Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 金子轩是夷陵老祖?!

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Edit by @MikiKatz3101

Truyện được đăng tại wattpad, vui lòng không repost!

Thiết lập đồng nhân đã có ở phần description, quay lại đọc để biết thêm thông tin.

Start reading~

#04/02/2023: Thứ bảy

Lưu ý: Lời thoại bên trong ngoặc【 .... 】là lời nói trong lòng của Ngụy Vô Tiện hoặc Kim Tử Hiên, hai người đều có thể nghe thấy đối phương nói.

09

Thời điểm Kim Tử Hiên cất tiếng gọi Ngụy Vô Tiện là lúc hắn đang ở một xó nào đó trong Kim Lân Đài thu hoạch hạt châu đính trên bồn hoa. Một đám người già phụ nữ trẻ em trên Loạn Táng Cương lúc bị chộp tới Cùng Kỳ đạo lao động khổ sai, khẳng định là bị trấn lột cho nhẵn túi. Cộng thêm chuyện này lại xảy ra đột ngột, chẳng ai báo trước với hắn. Thế nên, Ngụy Vô Tiện làm chuyện này không thể gọi là vô sỉ không biết xấu hổ được, đám người bọn họ cũng cần tiền để sống qua ngày được không? Thật vất vả mới lội tới Kim Lân đài một chuyến, coi như hắn không đào rỗng bảo tàng kho báu của Lan Lăng Kim thị thì ở hai ven đường đi lấy chút dạ minh châu cũng hợp lý hợp tình biết không? Ai bảo Lan Lăng Kim thị giàu nứt đổ vách như vậy, đến nỗi dạ minh châu mà còn quang minh chính đại khảm ở trên bồn hoa, lại còn khảm hết đống này đến đống nọ...


Kim Tử Hiên gọi Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện liền trả lời, hỏi【 Tìm ta có chuyện gì?】

Kim Tử Hiên nói【 Tình tỷ nhà ngươi không cho trồng khoai tây, nàng nói muốn đổi thành trồng củ cải.】

Ngụy Vô Tiện quả quyết nói 【 Không được! Ta không thích ăn củ cải, đổi lại khoai tây ngay!】

Kim Tử Hiên nhìn Ôn Tình như nhìn hung thần ác sát, không cách nào dám mở miệng, hắn tự nói thầm 【 Ngụy Vô Tiện cái thằng này chỉ được cái nói miệng, có bản lĩnh tự hắn đi mà nói với con cọp cái này đi, vẫn là A Ly ôn nhu...】

Tự vấn lòng xong, Kim Tử Hiên học dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện, nhìn Ôn Tình, nói "Tình tỷ, tất cả nghe theo sự sắp đặt của ngài, chỉ trồng củ cải thẳng tiến!"

Ngụy Vô Tiện nhịn hết nổi, hắn nói 【 Kim Tử Hiên, lúc nói chuyện với ta khuyên ngươi bớt tự vấn lòng đi... Còn nữa, ngươi bớt nhung nhớ sư tỷ ta đi!】

Kim Tử Hiên đấu võ mồm với hắn nhiều, cũng học được chút kỹ xảo, hắn nói 【 Ta và A Ly tình đầu ý hợp, coi như ngươi ngăn được ta, cũng ngăn không được A Ly đâu con.】

Ngụy Vô Tiện 【...】

Hắn nói 【 Kim Tử Hiên ngươi ngứa da có phải không?! Uổng công ta cố kỵ cái mặt già này của ngươi nên mới chọn chỗ khuất bóng yên lặng ngồi đào, ngươi có tin ta chạy tới trước sảnh Đấu Nghiên ngồi đào không?】

Kim Tử Hiên có dự cảm không ổn, hắn hỏi 【 Chết tiệt, ngươi đang làm cái quỷ gì thế hả?!】

