6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm đó trong rừng, hắn vốn đang dắt Tiểu Bình Quả đi đằng trước. Lúc sương mù đột nhiên xuất hiện, hắn quay đầu lại đã không thấy Lam Vong Cơ đâu. Sau đó hắn chỉ nhớ mang máng mình không khống chế nổi hai chân, lang thang không có mục đích một lúc lâu, đi đến mức chóng cả mặt thì dừng lại ở bên cạnh một cái giếng. Trong cái giếng kia có một cái bóng, đã thế lại còn nói chuyện với hắn. Hắn xem xét hình ảnh phản chiếu này, phát hiện ra có gì đó không ổn, liền biết chỗ này không nên ở lại lâu. Đang lúc hắn định rời đi thì lại nghe thấy hình ảnh phản chiếu kia dùng giọng điệu cợt nhả gọi hắn lại:

"Từ từ thôi, chạy nhanh như vậy làm cái gì. Vội vội vàng vàng về tìm Lam Trạm của ngươi sao?"

Thì ra cái kiểu ăn nói cợt nhả này của mình lại đáng ghét như thế...
Trách không được khi còn niên thiếu Lam Vong Cơ lại không thích nói chuyện cùng hắn.

Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm lườm cái bóng kia một cái, cũng không thèm để ý đến "nó", bước chân càng nhanh hơn. Cái bóng kia lại không biết xấu hổ, tiếp tục đeo bám:

"Đừng đi vội mà, ta hỏi ngươi, ngươi tìm y làm gì?"

Ngụy Vô Tiện bị giọng điệu cà phất cà phơ của "nó" chọc đến mức khó chịu, dừng bước, quay đầu lại:

"Liên quan gì đến ngươi?"

"Lạnh lùng vậy sao, ta tốt xấu vì cũng là cái bóng của ngươi mà. Người một nhà cả."

Dù sao dáng dấp cũng giống nhau y hệt, nghe thấy giọng nói này, cái bóng kia còn cười cợt tí ta tí tởn, hình ảnh đáng ghét vô cùng sinh động hiện lên trong đầu hắn, khiến trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút ghét bỏ, không nhịn được hung dữ nạt:

"Ngươi câm miệng, ai là người một nhà với ngươi?"

"Được rồi, ngươi muốn đi thì cứ đi đi. Nhưng mà nếu ta là ngươi, ta sẽ không có mặt mũi mà mỗi ngày đều quấn lấy người ta đâu."

Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm lãnh khí, đi đến bên cạnh cái giếng, cúi đầu hung dữ trừng cái bóng kia. Cái bóng vừa thấy hắn, nghiêng đầu giả vờ giả vịt một chút rồi lại cất giọng trêu tức:

"Ôi chao, ta quên mất. Ta chính là ngươi mà."

Ngụy Vô Tiện cục cằn nói:

"Ngươi muốn cái gì?"

Cái bóng đáp:

"Ta chẳng muốn cái gì cả. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi thực sự thấy bản thân mình xứng với người ta sao?"

Ngụy Vô Tiện chống hai tay bên hông, mười phần tự tin nói:

"Có chỗ nào không xứng? Ta muốn trẻ tuổi bao nhiêu liền trẻ tuổi bấy nhiêu, muốn dung mạo tốt liền có dung mạo tốt. Ta với Lam Trạm chính là trời sinh một đôi."

Cái bóng liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn:

"Ngươi bớt bớt đi, đúng là không biết xấu hổ. Thôi được rồi, tài mạo thì coi như ngươi tạm thời tương xứng. Nhưng mà chân tình thực cảm của người ta dành cho ngươi, ngươi xứng sao?"

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nói:

"Ta đây cũng thật lòng yêu y, có gì mà không xứng?"

Cái bóng hừ một tiếng, nói:

"Một khỏa chân tâm của ngươi có thể so với y sao? Y vì ngươi mà trả giá những gì? Còn ngươi, ngươi đã vì y mà làm được cái gì?"

"Đó là ngày trước! Ta về sau sẽ đối tốt với y." Ngụy Vô Tiện siết chặt nắm đấm: "Ta sẽ dùng cả sinh mạng này mà yêu thương y."

Cái bóng kia không nhịn được mà hả họng cười to:

"Dùng cả sinh mạng để yêu thương y? Ngụy Vô Tiện, ngươi quên rồi sao, mười ba năm trước y cũng đã vì ngươi mà đến mạng cũng không cần, ngươi khi đó đã làm gì? Một tấm chân tình của người ta bị ngươi ném dưới chân mà giẫm nát! Ngươi thừa nhận đi, ngươi không bao giờ bù đắp được cho y. Chỉ có thể vĩnh viễn nợ y, cô phụ y, ủy khuất y."

