6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đột nhiên lạnh hẳn xuống. Hắn nói:

"Hàm Quang Quân, ngươi có thấy ngươi quản hơi nhiều chuyện rồi không?"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói:

"Ngụy Anh, gọi hồn."

Ngụy Vô Tiện lại ngơ người lần nữa:

"Gì cơ?"

Lam Vong Cơ lặp lại:

"Gọi hồn."

Ngụy Vô Tiện bật cười:

"Chỗ này là Minh thất nhà các ngươi đấy, nếu thật sự có ác hồn thì cũng như vừa nãy bị khóa trong rương, ngươi bảo ta gọi ra kiểu gì?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt bỗng trở nên cực kỳ nặng nề, dưới chùm sáng của ngọn đèn dầu, đáy mắt trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết. Y nói:

"Chỗ này là phòng bên để đệ tử trẻ tuổi luyện tập, vốn có không ít cô hồn dã quỷ tồn tại, ngươi không cảm nhận được sao?"

Miệng Ngụy Vô Tiện hơi hé ra một chút, hầu kết trượt lên trượt xuống, nhìn chằm chằm lại Lam Vong Cơ, không nói ra được lời nào. Hồi lâu, hắn chỉ thản nhiên phun ra một câu:

"Không nói nữa, chẳng có nghĩa lý gì cả."

Ngụy Vô Tiện xoay người muốn rời đi, ngón tay còn chưa chạm đến cửa, kiếm quang đã lóe lên từ phía sau lưng, Tị Trần đón đầu hạ xuống, sau đó cường ngạnh dừng lại cách người Ngụy Vô Tiện một khoảng cách ngắn, kiếm phong thổi mấy sợi tóc trên vai Ngụy Vô Tiện bay tán loạn. Hắn nghe thấy thanh âm mang theo chút khiếp sợ của Lam Vong Cơ truyền đến:

"Ngụy Anh!!!"

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, quay đầu cười lạnh, khoanh tay trước ngực lạnh giọng nói:

"Hàm Quang Quân không cần thử ta... Ta không gọi tử hồn đâu, bởi vì muốn gọi cũng không gọi được. Ở đây không gọi được, mà ở Tương Châu cũng không gọi được. Ngươi vừa lòng chưa?"

Hàng mi dài của Lam Vong Cơ hơi hơi rung động, giống như muốn che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Ngụy Vô Tiện nói:

"Hàm Quang Quân còn có cái gì muốn nói, còn có cái gì muốn hỏi nữa không? Nếu như nói xong hỏi xong rồi, ta..."

Câu nói đang còn dang dở của hắn khựng lại, sau đó hóa thành một trận run rẩy chạy khắp toàn thân. Bởi vì Lam Vong Cơ vừa mở rộng hai tay, sau đó ôm chặt hắn vào trong lòng.

Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng khí tức mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ che trời lấp đất kéo tới, quanh quẩn vương vấn, như khe suối trong veo dội lên tuyết lạnh, dần dần vuốt ve hết thảy những phiền muộn bực bội vừa bỗng dưng nổi lên dưới đáy lòng hắn. Sau gáy lại bắt đầu đau đớn, vẫn là vì cái dấu răng cố chấp kia, hết ngày này qua ngày khác không chỉ không biến mất mà Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy dấu răng đó như khảm sâu vào xương cốt của bản thân, chói lọi mà khắc thành ba chữ Lam Vong Cơ.

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thấp giọng hỏi:

"Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?"

Lam Vong Cơ dùng sức ôm lấy hắn, hai tay vòng lại siết chặt Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, hơi thở thổi nghiêng qua vành tai hắn, bình tĩnh mà sâu lắng, giống như có vô số ước mong có thể mở miệng nói hết tâm sự với người mà y đang ôm trong lòng:

"Để mắt đến ngươi." Lam Vong Cơ nói từng chữ từng chữ một, thanh âm trầm thấp từ tính quẩn quanh bên tai Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đã nói vậy, ta nhớ rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net