Ngụy Vô Tiện ngồi xổm lâu nên chân tê bèn đứng lên ưỡn thẳng người, dương dương đắc ý nói 【 Nhà các ngươi khắp nơi chỗ nào cũng có dạ minh châu, ta dự định đào một ít mang về Loạn Táng Cương ấy mà.】

Kim Tử Hiên hoảng trong người 【 Ngươi đào ở chỗ nào vậy?!】

Ngụy Vô Tiện nói 【 Bây giờ đang tác nghiệp ở tiểu hoa viên, một hồi nữa đi đâu thì chưa biết.】

Kim Tử Hiên cả giận nói 【 Ngụy Vô Tiện! Ngươi ở nhà ta thì an phận thủ thường một chút cho ta! Có phải ngươi nghèo đến điên rồi không mà lại đi đào loại đồ vật này hả?!】 Nói xong, hắn lập tức bị nghẹn, đảo mắt nhìn một đám người đang vung cuốc xiêu xiêu vẹo vẹo cày bừa... Tình cảnh này không phải là nghèo đến điên thì là cái gì?! Thế là hắn sửa lời, nói 【 Ngươi an phận một chút cho ta, đừng có bày trò nữa, ta sẽ bỏ tiền chu cấp Loạn Táng Cương các ngươi! Chỉ cần ngươi an phận, sau này ta trở về sẽ đưa tiền cho các ngươi được không?!】

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc, nói 【 Đầu óc ngươi không có bị úng nước chứ Kim Tử Hiên?! Từ khi nào mà ngươi dễ nói chuyện như này thế?!】

Kim Tử Hiên tâm cao khí ngạo, cũng không muốn nói cái gì buồn nôn ngay trước mặt Ngụy Vô Tiện, hắn khó chịu nói 【 Ngươi là sư đệ của A Ly, sau này tất nhiên cũng là em vợ ta, chiếu cố một chút cũng là phải đạo.】

Ngụy Vô Tiện 【...】 Hắn không nên lắm mồm hỏi câu kia làm gì.

Ngay tại thời điểm hắn đang muốn chửi Kim Tử Hiên, chợt nghe có người gọi hắn "Kim công tử?"

10

Giọng nói của người này ôn nhuận hữu lễ, như nắng ấm mùa đông, ấm áp chiếu vào lòng người. Ngụy Vô Tiện quay đầu, liền nhìn thấy hai gương mặt cơ hồ giống nhau như đúc.

Hắn mất một lúc mới phân biệt hai người ra ai với ai. Người đang cười là Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, còn người có gương mặt khổ vì tình kia là đối thủ một mất một còn của hắn - Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ. Nhìn nhìn một hồi, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cười, hắn chợt phát hiện, mặt tiểu cô bản ở trước mặt người khác còn khổ đại cừu thâm hơn so với khi ở trước mặt hắn.

Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn cười, sửng sốt một chớp mắt, biểu lộ tựa hồ có chút ngưng trệ, nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường, chỉ là ánh mắt dừng ở trên người hắn nhiều hơn một chút.

Ngụy Vô Tiện vội vàng thu hồi cảm xúc, trong thời gian chiến tranh Xạ Nhật, ngoại trừ Giang Trừng, ở chung với hắn đoạn thời gian dài nhất cũng chỉ có Lam Vong Cơ. Mỗi ngày đều đuổi theo hắn nói cái gì "Quỷ đạo tổn hại thân tổn hại tâm tính", "Cùng ta về Cô Tô", thật sự là. Hắn vừa mới cười một tiếng kia dường như khiến Lam Vong Cơ nhìn ra cái gì đó, nếu để cho y phát hiện ra, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

Ngụy Vô Tiện hành lễ với hai người, hỏi "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến Kim Lân đài? Là tới thăm A.... A Dao sao?" Trong lòng hắn tính toán thời gian, bây giờ cách hội Thanh Đàm còn rất lâu, mà lần này cũng không phải Lan Lăng Kim thị chủ trương, chuyện gì có thể gọi được cả Lam Vong Cơ tới?

