50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình. Sự dâm mỹ cực hạn đó kích thích khóe mắt Ngụy Vô Tiện đỏ ửng lên, nhắm chặt mắt lại không dám đối diện. Hắn đã làm cái gì vậy chứ, tại sao cứ không biết sống chết trêu chọc Lam Trạm như vậy!

Dù có chín chắn đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi mà thôi. Lần đầu tiên Lam Vong Cơ được nếm trải khoái cảm mãnh liệt đến mức này, còn bị người ta trêu chọc tới nỗi mất hết tự chủ, bàn tay đang nắn bóp phần đùi mịn màng của Ngụy Vô Tiện cũng không biết nặng nhẹ, nhéo đến mức để lại những vết xanh xanh tím tím trên bắp đùi trắng nõn. Hơi thở tán loạn, y cúi xuống ngậm lấy cánh môi của Ngụy Vô Tiện, chặn lại tất cả những tiếng rên rỉ nức nở của hắn ở trong khóe miệng. Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức ngửa cổ ra sau, hai đầu vú hồng hào trên khuôn ngực trắng mịn vì da thịt cọ xát mà bắt đầu cứng lại, thanh tú dựng thẳng đứng, bị lồng ngực của người phía trên cọ qua cọ lại ửng đỏ cả lên rồi. Hắn chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới chỗ nào cũng vừa nhức nhối vừa tê dại vừa ngứa ngáy, bên trong còn hòa lẫn chút xấu hổ không nói rõ và khoái cảm kịch liệt.

Dương vật ma sát ngày càng nhanh, trơn tuột đến mức tay không giữ nổi. Chỉ khi động tình Lam Vong Cơ mới để lộ ra một phần thô bạo như vậy, tuy hai chân của Ngụy Vô Tiện đã kẹp chặt lắm rồi, nhưng y vẫn luôn cố tình dùng dương vật miết qua bắp đùi, đâm vào phần da thịt mềm mại non nớt ở phía trong đùi non, giống như muốn trực tiếp dùng tính khí khắc một lạc ấn lên trên đó vậy. Cảm giác này thực sự kỳ quái, giống như trực tiếp phá vỡ tầng ranh giới cuối cùng trong lòng Ngụy Vô Tiện, khiến cho việc hai người họ đang làm lại biến thành một loại ý vị hoàn toàn khác biệt. Hô hấp của Ngụy Vô Tiện loạn nhịp đến mức không thể loạn hơn được nữa, đầu lưỡi bị thiếu niên thanh tuấn kia kéo lại, quấn lấy mà hôn mút, khuôn miệng đang khép chặt bị người ta thô bạo ép phải mở rộng, từng tiếng nức nở sụp đổ không ngừng tràn ra, hàng mi ướt sũng run rẩy, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, thấm ướt tấm chăn đã chẳng còn khô ráo gì. Lam Vong Cơ đè chặt lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện, thắt lưng hữu lực đang căng chặt cũng thả lỏng ra một chút, cảm thấy tính khí của Ngụy Vô Tiện nảy lên vài cái thì nới tay buông tha cho bắp đùi mềm mại ẩm ướt kia.

Y lại dùng tay bao lấy tính khí của hai người, ưỡn lưng di chuyển, không ngừng ma sát khiến nam căn của Ngụy Vô Tiện lại cứng thêm một vòng. Tính khí sưng trướng đỏ bừng bị những ngón tay thon dài trắng nõn bao lấy, cảnh tượng dâm mỹ vô cùng, tinh dịch từ trên lỗ sáo rỉ xuống, khiến cho lòng bàn tay trở nên dinh dính nhớp nháp. Lam Vong Cơ thở nặng nề từng tiếng, thấy vầng trán của Ngụy Vô Tiện đã ướt đẫm mồ hôi, đôi môi có chút sưng đỏ ngẩn ngơ thất thần khẽ hé ra, dáng vẻ được người ta yêu thương hoàn toàn đắm chìm trong ý loạn tình mê, mỗi lần tính khí đưa đẩy cọ xát vào nhau lại rùng mình một cái, toàn thân run rẩy nép sát vào lồng ngực y hơn, khiến cho hai đầu vú non nớt phô bày rõ ràng hơn bao giờ hết.