Ngụy Vô Tiện càng nói càng khẩn trương:

"Sao ngươi dám nói ta sẽ không bù đắp được? Chuyện tương lai ai mà dám chắc chắn?"

Cái bóng tiếp tục:

"Vậy ngươi nói qua cho ta nghe một chút, ngươi định bù đắp cho y như thế nào? Ta sợ ngay cả y thích ăn cái gì ngươi cũng còn không biết ấy! Y yêu chiều ngươi như vậy, lúc nào cũng dung túng ngươi. Ban đêm vì lo ngươi đạp chăn ra nhiễm lạnh mà ngủ cũng không được ngon giấc. Ngươi làm cơm khó nuốt muốn chết nhưng y vẫn vui vẻ ăn hết, chỉ vì không muốn đả kích ngươi. Còn bao nhiêu chuyện y vì ngươi mà cam chịu chấp nhận. Tấm chân tình này của y, cả đời này ngươi cũng không xứng!"

Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, đầu lưỡi giống như bị ai buộc lại:

"Ngươi im ngay! Ta... Ta..."

Không đợi hắn nói hết câu, cái bóng không buông tha mà nói tiếp:

"Y ở cạnh ngươi, ngoài chịu khổ cũng chỉ có đau lòng! Ngươi còn muốn dính chặt lấy người ta không buông sao? Hay ngươi còn ngại ngươi làm y tổn thương chưa đủ? Ngươi nhìn những vết giới tiên trên lưng y đi, nhìn cả vết lạc ấn trước ngực kia nữa, Ngụy Vô Tiện ngươi không thấy đau lòng chút nào sao? Ngươi muốn y vì ngươi mà toàn thân thương tích ngươi mới vừa lòng mà bỏ qua cho y có phải không?"

Ngụy Vô Tiện lớn tiếng nói:

"Đương nhiên là ta đau lòng! Làm sao ta có thể không đau lòng cơ chứ? Nhưng mà ta... ta..."

Hắn không thể nói hết câu, hai tay đang siết chặt cũng không nhịn được mà run rẩy. Cái bóng nhìn hắn chằm chằm, thanh âm bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng:

"Nhưng ngươi vẫn không thể rời xa y, vẫn muốn ở bên cạnh y, có phải không?"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, nửa chữ cũng không thể nói ra. Cái bóng im lặng một lúc, biểu cảm trêu chọc lúc nãy cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại nỗi đau đến tận xương tuỷ khảm đầy trong mắt.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi thật sự rất ích kỷ."

Hai chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, phải chống đỡ lấy miệng giếng mới có thể đứng vững, chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy lồng ngực đau buốt như bị ai xé rách. Hình ảnh phản chiếu kia thấy hắn im lặng không nói gì cũng không vội vàng, khí định thần nhàn mà quan sát hắn.

"Ngưoi nói đúng, ta ích kỷ." Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện cũng yếu ớt lên tiếng, dường như khó khăn lắm mới có thể nói ra từng chữ: "Ta không thể rời xa y."

Cái bóng khẽ nhếch môi, nói:

"Ngươi có muốn biết y thật sự nghĩ gì không? Ngươi muốn biết y từng vì ngươi mà nhận bao nhiêu đau khổ sao? Vậy ngươi hái bông hoa bên cạnh giếng kia đi. Lấy phấn hoa thay cho huân hương, y sẽ nói hết cho ngươi biết, không giấu giếm lừa dối dù chỉ nửa chữ."

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn mấy bông hoa trắng bên cạnh miệng giếng, sau đó lại nghiêm túc nói với miệng giếng:

"Ta sẽ không dùng loại thủ đoạn thấp hèn này với Lam Trạm."

"Sẽ không dùng? Ha ha ha ha ha Ngụy Vô Tiện, ta nghĩ ngươi là không dám dùng thì đúng hơn."
Cái bóng cười đến mức càn rỡ, khóe miệng còn mang theo ý trào phúng:

"Ngươi nghĩ rằng ngươi vội vã nịnh nọt y, nghĩ mọi cách lấy lòng y là có ý gì ta không biết sao? Không phải là muốn để cho chính ngươi cảm thấy nhẹ nhõm sao? Bởi vì ngươi sợ, ngươi chột dạ, tự bản thân ngươi biết ngươi nợ y quá nhiều, ngươi khiến y vì ngươi mà nhận quá nhiều đau khổ. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi hỏi y rốt cuộc sau đêm Bất Dạ Thiên ấy xảy ra chuyện gì, hỏi xem mười ba năm đó y sống ra sao. Ta hỏi ngươi, ngươi dám không?"

"..."

"Ngươi ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có, ngươi lấy tư cách gì nói ngươi cũng thật lòng yêu y?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net