Lam Hi Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói "Là chuyện của Ngụy công tử, hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, Kim Tông chủ triệu tập các phương nhân mã đến thương thảo."

Ngụy Vô Tiện lúc này triệt để không cười nổi nữa. Bái biệt hai người Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nên đi về nơi đâu.

11

Thấy bên kia một lúc lâu không phát ra tiếng nói, Kim Tử Hiên không khỏi có chút bận tâm, hắn hỏi 【 Ngụy Vô Tiện, ngươi làm sao thế? Sống hay chết gì cũng phải gâu một tiếng báo cáo tình hình chứ!】

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nói 【 Đang sống... Sắp chết. 】

Kim Tử Hiên nghe không hiểu lắm 【 Có ý gì?】

Ngụy Vô Tiện cảm khái nói 【 Kim Tử Hiên, ngươi thật đúng là... Vận rủi đến nhà.】

Kim Tử Hiên như lọt vào trong sương mù 【 Sao lại nói thế?】

Ngụy Vô Tiện nói 【 Đổi xác thành ta xong phải gánh mối họa lớn như thế trên thân, bây giờ còn sắp thành địch với tiên môn Bách gia, thanh danh rớt xuống ngàn trượng, không phải vận rủi đến nhà thì là gì?】

Kim Tử Hiên nghĩ đến mới một ngày ngắn ngủi này đã chứng kiến hết thảy cái gì, lại nghĩ tới phụ thân hắn, trong lòng liền bị đè nén đến hít thở không thông, hắn hỏi 【 Là... Phụ thân ta làm cái gì sao?】

Ngụy Vô Tiện tâm thần đang hoảng hốt, bất giác nghĩ tới rất nhiều chuyện, cũng quên mất lúc nói chuyện với Kim Tử Hiên không được nghĩ về chuyện trong lòng. Vậy nên ý nghĩ trong lòng hắn cứ như thế mà tuôn một mạch ra ngoài 【 Mặc dù ở Cùng Kỳ đạo xác thực thấy tận mắt Kim gia tu sĩ ngược đãi tù binh, nhưng bây giờ ta không đào đâu ra được chứng cứ. Kim Quang Thiện cũng xác thực ngấp nghé Âm Hổ Phù, trong bóng tối tìm ta đòi hỏi nhiều lần không có kết quả, nhưng nếu nói trắng một năm một mười chuyện này ra, chẳng phải là nghe giống như đang khích bác quan hệ cha con của Kim Khổng Tước hơn sao? Mặc dù mặt mũi của tên Kim Khổng Tước nhìn không thể nào ưa nổi, nhưng loại chuyện đó ta cũng không làm được...】

Kim Tử Hiên nghe thấy vậy, liền biết đây là suy nghĩ trong lòng của hắn vô tình bị mình nghe. Biết được chân tướng ở Cùng Kỳ đạo, lại phải đối mặt với bộ mặt thật của phụ thân mình, ngoài mặt phê phán Ngụy Vô Tiện tà ma ngoại đạo nhưng trong thâm tâm lại rắn độc như vậy. Bị sự thật trước mặt đả kích, thân hình hắn lung lay, khí huyết dâng lên, choáng đầu hoa mắt, hắn muốn dùng linh lực áp chế, nhưng thân thể này không biết có vấn đề gì, một tơ một hào linh lực cũng không vận ra nổi, hắn vịn lấy thân cây, nhắm mắt đứng yên một hồi mới thấy đỡ hơn chút.