Từ lúc Huyễn yêu biến thành Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đã bắt đầu bị nơi này trên thân thể của hắn câu dẫn kịch liệt, bây giờ lại ở ngay trước mắt, càng nhìn càng thêm miệng đắng lưỡi khô. Trong đáy mắt của Lam Vong Cơ ánh lên một tia đấu tranh, nhớ lại câu "muốn sờ kiểu gì thì sờ kiểu đó" mà Ngụy Vô Tiện vô cùng nghiêm túc thành khẩn nói với y, cuối cùng cùng không khống chế nổi ham muốn trong lòng nữa, cúi đầu cắn lấy đầu vú của Ngụy Vô Tiện. Nhũ tiêm mềm mịn non nớt còn dính chút mồ hôi ẩm ướt, bị đầu lưỡi của y gảy qua, sau đó cuốn vào trong miệng, mút mát thêm một lúc, quả nhiên là nhu nhuyễn đến mức khiến người ta muốn ngậm giữa hai kẽ răng mà nhay cắn. Lam Vong Cơ thở dốc, cắn hai khối thịt nhỏ này, làm chúng hơi sưng đỏ lên, giống hệt đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết trắng, trêu chọc người khác không nhịn được mà muốn yêu thương, mỗi khi đầu lưỡi liếm qua còn lưu lại một vệt nước bọt ướt át.

"Ư..."

Khóe mắt Ngụy Vô Tiện lập tức lại đỏ ửng lên, đầu vú bị kích thích đến mức cổ họng nghẹn ngào, ngoài tiếng thở dốc nức nở mang theo vài phần cầu xin thì chẳng thể phát ra bất kỳ gì khác, dương vật mạnh mẽ nảy lên một cái, không kìm chế nổi nữa, bắn ra. Bạch trọc nhầy nhụa trong chốc lát dính đầy mấy ngón tay của Lam Vong Cơ, làm bẩn tay y. Ngụy Vô Tiện nằm trong chăn thở hổn hển, đáy mắt tràn ngập hơi nước, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hai đầu vú bị nhay cắn sưng đỏ dựng đứng lên, rõ ràng là vừa bị ức hiếp đến cực hạn.

Nhưng mà, hắn thì bắn rồi mà Lam Vong Cơ vẫn không chịu bắn!

Tính khí mềm nhũn vốn đã mẫn cảm vô cùng, bị Lam Vong Cơ nắm trong lòng bàn tay, mấy đầu ngón tay bao một lớp chai mỏng còn nhẹ nhàng xoa nắn lỗ sáo đang rỉ nước, khiến cho Ngụy Vô Tiện bị kích thích đến mức không khép nổi miệng, nước miếng tràn ra theo khóe môi, cả người run lên, giống như đang bị ngàn vạn cái kim nhỏ khẽ châm chích, vừa sung sướng vừa tê dại. Bàn tay đang đè chặt lấy cổ tay hắn đã buông ra, lướt xuống chơi đùa vỗ về hai điểm trước ngực, đầu ngón tay mân mê hai đầu vú, không ngừng trêu chọc. Đôi mày kiếm của Ngụy Vô Tiện nhíu thành một đường thẳng, hơi thở hỗn loạn co rút ngực lại, yếu ớt mềm nhũn mà đẩy đẩy ngực Lam Vong Cơ, thấp giọng khóc lên:

"Nhị ca ca, đừng chơi chỗ đó nữa..."

Hắn giống như là vừa phải nhận lấy uất ức ngập trời nhưng vẫn khăng khăng giữ lấy một tia ngoan cường cuối cùng, sau khi bị người ta hôn đến mức đầu óc choáng váng thì trên mặt ửng lên vài vệt hồng nhạt thẹn thùng. Lam Vong Cơ thở dốc, bị dáng vẻ vừa nhu thuận vừa đáng thương này của hắn làm cho đáy mắt trầm xuống, cúi xuống ngậm lấy cánh môi của Ngụy Vô Tiện, cuốn hắn vào trong một nụ hôn triền miên ướt át, tính khí nặng nề thúc thêm vài cái nữa, cọ qua cọ lại làm dương vật của Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu cứng lên lần nữa. Hai người quấn lấy nhau lăn qua lăn lại một lúc lâu, đến khi tấm chăn biến thành ướt sũng thì mới mỗi người bắn ra một lần.

Thắt lưng cùng bụng dưới nõn nà của thiếu niên tràn đầy chất lỏng trắng đục sền sệt, thấm đầy bắp đùi, chảy xuống giữa hai mông rồi ẩn vào trong chỗ bí mật không thể nhìn thấy. Cả người Ngụy Vô Tiện ướt đẫm mồ hôi, thân thể trần trụi trơn bóng nằm trong chăn, cổ tay còn lưu lại một vệt đỏ do bị túm chặt.

Lồng ngực Lam Vong Cơ phập phồng lên xuống, toàn thân lập tức cứng đờ lại. Lúc này y mới nhận ra, mình thực sự đã... lần đầu làm chuyện ấy rồi!

