18-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

Ngụy Vô Tiện nhón chân lên hôn.

Hai bờ môi vừa chạm vào, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy, nụ hôn này đến trễ quá trễ. Ngay lúc vẫn còn ở Tàng Thư Các, thậm chí là sớm hơn, lúc trên đồng cỏ, trước khi hai người ra khỏi Tĩnh thất, hắn đáng lẽ nên hôn rồi.

Vô tình nhờ mộng cảnh mà trở lại quá khứ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi có hạn này, hắn có rất nhiều chuyện muốn làm—— Không chỉ muốn được yêu với Lam Trạm của lúc này, hắn còn muốn gặp thử Lam đại ca, lượn qua lượn lại Vân Thâm Bất Tri Xứ một chút, gặp một lần tiểu Tư Truy lúc bốn năm tuổi...... Bởi vì bọn họ đều là những tồn tại quan trọng nhất của Lam Vong Cơ, lấp đầy mười mấy năm cô độc trống vắng của y.

Dù lý trí đã sắp xếp tất cả, nhưng đến khi nó bị tình cảm khống chế lấn áp, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện, thật ra những chuyện kia có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hắn chỉ muốn cùng Lam Trạm của mình ở bên nhau, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.

Dù sao bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn.

Tất cả những người khác, những chuyện khác đều bị hắn ném ra sau ót, trong thế giới mơ hồ nhạt nhòa này chỉ còn lại Lam Trạm, cũng chỉ có Lam Trạm, là vẫn còn sắc màu.

Môi cùng môi tương hỗ giao hòa, nhẹ nhàng cọ sát xung quanh, Ngụy Vô Tiện hé miệng ngậm lấy đôi môi của đối phương, mút hai cánh môi mềm mại kia như một đứa nhỏ.

Khác với sự chủ động của hắn, Lam Vong Cơ rõ ràng bị động hơn nhiều. Lúc bắt đầu y gần như không nhúc nhích, mãi đến khi Ngụy Vô Tiện nhón chân đứng một lúc, y mới biết đường cúi người xuống, ôm chặt lấy người trong ngực, cùng đối phương hôn sâu hơn.

Lam Vong Cơ đột ngột cảm thấy, hiện tại y, càng không biết phải làm thế nào so với lần hôn trộm ở Bách Phượng sơn.

Lần trước ở Bách Phượng sơn y bị mất khống chế, chỉ biết hành động theo bản năng, vừa xung động vừa hung ác. Lúc đó Ngụy Vô Tiện càng liên tục giãy dụa, kích thích mạnh mẽ đến ham muốn chinh phục của một nam nhân trẻ tuổi, càng làm cho đầu óc y nóng lên, mọi thứ đều trống rỗng. Nhưng bây giờ thì khác, y thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào, cho nên sẽ suy nghĩ nghiêm túc cẩn thận xem bước kế tiếp nên làm sao.

—— Có nên làm như vậy không?

Ngụy Anh rốt cuộc có thích hay không?

Sẽ làm hắn đau sao?

......

Y để yên cho đối phương gặm nhấm thưởng thức môi mình, không dám xung động như trước nữa mà chậm chạp cho đầu lưỡi xâm nhập vào miệng của hắn. Ngụy Vô Tiện đã nhận ra điểm này, không hề thúc giục mà là chủ động mở to miệng nhô đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng đụng vào đầu lưỡi Lam Vong Cơ như muốn trêu ghẹo, hai người chỉ thăm dò lẫn nhau trong chốc lát, hắn liền liếm liếm đầu lưỡi đối phương rồi hút nó vào miệng mình.

Vừa lọt vào lãnh địa không thuộc về mình, nụ hôn rốt cuộc không thể tránh khỏi việc trở nên kịch liệt. Tay Lam Vong Cơ run nhè nhẹ, nhắm chuẩn xác cái ót Ngụy Vô Tiện mà nhấn, đem đầu hắn nâng lên, lấy tư thế nhìn từ trên xuống đem mỗi nơi trong khoang miệng hắn chiếm lĩnh triệt để.