Ngụy Vô Tiện bên kia thì tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn nói 【 Tiên môn Bách gia tề tụ về Kim Lân đài, chắc hẳn đang bàn xem sẽ thảo phạt ta như thế nào đó mà. Mới có người gọi ta đi qua bên kia, trước hết ta sẽ đi nghe ngóng tình hình đã, nếu chuyện không hay phát sinh, ta sẽ nói cho tiên môn Bách gia biết chuyện của ngươi và ta, rồi để bọn họ bàn cách giải quyết, miễn cho đến lúc đó kéo ngươi xuống cái vũng nước đục này.】 Dứt lời liền ngự kiếm bay về Điểm Kim Các.

12

Đến Điểm Kim Các, Ngụy Vô Tiện mới triệt để khôi phục trạng thái như thường, vô tư nhìn về toà kiến trúc tráng lệ kia tán dương một phen, khiến cho tâm trạng Kim Tử Hiên vốn đang bị đè nén cũng phai đi đôi chút.

Kim Tử Hiên cả giận nói 【 Ngụy Vô Tiện! Chuyện này liên quan đến an nguy của ngươi đấy, ngươi không thể đứng đắn một chút sao?】

Ngụy Vô Tiện nói 【 Khi còn sống đâu thèm lo hậu sự, sống được ngày nào hay ngày đó mới là chính đạo. Toà nhà này của các ngươi là toà đầu tiên ta thấy xa hoa như vậy, số một luôn! Như này thì phải ngắm cho kĩ để không bỏ công đi một chuyến đến đây thôi. Ngươi không biết đâu, lúc thấy ta đi qua, từng dãy thị nữ đều hành lễ với ta. Chậc chậc chậc! Chiến trận bày bố kiểu như này, ta kém chút cho là mình sắp lên ngôi hoàng đế luôn đó!】

Kim Tử Hiên sợ hãi thán phục sự vô tư lạc quan của Ngụy Vô Tiện, cũng bị Ngụy Vô Tiện bla bla nói cho á khẩu không trả lời được, lúc này cũng không biết nên khen hắn tâm tính thoải mái hay là mắng hắn vô tâm vô phế mới thoả đáng.

Ngụy Vô Tiện tiến vào Điểm Kim Các, phóng tầm mắt nhìn tới từng mảnh từng mảnh người quen. Nhìn thấy tràng cảnh này, hắn cũng nhịn không được muốn tiến lên trước chào hỏi với bọn họ một phen.

Vị trí của hắn, thật trùng hợp, ở ngay giữa chỗ của Giang Trừng và Lam Vong Cơ. Lúc này Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn được mà tán dương Kim Quang Dao, chỗ ngồi trong căn phòng này sắp xếp rất tốt, vừa có thể nhìn thấy Giang Trừng, lại có thể thỉnh thoảng thoáng nhìn Lam Vong Cơ, quả là diệu kỳ!

Ngụy Vô Tiện cố nén không có nhảy một phát bay qua mà đi từng bước trầm ổn tới vị trí của mình, ở giữa Lam Vong Cơ và Giang Trừng ngồi xuống. Hắn nhìn sang bên trái xem xét, mặt Giang Trừng lúc này biến thành màu đen như đít nồi, hiển nhiên là vì chuyện của hắn mà tức giận không nhẹ, cái tay vịn ghế của người ta đã sắp bị hắn bóp nát. Lại nhìn sang bên phải, gương mặt của Lam Vong Cơ vẫn trắng trẻo tuấn tiếu, thanh tuyển tú mỹ như vậy. Mặc dù vẫn nghiêm mặt, sắc mặt ngưng trọng như cũ, nhưng so sánh cả hai với nhau, vẫn là bên này thuận mắt hơn chút. Suy tư một phen, Ngụy Vô Tiện xê dịch sang bên phải một chút, kề sát y mấy phần.

Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện không để ý tới y, điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh, còn đôi mắt lại chăm chú nhìn "người cha tốt mới nhận" của hắn, giống như không có chuyện gì xảy ra, kiên nhẫn...Thậm chí còn có chút tò mò chờ đợi lắng nghe đại hội thảo phạt chính mình đang chuẩn bị diễn ra này.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net