Vốn dĩ chỉ muốn giúp Ngụy Vô Tiện an ủi nơi đó, chẳng biết tại sao lại trở thành cuộc đấu sức của hai người. Tính cách của bản thân lại không muốn chịu thua, đè người ta dưới thân vừa hôn vừa giày vò, làm chút chuyện ý loạn tình mê, làm đến mức khiến Ngụy Vô Tiện bắn ra, còn nhay cắn đầu vú của hắn, khiến nó sưng đỏ lên, lăn qua lăn lại ép Ngụy Vô Tiện bắn thêm một lần nữa. Bây giờ... lại còn làm cả người hắn dơ bẩn đến mức này...

"Xin lỗi, ta..."

Lam Vong Cơ luồn tay vào mái tóc đen, không dám nhìn thẳng vào người dưới thân, vội vàng dùng quần áo ẩm ướt lau đi chất lỏng trắng đục ở trên bụng và eo của Ngụy Vô Tiện. Ai ngờ càng lau càng bẩn, thậm chí còn kích thích người dưới thân khẽ rên lên một tiếng. Khóe mi của Ngụy Vô Tiện đỏ ửng, hắn hé mắt ra nhìn y, ánh nhìn đã tỉnh táo hơn vài phần, nhưng hơi thở vẫn chưa bình ổn. Nhớ lại dáng vẻ lúc cuối cùng bị làm đến mức khóc lóc cầu xin kia, trong lòng vẫn còn do dự đấu tranh. Lam Vong Cơ thấy hắn cứ mãi bối rối như vậy, trong chốc lát không biết nên nói gì cho phải. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện lên tiếng trước:

"Một đại nam nhân như ta đây cũng không so đo nhiều như vậy, dù sao mọi chuyện cũng là do ta khơi mào."

Hắn đảo mắt một cái thật nhanh, dang hai tay ra hướng về phía y, thanh âm vẫn còn khản đặc, có chút phiền muộn nói:

"Làm thì cũng làm rồi, nói đi nói lại cũng có thay đổi được gì đâu."

Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người. Ngụy Vô Tiện đợi nửa ngày cũng không đợi được người kia ôm mình, đành buồn bực duỗi tay ra, mềm mại ôm lấy cổ Lam Vong Cơ. Hắn cắn cắn lên cổ Lam Vong Cơ vài cái, tủi thân mà khịt khịt cái mũi, thấp giọng nói:

"Lần đầu tiên trao cho ngươi... ta thấy cũng rất tốt mà."

Lam Vong Cơ: "..."

Hóa ra dáng vẻ đấu tranh của Ngụy Vô Tiện vừa rồi... là đang phân vân không biết có phải trong lúc hồ đồ hiếm thấy kia bản thân đã mất đi đêm đầu tiên rồi không?

Sau đó do dự một lúc mới quyết định là... đã trao cho y rồi?

Lam Vong Cơ lưỡng lự trong chớp mắt, chần chừ hỏi:

"Như này, cũng tính sao?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói:

"Tính chứ."

Lam Vong Cơ: "Được..."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Ừ."

Lam Vong Cơ chẳng biết làm sao, đành phải gật đầu theo:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện: "Ừm..."

Sau đó, hai người ngay lập tức quay lưng lại với nhau, giấu khuôn mặt đang nóng bừng đi. Địa đạo vô cùng im ắng, lưng tựa lưng, gần như có thể cảm nhận được tiếng tim đập của của đối phương. Hỏa chiết tử nho nhỏ vẫn lẳng lặng mà cháy.
Trái tim Lam Vong Cơ đập cực nhanh, mấy ngón tay đang siết chặt cũng ướt đẫm mồ hôi. Đợi thêm một lúc, y nghe thấy Ngụy Vô Tiện bên kia thở hắt ra một tiếng, giọng nói đặc biệt nghiêm túc:

"Nhưng mà ngươi đừng lo..."

Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, nói rõ từng chữ:

"Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."

Cùng lúc đó, một bàn tay lén lút lần mò lại phía này, gãi gãi lòng bàn tay y.

Đáy lòng Lam Vong Cơ lập tức tê dại.

Hàng mi dài của y buông xuống, vành tai phiếm hồng, nắm lấy mấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện, sau đó siết chặt lấy bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay mình.

_____///_____
Trích lời edit + beta: Chúng mình có thể thả con Hồ ly ra được không? Để nó dạy cho hai đứa này how's to làm tình đúng cách? Cọ qua cọ lại thế là mất trynh rồi á A Anh? Douma cười ẻ =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net