"Ưm...... Lam Trạm...... ưm a......"

Trong lúc môi lưỡi quấn giao tiếng nước mập mờ Ngụy Vô Tiện rên lên vài tiếng, hai cánh tay vòng lên ôm lấy cổ Lam Vong Cơ. Hắn nay đã khác xưa, sẽ không quay cuồng đầu óc chỉ vì một nụ hôn —— Huống chi lúc này Lam Trạm rõ ràng cẩn thận từng li từng tí đến mức quá đáng. Hắn mở to mắt, hai người nép sát vào nhau, lông mi của hắn gần như chạm vào lông mi của đối phương. Mà lúc này Lam Vong Cơ đang nhắm mắt, lông mày cau lại, rõ rang đang toàn tâm toàn ý lâm vào nụ hôn này, khiến lòng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn.

—— Dù là lúc nào, Lam Vong Cơ đều rất chuyên tâm khi hôn hắn.

Ngụy Vô Tiện thu hồi suy nghĩ, không do dự nữa, thừa dịp Lam Vong Cơ đang hoàn toàn chú tâm hôn hắn lấy tay giật đai lưng cùng vạt áo của y ra.

Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng biết hắn đang làm gì, đôi mắt lưu ly càng mở to ra, hai người đứng gần trong gang tấc nhìn nhau một lát, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có một bàn tay chạm lên lưng mình, là Lam Vong Cơ đang vụng về bắt đầu thoát y phục của hắn.

Hiện tại hắn đang mặc một bộ y phục màu trắng. Nói thực ra, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn cởi ra nhanh như vậy, bởi vì bộ quần áo này là của Lam Vong Cơ cho hắn —— Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng rất thích. Hắn ỷ vào việc mình cơi quần áo Lam Vong Cơ thuần thục hơn y cởi của hắn, thoáng cái đã cởi xong áo của người kia, nhắm ngay chỗ phía dưới của y sờ một cái.

Lam Vong Cơ cả người lập tức cứng đờ: "!!"

Mặc dù cách một lớp quần, nhưng cái vật mà Ngụy Vô Tiện sờ được lại là vừa nóng vừa cứng, vô cùng ngạo nghễ trong lòng bàn tay của hắn.

Lam Vong Cơ bị hắn chạm vào, phản ứng đầu tiên là muốn né tránh. Lúc này da mặt Hàm Quang quân mỏng đến thế nào, Ngụy Vô Tiện trong lòng tất nhiên hiểu rõ, sớm đã ngờ tới sẽ là như thế này. Hắn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay đang muốn né ra của Lam Vong Cơ, đem y kéo về, chớp mắt về phía y nói: "Đừng có chạy mà."

"......" Lam Vong Cơ nhịn nửa ngày nghẹn không ra lời nào.

Vừa nãy cởi quần áo của Ngụy Vô Tiện y cũng đã nghĩ đến chuyện phía sau, chỉ là khi chỗ đó của mình đột nhiên bị một người khác chạm đến, vẫn khiến y vừa khẩn trương vừa xấu hổ.

Đối mặt với một Lam Vong Cơ ngây ngô như vậy, Ngụy Vô Tiện liền biến thành một vị kinh nghiệm chinh chiến dày dặn, thành thạo điêu luyện liếm môi một cái, kéo Lam Vong Cơ từ trước kệ sách rời đi. Y hệt như đã mất đi tất cả năng lực phản ứng, ngơ ngác bị hắn lôi kéo, xuyên qua chiếc bình phong thêu cảnh mây, đi thẳng đến giường của y.

Ngụy Vô Tiện đè vai Lam Vong Cơ để y ngồi xuống giường, bản thân lại không ngồi bên cạnh mà quỳ xuống trước người y.

Lam Vong Cơ thấy thế giật mình, còn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện đang muốn làm đại lễ gì với mình, muốn kéo hắn lên: "Ngụy Anh, ngươi......"

Ngụy Vô Tiện xấu bụng xoa nhẹ phía dưới của y, làm cho người ta lập tức cứng miệng không nói được gì.

