ hưng phấn. Ngụy Vô Tiện ưỡn bụng dưới lên, dùng vật đã nóng như lửa của mình chạm vào Lam Vong Cơ, muốn có được kích thích lớn hơn, đôi môi run rẩy như sắp hòa tan trong nụ hôn của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, buông hắn ra, giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt như pha lê. Ngụy Vô Tiện há miệng thở dốc, sợi chỉ bạc rơi xuống khóe miệng hắn, chậm rãi chảy xuống. Hắn không biết bộ dáng này của mình quyến rũ tới cỡ nào mà còn gọi y bằng chất giọng mang chút hổn hển: "Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, cúi đầu hôn lên khóe miệng ướt át của hắn, nhẹ nhàng liếm đi nước bọt đang tràn ra của hắn. Chỉ là hôn mà thôi, sao Lam Vong Cơ có thể làm cho Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không chống đỡ nổi, tim đập như nổi trống trong lồng ngực thế này?

Lam Vong Cơ này hôn quá giỏi rồi! Mới đầu Ngụy Vô Tiện chỉ muốn trêu một chút cho đã ghiền, hắn không ngờ mình với Lam Vong Cơ lại dám ở Tàng Thư Các làm tới mức này, nhưng bây giờ hắn mặc kệ Tàng Thư Các là nơi quái nào, hắn đã bị Lam Vong Cơ hôn tới tim bắt đầu nhộn nhạo rồi.

"Ưm a... Ha.... A..."

Ngụy Vô Tiện khẽ rên lên vài tiếng, hai tay Lam Vong Cơ không ngừng ve vuốt lên eo hắn, miệng cũng không ngừng hôn lên cánh môi đã đỏ bừng của hắn.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Lam lão đầu, người đừng trách con, muốn trách thì trách cháu trai tốt của người hôn giỏi quá!

Ai mà cưỡng lại nổi!

Từ lần đầu tiên Lam Vong Cơ hôn hắn, hắn đã không cưỡng lại nổi rồi.

Nếu lúc này bọn họ bị bắt tại trận, Ngụy Vô Tiện nhất định cũng sẽ biện giải như vậy, nhưng mà thể nào Lam lão đầu cũng sẽ nổi trận lôi đình rống to: Sao Vong Cơ có thể như vậy được!

Trong lòng Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ luôn là băng thanh ngọc khiết, hết thảy đều là lỗi của Ngụy Vô Tiện. Thật ra cũng không trách ông được, ngay cả Ngụy Vô Tiện hắn – người đã trải qua bao sóng gió gian truân, tình người ấm lạnh mà còn bị gương mặt băng thanh ngọc khiết kia của Lam Vong Cơ lừa tình tẩy não nữa là. Vậy nên, vậy nên, vì sao Lam Vong Cơ lại hôn giỏi đến vậy?!!

Ngụy Vô Tiện chợt tỉnh táo lại trong thế công của Lam Vong Cơ, hắn mở bừng mắt, dùng sức đẩy Lam Vong Cơ ra. Lam Vong Cơ không ngờ hắn lại phản kháng, thật sự bị hắn đẩy ra, lộ vẻ khó hiểu, nói: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện ôm ngực mình, nói: "Ta, ta phải đi đây!"

Lam Vong Cơ cũng tỉnh táo lại một chút, nơi này là Tàng Thư Các, hôn một cái thì cũng không sao, nhưng tiến xa hơn thì không được. Y hiểu Ngụy Vô Tiện đang lo lắng cái gì, nên y nhặt giấy bút lên, nói: "Ta qua bàn bên cạnh viết, Ngụy Anh, ngươi có thể ở lại tiếp tục chép gia quy."

Ai ngờ Ngụy Vô Tiện trực tiếp nhảy dựng lên, hét: "Ai muốn chép gia quy nhà các ngươi chứ! Lam Trạm! Ngươi! Ngươi!" Hắn chỉ vào Lam Vong Cơ, ngươi, ngươi một hồi lâu, trong lòng cực kỳ uất nghẹn, nhưng lại không biết làm sao, hắn nói: "Sao ngươi lại hôn giỏi đến vậy?"

Lam Vong Cơ càng khó hiểu hơn: "Hôn giỏi? Không tốt sao?"

Ngụy Vô Tiện á khẩu, hắn hét lớn: "Lam Trạm! Ngươi thật quá đáng!" rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Động tác của hắn hanh đến mức Lam Vong Cơ không kịp ngăn hắn lại. Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa tức vô cùng, tức đến mức nước mắt sắp trào ra ngoài. Lam Vong Cơ hôn giỏi như vậy, nhất định là do thân kinh bách chiến mà luyện ra!!!

TBC

----------

Tác giả: Tiện Tiện à, suy nghĩ lung tung, hoài nghi đạo lữ của mình, hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng đó!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://truyen2u.net/tac-gia/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net