40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

40.

"Ngụy Anh?"

Lam Vong Cơ chợt lên tiếng. Ngụy Vô Tiện đang tận lực lựa đồ ở một gian hàng nhỏ chợt ngưng lại, cười nói:

"Sao thế?"

Đại khái là hai người dung mạo xuất chúng, phong thái lại khác biệt, đi cạnh nhau thì lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ngụy Vô Tiện cười lên một cái như vậy, khiến hai mắt của các cô nương bên đường đều sáng lên, khuôn mặt ngượng ngùng bất động thanh sắc đưa mắt liếc hai người. Đôi môi mỏng Lam Vong Cơ khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn là mím chặt lại, nói:

"Không có gì."

"Còn cái nào khác không?"

Ngụy Vô Tiện thấy người bán hàng lắc đầu, cũng đã tìm hơn nửa con phố rồi mà vẫn không có kết quả, tự nhiên là không tránh được có chút chán nản. Hắn thầm nghĩ tìm không được thì thôi vậy, cũng không phải chuyện gì lớn. Hắn lấy ra một chuỗi vòng ngọc màu phấn trắng có đính kèm hoa hạnh từ trong đống hàng hóa bày trên bàn, hỏi:

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Chủ sạp hàng xoa xoa tay báo giá, Ngụy Vô Tiện đang định trả tiền thì lại thấy một thỏi bạc vụn đã để trên bàn. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:

"Hàm Quang Quân, ta cũng không nghèo đến mức này. Đây là ta mua cho sư tỷ, nên để ta trả đi."

Lam Vong Cơ đem túi tiền cất vào trong ngực, lắc đầu nói:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện thấy bộ dáng bình tĩnh giống như trả tiền thành quen của y, cũng không từ chối nhiều nữa, đem vòng tay hoa hạnh kia cất vào túi càn khôn, cười cười khoác lấy bả vai Lam Vong Cơ:

"Ngươi mua đồ cho ta, vậy lần sau ta mời ngươi uống rượu."

Nói dứt lời, Ngụy Vô Tiện mới chợt nhớ ra:

"Đúng rồi, người Lam gia các ngươi không được uống rượu có phải không?"

Nói mới nhớ, hắn chưa từng thấy qua bộ dáng Lam Vong Cơ lúc uống rượu chứ đừng nói là thấy y uống say, nhất thời cũng cảm thấy hơi tò mò. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

"Rượu không thể uống nhiều, hại thân."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Uống cùng với ta ngươi sợ cái gì. Nếu ngươi có uống say thì ta cũng có thể vác ngươi về mà."

Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến.

"Cũng không biết là do bản thân không uống được rượu..." Hai tay Ngụy Vô Tiện vốn đang trống rỗng giờ lại cầm thêm một túi tiền, ngón tay xuyên qua sợi dây thừng thắt ở miệng túi xoay xoay hai lần, giống như túi tiền này vốn nên ở trong tay hắn, hai đầu lông mày tràn đầy ý vị thâm trường, nói tiếp: "Hay là sợ rượu vào thì lời ra."

Lam Vong Cơ: "..."

Túi tiền của y chẳng biết từ khi nào đã lọt vào trong tay người này. Ngụy Vô Tiện cũng không nhìn y, chỉ là thuận tay kéo vai y đi vào ngã rẽ nhỏ giữa mấy tiểu thương đang rao hàng bên đường, ung dung chậm rãi đi về phía trước. Hắn tung tung túi tiền trong tay, càng rời xa phiên chợ thì tiếng bạc vụn va chạm với nhau trên con đường nhỏ càng đặc biệt thanh thúy:

"Ôi ôi, ta nói chứ làm sao lại cứ thấy túi tiền này có chút quen mắt. Trước kia đã từng nhìn qua nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra được. Cũng có thể nói là ta không hề nghĩ tới chuyện này."

Ngụy Vô Tiện khoa trương thở dài một hơi, dài giọng nói:

"Ai ngờ, vừa rồi mới chỉ tùy ý liếc qua thì đã bừng tỉnh đại ngộ."