Hắn một bên cách một lớp quần xoa xoa chỗ kia, đùng vừa sức lại vô cùng điêu luyện, vừa cười vừa nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, giờ là lúc nào rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ làm cái lễ gì với ngươi?"

Lam Vong Cơ bị hắn xem thấu tâm tư: "......"

Hai tay của y nắm chặt lại, thính tai đã hồng thấu, khóe mắt còn hơi ửng lên, có lẽ là ngượng ngùng. Ngụy Anh làm chuyện như vậy với y, tay Ngụy Anh chạm vào chỗ kia của y—— Chỉ cần nghĩ đến đó, Lam Vong Cơ đã cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, đầu óc quay cuồng hận không thể tự đập mình đến bất tỉnh cho xong. Nhưng nói gì thì nói hắn vẫn muốn tiếp tục, muốn tận mắt nhìn Ngụy Anh sẽ làm gì.

Hầu kết của y liên tục nhấp nhô, muốn cự tuyệt nhưng nói không nên lời, rồi lại cảm thấy không thể tự dung bắt hắn bỏ giữa chừng như vậy. Ngụy Vô Tiện dường như biết rõ y đang nghĩ gì, cười cười, không tiếp tục trêu chọc y nữa mà vô cùng linh hoạt thuần thục cởi quần của Lam Vong Cơ, cầm trong tay thứ mà mình đã trêu chọc từ nãy đến giờ.

—— Nếu Lam Vong Cơ không dám chủ động, vậy hắn sẽ "chủ động" thay y.

Kích thước của Lam Vong Cơ năm hai mươi tuổi đã không có quá nhiều khác biệt so với tương lai. Ngụy Vô Tiện nhìn thứ to lớn kia, nhớ ngay đến những khi bị thứ đó hung hăng đâm vào cơ thể, nuốt nước bọt, ngón tay khép lại kia vô cùng có phân lượng cán, thăm dò trên dưới khuấy động một chút.

Lam Vong Cơ: "......" Hắn mím môi cắn răng, cưỡng ép nhẫn nại, đặt ở bên người tay nắm lấy dưới thân đệm chăn.

Ngụy Vô Tiện bật cười trong lòng: Nhìn y thế này còn tưởng ta đang khing bạc y cơ.

Mà nghĩ lại thì, chuyện Di Lăng lão tổ kinh nghiệm phong phú đang khi dễ Hàm Quang quân mới qua hai mươi—— Nói thế hình như cũng không có vấn đề gì.

Nhưng hắn không hề biết, hiện tại trong lòng Lam Vong Cơ xoắn xuýt cùng ẩn nhẫn không phải chỉ vì ngượng ngùng hay để tâm đến cái thứ gọi là nhã chính.

Lam Vong Cơ đã từng mơ đến cảnh tượng này —— Ngụy Vô Tiện hoặc là quỳ gối trước mặt y, hoặc là ngồi trên giường, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, ngón tay khiêu khích lướt qua ngực y. Trong những giấc mộng mà Lam Vong Cơ biết rõ mình đang mơ ấy, lòng y chưa từng lăn tăn, không hề lưu tình kéo Ngụy Vô Tiện lại, mặt không đổi sắc nâng cằm hắn lên hôn.

Hoang đường nhưng thống khoái.

Vậy còn bây giờ thì sao. Hiện tại rõ ràng đâu phải "mộng", vậy sao y lại cảm thấy như mình đang mơ?

Trong khoảnh khắc đó Lam Vong Cơ thậm chí đã nghĩ rằng, dù đây chỉ là mơ, y cũng không muốn tỉnh lại

Ngụy Vô Tiện ở giữa hai chân dùng tay an ủi y, Lam Vong Cơ có thể nhận ra thứ đang nằm trong tay hắn của mình càng lúc càng cương lên —— Đây là phản ứng sinh lý bình thường của nam nhân, thế nhưng hết lần này tới lần khác Ngụy Vô Tiện còn ngẩng đầu nhìn y hỏi: "Lam Trạm, thế này đã thoải mái chưa?"

