62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

62.

"Ngụy Vô Tiện." Giang Trừng đạp vào ghế của hắn một cước: "Ăn cơm thì ăn cơm, làm gì mà phải bày ra bộ dạng thù sâu oán nặng thế."

Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng, ngẩng đầu lên. Giang Yếm Ly đang ngồi đối diện vẻ mặt do dự nhìn hắn, còn đưa tay sờ sờ trán hắn:

"A Tiện, đệ thấy không thoải mái sao?"

Ngụy Vô Tiện vội nói:

"Không có."

Thấy Giang Yếm Ly cùng Giang Trừng đều mang vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, Ngụy Vô Tiện ổn định lại tâm tình, đem cảm giác ê ẩm nhức nhối không thể diễn tả thành lời nuốt xuống, vuốt vuốt mặt nói:

"Thật sự không có chuyện gì. Mấy hôm nay trời lạnh, khẩu vị không tốt thôi."

Giang Yếm Ly bưng bát canh lên, nói:

"Có phải là do canh nguội rồi không, để ta đi hâm nóng lại."

Ngụy Vô Tiện vội vã kéo nàng ngồi xuống, múc cho mình một muỗng canh, ừng ực uống một ngụm lớn:

"Không phải đâu sư tỷ, canh này nóng vừa đủ rồi. Lúc nãy chỉ là đệ đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi."

Giang Yếm Ly lúc này mới yên tâm, cười nói:

"A Tiện, gần đây có phải đệ có chuyện gì không vui không?"

Giang Trừng vừa ăn xương sườn vừa nói:

"Hắn có thể có chuyện gì không vui chứ, mỗi ngày đều đi săn thỏ con bắt gà rừng, kiếm cũng không thèm lau, vứt trong phòng đến đóng bụi."

Nói đến chuyện này, thần sắc Giang Trừng bỗng trở nên nghiêm túc hẳn:

"Đúng rồi, lần sau ngươi cùng ta ra ngoài tham gia hội Thanh Đàm hay nếu có người khác ở đây, nhất định phải đeo kiếm. Miễn cho người khác ở sau lưng đâm chọc Giang gia chúng ta không có gia giáo. Nghe rõ chưa."

Ngụy Vô Tiện phất tay nói:

"Đeo kiếm hay không thì liên quan gì. Không mang theo bội kiếm thì bọn hắn cũng không đánh thắng được ta. Mang theo bội kiếm lại phải đề phòng bọn hắn đến tìm ta đòi luận bàn kiếm pháp, phiền chết đi được."

Ngụy Vô Tiện nói với Giang Yếm Ly:

"Không có chuyện gì không vui cả, sư tỷ, tỷ mau ăn tiếp đi, không cần để ý đến đệ."

Tuy ngoài miệng là hắn nói vậy, nhưng cỗ ấm ức trong lòng lại ùn ùn dâng lên, ép cho tâm trạng hắn trầm xuống, cảm xúc có chút không ổn. Nhưng mà chuyện này lại không cách nào nói với người khác, dù sao cũng không ai biết, nên là mọi muộn phiền của Ngụy Vô Tiện đều phải giấu kín trong lòng, cứ cách một lát lại nhìn chằm chằm đàn mộc châu trong tay, lật qua lật lại xem xét, như thể từ trên nó nhìn ra chuyện gì vậy.

Dù sao, hắn đúng là thực sự... rất không vui.

Có người nào đó còn nói sẽ bồi thường cho mình, sau khi trở về Cô Tô như thế nào lại không có lấy một chút tin tức?!?

Trong miệng hắn ăn sườn xào chua ngọt, trong lòng lại giống như ăn mấy cân khổ qua, đắng đến mức mi tâm cũng nhíu lại, có một cảm giác sâu sắc là mình bị người ta chiều hư.

Rõ ràng trước khi đi, Lam Vong Cơ bị hắn hôn loạn còn cam kết qua một khoảng thời gian nhất định sẽ đến thăm hắn, ngờ đâu vừa rời đi thì ngay lập tức bặt vô âm tín. Lúc trước Ngụy Vô Tiện còn giữ lại chút mặt mũi, thầm nghĩ mình mới cùng Lam Vong Cơ vừa trở về thân mật không được bao lâu, cũng không cần quá dính lấy y. Nhưng nửa đêm tỉnh giấc, vừa nghĩ đến mùi đàn hương thơm ngào ngạt trên người đối phương cùng với thân thể hữu lực ôm lấy mình, Ngụy Vô Tiện toàn thân liền phát hỏa, mặc trung y lăn trong đệm lăn hai ba vòng, thậm chí còn ngán ngẩm buồn chán đem hai cái dấu khắc hình người nhỏ đang hôn nhau trên đầu giường khắc thêm mấy nét, vẽ thành một bên mang mạt ngạch, một bên có dây buộc tóc. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Ai, quá dính lấy Lam Trạm, có khi nào y sẽ chê ta phiền phức hay không.

Rồi hắn lại nghĩ: Lam Trạm bận rộn như vậy, còn phải trùng tu Vân Thâm Bất Tri Xứ, tránh không được tất bật, không rảnh tới tìm mình.