Khóe môi Lam Vong Cơ khẽ động, vành tai đã hơi phiếm hồng. Ngụy Vô Tiện thấy bốn bề vắng lặng, liền hơi nghiêng đầu hôn nhẹ vào dái tai y, khóe môi xinh đẹp câu lên một nụ cười như có như không:

"Cái túi thơm của Miên Miên cũng rất xinh đẹp, phải không?"

Lam Vong Cơ: "Ừ..."

Ngụy Vô Tiện đem túi tiền kia thắt ở bên hông mình, xoa xoa hai tay, từng từ từng chữ rõ ràng nói:

"Còn có thể không sao. Hàm Quang Quân đức độ không thích nhất là kẻ trộm lấy đồ, vậy mà vì nó lại nhân lúc người khác không chú ý, lén lút lấy từ trong ngực người ta cầm đi."

Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốc lát, thanh âm thật thấp:

"Việc này là ta không đúng."

Ngụy Vô Tiện cười cợt trêu chọc y:

"Rất thích sao? Phải từ trong ngực ta lấy đi? Ngươi nói cho ta biết một chút, ngươi đã sờ soạng trong ngực ta bao lâu mới tìm thấy cái túi thơm này? Nếu như thích sờ thì sớm nói đi, ta đây cởi quần áo cho ngươi sờ, muốn sờ chỗ nào thì cứ sờ chỗ đó có phải hơn không?"

Câu cuối cùng bị hắn ép xuống đặc biệt nhỏ, giống như dán lên tai người bên cạnh ôn nhu nói, khiến cho Lam Vong Cơ nghe thấy ngón tay liền nắm lại, hai vai đang buông lỏng cũng căng thẳng lên vài phần. Ngụy Vô Tiện phát hiện ra bờ vai dưới lòng bàn tay mình có chút khác biệt, hít vào một hơi nói:

"Ôi chao!" Hắn nắm lấy tay Lam Vong Cơ, đem nhét vào trong lồng ngực mình, ra hiệu cho y muốn sờ cứ sờ: "Ngươi nhìn ngươi xem, ngủ cũng đã ngủ cùng nhau rồi, ngươi còn xấu hổ cái gì!"

Hắn nói tiếp:

"Thật là đáng tiếc, trước kia ta cũng rất thích cái túi thơm này..."

Ngụy Vô Tiện "á" lên một tiếng, chỗ thịt mềm mại trên ngực bị người ta bóp cho một phát đau điếng. Dưới ánh đèn, hắn nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ đã tối lại vài phần, lập tức đem người kéo đến phía sau gốc cây:

"Làm sao? Dám làm còn không cho ta nói?"

Cánh tay Lam Vong Cơ đang duỗi vào trong ngực Ngụy Vô Tiện bị hắn dùng cùi chỏ kẹp lấy, như thể dù bị bóp đau cũng không nguyện ý thả ra, nhất định phải bắt Lam Vong Cơ tiếp tục sờ soạng trong ngực hắn. Xúc cảm ấm áp, cách một lớp trung y mỏng manh, phảng phất như có thể sờ thấy thân thể dẻo dai lại tinh tế mềm mại phía dưới.

"A, đúng rồi, ta lại nghĩ đến một chuyện."

Ngụy Vô Tiện nghiêng mặt, bất động thanh sắc tránh đi cái hôn của Lam Vong Cơ, giọng nói tuy hững hờ nhưng nét mặt lại tràn ngập ý cười:

"Trong động Đồ Lục Huyền Vũ, chẳng lẽ câu 'nếu không có ý đó thì đừng trêu chọc khiến người ta tâm phiền ý loạn' mà ngươi nói chính là..."

Còn nói chưa hết câu, Ngụy Vô Tiện đã bị người mang hơi thở hỗn loạn kia cúi đầu hôn xuống, chặn miệng lại.

_________///_________
Đang định làm nốt chương H 42 thì phát hiện ra thiếu mất chương 41 cũng rất gì và này nọ =)))))
Mình đã send bản word cho bạn TraHoaCac, mọi người liền đợi bạn ấy làm QT đi muahahahahaha
Còn nếu bạn ấy bận thì đợi mình hứng lên chút sẽ tự mày mò làm =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net