Lam Vong Cơ miệng không trả lơi nhưng lòng nổi đầy sóng. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp: "Lam Trạm, ngươi nhìn đi đâu vậy? Mau nhìn ta nè."

"Nhìn ta đi, ta thuộc về ngươi mà."

Lam Vong Cơ cắn mạnh môi dưới của mình.

Y đã từng tự tay đánh nát ảo ảnh do tâm ma của mình tạo ra. Nhưng mãi đến giờ y mới phát hiện, trước kia mình có thể làm vậy là vì những thứ kia chẳng qua là do mình tự tưởng tượng ra.

Nhưng những gì đang xảy ra trước mắt lại không phải chỉ là ảo ảnh.

Y có thể thắng bản thân, nhưng lại không thắng nổi Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ từ từ xoay đầu, cuối cùng mặt đối mặt với Ngụy Vô Tiện. Chỉ là một động tác này lại khiến đối phương càng thêm hưng phấn, tay hắn dường như cũng hầu hạ kỹ càng hơn.

Lam Vong Cơ cố gắng đè nén những tiếng thở dốc, nhỏ giọng gọi: "Ngụy Anh." Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn.

Ngụy Vô Tiện đáp lại: "Ừm?"

Lam Vong Cơ ấp úng, dường như muốn cân nhắc kĩ càng mới lên tiếng: "Tại sao ngươi lại đột nhiên...... làm vậy với ta."

Ngụy Vô Tiện thoáng sững sờ nhìn hắn.

Từ góc nhìn của Lam Vong Cơ, kể cả có bỏ qua lần Bất Dạ Thiên kia đi nữa, từ lúc gặp nhau trên bãi tha ma trở về trước hai người bọn họ vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với đối phương. Dù Ngụy Vô Tiện thật sự được hiến xá sống lại, thái độ của hắn đối với y cũng không thể đột ngột xoay ngắt lại như thế được.

Ngụy Vô Tiện tạm ngừng lại, rủ mắt nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không trả lời Lam Vong Cơ mà hỏi ngược lại: "Vậy ngươi thì sao Lam Trạm? Tại sao ngươi lại như vậy với ta?"

Lam Vong Cơ mở to mắt: "Ta......"

Không sai, Ngụy Vô Tiện không phải là người duy nhất thay đổi. Chính y chẳng phải cũng từng rất lạnh nhạt với hắn sao?

Y chán nản cúi đầu nói: "Ta, là bởi vì......"

Ngụy Vô Tiện chợt đem ngón tay đặt lên môi y ra dấu: "Xuỵt."

Lam Vong Cơ: "......"

Ngón tay kia vừa mới chạm qua dương vật của y, trên đó vẫn còn vương chút mùi tanh khiến Lam Vong Cơ hơi cau mày. Hiển nhiên Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra nên mau chóng thu tay lại.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, đều đã qua rồi, không cần nhắc lại."

Hắn cúi người, hôn lên đùi Lam Vong Cơ một cái, sau đó tiếp tục chuyện vừa dở dang. Tay lại làm thêm vài lần, đem cái dương vật to lớn kia hoàn toàn cứng lên. Hắn xê dịch cơ thể điều chỉnh tư thế, hít một hơi sâu, sau đó không do dự cúi đầu nuốt thứ kia của Lam Vong Cơ vào miệng.

Vì sao Lam Vong Cơ lại thay đổi? Đáp án rất rõ ràng, bởi vì Ngụy Vô Tiện từng chết, y đã từng mất đi Ngụy Vô Tiện.

Vì từng mất đi nên mới nhận ra mình từng yêu người kia đến mức nào.

Thế còn Ngụy Vô Tiện? Bọn họ tự hỏi trong lòng. Hắn chưa từng mất đi Lam Vong Cơ, vậy tại sao lại sẽ thay đổi?

Hắn nghĩ, có lẽ không phải bởi nguyên nhân sâu xa gì, mà là vì hắn đã có được Lam Vong Cơ.