Trong lòng hắn nói vô số lần, cũng tự đem mình khuyên nhủ vô số lần, nhưng vẫn không chịu nổi cảm giác ủy khuất, đem mặt giấu trong chăn đệm, nhẹ nhàng hít mùi đàn hương mờ nhạt còn sót lại trên thân, một bên khẽ kêu "Lam Trạm", một bên quanh co tự mình giải quyết. Từ khi bị Lam Vong Cơ một phen yêu thương từ đầu đến chân, Ngụy Vô Tiện cũng lớn mật hơn nhiều. Thậm chí còn có lúc dục cầu bất mãn, luôn muốn bị Lam Vong Cơ vuốt ve, hoặc là được y ôm một cái, tốt nhất là được y ôm ở trong ngực cả một đêm. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại, sắc mặt hồng nhuận nhìn trọc dịch trắng đục bắn tung toé trên bụng, trên eo, không ngừng suy nghĩ lẽ nào bản thân mình có phải là cả thể xác lẫn tinh thần đều không thể rời xa đối phương được hay không, làm sao mới chia tay có nửa tháng đã giống như muốn chết đến nơi rồi.
Mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy tinh thần không vui lên nổi, tâm trí giống như là đã theo người ta đi về Cô Tô mất rồi, một chút hồn phách cũng không lưu lại.

"Ai..."

Ngụy Vô Tiện đang nhai xương sườn mà như nhai sáp nến, đem xương phun ra bàn, mất hồn mất vía thở dài.

Giang Trừng bị bộ dáng này của hắn làm cho da gà da vịt đều nổi hết cả lên, chỉ hận không thể ôm bát cách xa hắn ba dặm:

"Ngươi thở dài cái gì?"

Ngụy Vô Tiện cũng vặc lại:

"Ta thở dài thì liên quan gì đến ngươi..."

"Tông chủ! Có thư truyền đến!"

Môn sinh vội vã chạy từ ngoài cổng vào, đem một xấp thư dâng đến tay Giang Trừng. Tất cả thư tín đều được thu vào từ cửa hiên, sau đó mới được đem vào bên trong phủ. Giang Trừng mở thư trong tay xem xét, bị Ngụy Vô Tiện sáp lại nhàm chán thuận miệng hỏi:

"Có của ta không?"

Giang Trừng liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn:

"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi là người không có phận sự, cũng chưa từng quản sự, ai sẽ gửi thư cho ngươi?"

Ngụy Vô Tiện vô cùng hào phóng thoải mái thừa nhận:

"Cũng đúng."

"Bên phía Lan Lăng gửi thư đến, nói chung là thông báo thời gian diễn ra Thanh Đàm hội. Thanh Hà bên kia không phải là lại muốn mở tiệc binh khí gì gì đó nữa chứ? Chậc, Cô Tô..." Giang Trừng đảo đảo thư trong tay, ngón tay liền khựng lại, dường như có chút ngạc nhiên mà cầm phong thư xem đi xem lại vài lần, quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện: "Có quỷ! Đúng là có của ngươi thật."

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nhìn qua lá thư trong tay hắn, khi nhìn rõ mấy chữ "Ngụy Anh thân khải" trên bìa thư liền nhảy dựng lên, giống như bị ai đó đạp trúng đuôi.

"Đưa ta!"

Thân thể Ngụy Vô Tiện loáng một cái nhoài qua bàn, muốn đoạt lấy lá thư trong tay Giang Trừng. Giang Trừng vung tay, tránh về sau một chút, ngạc nhiên nói:

"Ai ở Cô Tô lại gửi thư cho ngươi được chứ, lại còn là 'Ngụy Anh'..."

Giang Trừng còn chưa kịp ngồi vững, liền cảm giác có một cỗ kình lực từ dưới chân đánh tới, suýt chút nữa đem hắn từ trên ghế đạp xuống đất. Giang Trừng ngay lập tức ổn định thân hình, lại thấy trong tay trống không. Thật vất vả mới ngồi vững lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đã cướp được thư, vô cùng khẩn trương mà chạy ra khỏi phòng. Giang Trừng mắng:

"Không phải chỉ là một phong thư thôi sao, Ngụy Vô Tiện ngươi vội vã đến mức vậy sao? Cũng không phải là ý trung nhân của ngươi gửi cho ngươi!"

Thanh âm của Ngụy Vô Tiện từ xa xa truyền đến:

"Ha ha ha ha, sư muội ngươi không hiểu đâu!"

Giang Yếm Ly cười cười, múc cho Giang Trừng một chén canh, nói:

"Đoán là chuyện rất quan trọng rồi, gần đây không thấy A Tiện vui vẻ như vậy."

Đáng tiếc, Giang Trừng còn chưa uống xong chén canh, ngẩng đầu lên đã thấy Ngụy Vô Tiện như bị lửa bén đến mông tới nơi chạy ra ngoài cửa, dáng vẻ vội vã giống hệt như khi nãy chạy ra khỏi phòng. Giang Yếm Ly gọi với theo:

"A Tiện, đệ đi đâu đấy?"

Ngụy Vô Tiện cao giọng đáp:

"Sư tỷ, đệ đi ra ngoài có việc! Mấy ngày nữa sẽ về!"

Giang Trừng mắng:

"Đồ khùng!"

Ngụy Vô Tiện cũng lười mắng lại, thầm nghĩ tên này đoán chừng sẽ phải độc thân cả đời. Hắn đem lá thư che chở trong ngực đến phát nóng, luôn cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót, nhưng lại ngọt ngào lan ra khắp toàn thân.

Quân không đến tìm hắn, vậy thì hắn đi tìm quân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net