—— Bởi vì có được Lam Vong Cơ cho nên mới thay đổi.

Có được, mới phát hiện người này cái gì cũng rất tốt.

19.

Đại não Lam Vong Cơ ngừng hoạt động trong chớp mắt chớp mắt, sau đó bỗng nhiên nói: "Ngụy Anh!!"

Y cử động mạnh cả người làm Ngụy Vô Tiện bất ngờ không kịp làm gì, vừa may đã thu răng không làm tổn thương y. Hắn khó hiểu ngước mắt nhìn y, thấy trên mặt Lam Vong Cơ tràn đầy hốt hoảng, còn hơn cả năm xưa khi bọn họ ẩu đả với nhau.

"Ngụy Anh, Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ còn kiên quyết đẩy hắn hơn cả lần đó, như thể nhất quyết không cho hắn tiếp tục làm loại chuyện này, nắm bả vai Ngụy Vô Tiện nâng lên: "Ngươi đừng làm như vậy nữa, ngươi......!"

Y ý chí kiên quyết sức lực rất mạnh, Ngụy Vô Tiện còn lo lắng y nếu dùng quá sức có thể tổn thương bản thân, đành tạm lách ra tránh Lam Vong Cơ, không biết làm sao từ trong tay áo lôi ra một tấm phù triện, vươn tay ấn nó lên người Lam Vong Cơ ——

Lam Vong Cơ: "......" Y không thể động đậy.

Tay kia của Ngụy Vô Tiện vẫn còn nắm vật đó của Lam Vong Cơ, trừng mắt nói với y: "Lam Trạm, đã bảo đừng có nhúc nhích nữa mà, sao ngươi lại không nghe lời!"

Lam Vong Cơ: "......"  

Ngụy Vô Tiện vốn không cố ý dán kĩ nên chẳng mấy chốc tờ phù triện kia đã rớt khỏi ngực Lam Vong Cơ, thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn sững sờ không hề động đậy.

Xét về tuổi tác tâm lý, Ngụy Vô Tiện lớn hơn cả Lam Vong Cơ hiện tại, chỉ dùng một ánh mắt mà đã thật sự tạm dọa được y. Ngụy Vô Tiện vô cùng thỏa mãn khen một câu "Thật ngoan", sau đó dùng lại chiêu cũ cúi đầu xuống tiếp tục ngậm vật kia. Lam Vong Cơ lúc sực tỉnh còn muốn giãy dụa, nhưng Ngụy Vô Tiện làm gì có chuyện cho y cơ hội đó, thế là hít một hơi liếm mấy cái lên dương vật của y, Lam Vong Cơ lập tức như bị rút lấy sức lực run rẩy nắm bả vai Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh, Ngụy Anh, ngươi......" Lam Vong Cơ mở to hai mắt, vừa thẹn vừa sợ, chậm rãi lắc đầu: "Ngươi đừng......"

Thanh âm kia quả thực là ủy khuất bên trong lộ ra một điểm bối rối, nhưng Ngụy Vô Tiện đã quyết tâm đẩy Lam Vong Cơ đến giới hạn của y nên làm như không nghe thấy. Hai năm qua hắn đã từng dùng miệng hầu hạ y không biết bao nhiêu lần, đối phương mẫn cảm chỗ nào hắn là người biết rõ nhất, động tác vuốt ve dương vật càng lúc càng nhanh hơn, thỉnh thoảng còn chơi đùa với hai viên kia, miệng cố gắng ngậm thật sâu đến tận yết hầu, dùng đầu lưỡi vuốt ve liếm láp đỉnh chóp. Hắn còn cố ý phát ra âm thanh thật to như sợ Lam Vong Cơ không nghe thấy.

Tai Lam Vong Cơ giờ đỏ như máu, mặt mũi lộ ra màu hồng hiếm khi xuất hiện, nếu lấy tay chạm vào sẽ thấy nóng kinh người. Y không khuyên can Ngụy Vô Tiện được, chỉ có thể nghiêng đầu sang chỗ khác tự lừa mình dối người, không muốn tiếp tục nhìn cảnh sắc hương diễm hoang đường kia. Ngụy Vô Tiện nhận ra y không nhìn, vậy là càng gắng sức phát ra âm thanh to hơn, to đến mức như thể đang diễn ra ngay bên tai y, làm người ta kìm lòng không đặng mà miên man liên tưởng, tại chỗ mà y không thấy, đầu lưỡi đỏ tươi mềm mại kia liếm láp thế nào, bờ môi mọng kia đang hút lấy hút để ra sao...... Chỉ cần nghĩ đến đó, dương vật đang ở trong khoang miệng càng lúc càng to thêm.

Cuối cùng Lam Vong Cơ đành phải chấp nhận quay đầu lại. Vừa mới nhìn qua, đập vào mắt y là một màu trắng xóa —— bộ quần áo mà Ngụy Vô Tiện đang mặc lỏng loẹt trên người kia chính là quần áo của y. Ngụy Vô Tiện đang mặc áo của y, quỳ sát giữa chân y, vùi đầu liếm láp dương vật của y. Bỗng dưng Lam Vong Cơ như bị kích thích, bàn tay đang nắm hờ bả vai Ngụy Vô Tiện bỗng nắm chặt hắn.

Ngụy Vô Tiện đau đến nhíu mày, cố gắng nhị không kêu lên, ngược lại cảm thấy đắc chí vì mình có thể hầu hạ tốt Lam Trạm. Lực kéo dài của Lam Vong Cơ quả nhiên hơn hẳn người khác, hắn vốn đã sớm lĩnh giáo qua, lần này cũng không cho rằng chỉ dùng miệng là có thể làm cho đối phương bắn ra. Bởi vậy, ngay khi cảm thấy thời điểm đến, hắn chủ động nhả dương vật ướt sung dính đầy nước bọt ra khỏi miệng, một bên tiếp tục dùng tay ve vuốt, một bên nghiêng đầu sang phía Lam Vong Cơ tranh công cười hỏi: "Sao Lam Trạm, thoải mái không?"

"......"

Lam Vong Cơ không nói nên lời, nhìn chằm chặp một tia nước miếng chảy ra từ khóe miệng của hắn.

Ngụy Vô Tiện cũng nhận ra chuyện này, cố ý liếm chút nước đọng vương nơi khóe miệng, hôn một cái lên đầu dương vật, dùng giọng nói tràn ngập dụ hoặc mà hỏi: "Giờ ngươi có muốn thử gì đó thoải mái hơn không?"

Người thanh niên áo trắng đầu đeo mạt ngạch không nói gì, nhưng ánh mắt y đã đỏ lên.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng lướt ngón tay lên môi y, nói: "Không cần kiềm nén nữa đâu Lam Trạm. Ngươi đã kiềm nén quá lâu rồi."

Vừa nói ra lời này Ngụy Vô Tiện mới nhận ra làm vậy lại khiến cho bản thân hơi giống một "Tâm ma".

Hắn cười cười, vịn đầu gối đứng lên bò tới giường tự cởi quần áo trong ánh mắt của Lam Vong Cơ. Thân trên nhanh chóng lõa ra, hai cánh mông tuyết trắng mượt mà như ẩn như hiện dưới phần y phục chưa cởi.

"......"

Lam Vong Cơ không nhịn được nữa chăm chú nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện biết y đang nhìn mình, thế là càng cố biểu hiện cho y xem. Kết quả không ngoài dự đoán, Lam Vong Cơ phát thẹn xoay đầu qua một bên.

Ngụy Vô Tiện quỳ gối trên giường kề sát bên, thấp giọng mê hoặc nói: "Lam Trạm, ngươi nhìn ta đi...... Ai ya, không nhìn thật sao?"

Lam Vong Cơ vẫn cố chấp không chịu quay đầu lại.

Ngụy Vô Tiện mắt xoay tròn, cố ý mềm giọng ủy khuất nói: "Trước kia bảo ngươi nhìn ta ngươi không nhìn, hiện giờ hai ta đã như vậy mà ngươi còn không chịu nhìn một chút sao?"

Thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ, quả nhiên mắc câu, quay đầu lại nói: "Ta......"

Ngụy Vô Tiện thừa cơ hôn trộm môi y một cái.

Lam Vong Cơ: "......"

Ngụy Vô Tiện lui lại, ngồi quỳ chân trên giường, nâng tay mình bỏ vào miệng. Lam Vong Cơ còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì người kia mở miệng vươn lưỡi ra, bắt đầu từ ngón trỏ từ từ liếm từng chút một.

—— Lúc nãy khi Ngụy Vô Tiện giúp y vì hắn vẫn luôn cúi đầu nên y không thể thấy rõ ràng, thế nhưng bây giờ thì lại khác. Y nhìn thấy chiếc lưỡi kia đang lướt qua từng ngón tay, để lại những vệt nước trên đó, Ngụy Vô Tiện vừa liếm vừa liếc nhìn y...... Tất cả đều vô cùng rõ ràng.

Lam Vong Cơ hoàn toàn không thể dời mắt, cứ như vậy nhìn Ngụy Vô Tiện hết liếm xong ngón trỏ lại liếm sang ngón giữa, sau đó lại đem hai ngón tay cùng đưa vào miệng mút lấy mút để, còn phát ra rất nhiều tiếng nước, làm phần dưới chưa được phóng thích của y càng lúc càng đau, xương ngón tay bóp lên kêu răng rắc, hận không thể ngay lập tức đè cái người cố ý dụ hoặc y xuống.

Ngụy Vô Tiện liếm xong liền đem mấy ngón tay ướt sũng dò xét phía sau người mình, sờ soạng mấy lần mới nhớ ra gì đó, thế là cố ý xoay lưng lại xốc vạt áo lên trước mặt Lam Vong Cơ.

Đập vào mắt Lam Vong Cơ lúc này là một bờ mông mềm mại căng tròn không chút nào che lấp, Ngụy Vô Tiện tiếp tục cúi lưng nhấc mông, lộ ra khe hở bí mật kia trước mặt y.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nhìn ta này. Mau nhìn ta đi."

Hắn vừa nói vừa đút hai ngón tay vẫn còn ướt nhẹp của mình vào giữa khe mông.

Lam Vong Cơ từ lúc bắt đầu đã không ngừng gặp đả kích cực lớn, lúc này đây gần như đã chết lặng, y nhìn bờ mông trần trụi của Ngụy Vô Tiện nhưng không còn dời mắt đi như lúc nãy, mà là quỷ thần xui khiến nhìn theo hai ngón tay kia, muốn nhìn thử xem người kia rốt cuộc muốn chơi đến mức nào trước mặt y.

Ngụy Vô Tiện xe nhẹ đường quen sờ đến cửa huyệt phía sau của mình, dường như cũng không cần cố sức làm gì, bởi vì cửa huyệt đã tự mở ra theo thói quen, ngậm đầu ngón tay hắn như thể không thể chịu được nữa.

"Ưm......" Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng rên rỉ, thuận thế đẩy ngón tay vào được non nửa, quá trình thuận lợi vô cùng, tường thịt theo bản năng nhanh chóng hút lấy mấy ngón tay kia. Hắn tranh thủ thời gian hít một hơi lấy lại bình tĩnh, hơi rút ngón tay ra một chút, nhịn xuống chờ huyệt thịt một lần nữa bất mãn vì trống vắng, mô phỏng động tác giao hợp, từ từ ra vào.

Bên này hắn còn đang vui vẻ chăm chú tiếp tục, Lam Vong Cơ ở đầu kia lại hoàn toàn không có phản ứng gì, Ngụy Vô Tiện không yên lòng quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả thấy được gặp người kia đang rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm cảnh sắc giữa hai chân hắn, cả người chấn kinh đến mức không động đậy được.

"Ha ha..." Ngụy Vô Tiện vừa đau lòng vừa buồn cười, không còn đoái hoài đến việc tự khuếch trương,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net