Vong Tiện - Hồn tàn do ngọc, hồn lành do ca (03)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn em gái nhỏ Linh Khánh đã giúp nghĩ cách dịch ra tên cái đồng nhân văn này, giúp Ngộ tiết kiệm một đống nơron lười luôn :v

Tên gốc: a stone to break your soul, a song to save it

Tác giả: rikkie (https://archiveofourown.org/users/rikke/profile)

Link fic: https://archiveofourown.org/works/16635728/chapters/39001631

Translated with author permission. Thank you so much for your fic, rikkie!

Dịch: Linh Khánh

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.  

Lâu lắm rồi đồng nhân này mới được update ha. Và như các bạn đã thấy, người dịch lần này là bạn Linh Khánh, người đã giúp Ngộ dịch tên cái đồng nhân này luôn đó :> Ngộ có gửi bản dịch cho em ấy nhờ sửa, cuối cùng cảm giác em ấy gần như phải dịch lại từ đầu luôn, xấu hổ quá :>

===

Tóm tắt:
Trong khi toàn bộ tu chân giới chống lại Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng đã nghĩ ra một cách để cứu hắn: sắp đặt một cuộc hôn nhân giữa sư huynh của mình và Lam Nhị công tử của Lam thị, Lam Vong Cơ.

=== Phần 3 ===

Chương 3: Hàm Quang Quân đến kỹ viện cùng với đạo lữ của y, nhưng không phải để làm chuyện đó

Ngụy Vô Tiện nhìn hồn ma trước mặt. Đã rất lâu rồi mới có một thứ siêu nhiên nào khiến hắn giật mình tỉnh giấc... Lần cuối bị như vậy là vào mấy tháng trước, khi hắn còn đang ngủ bên ao máu trong Phục ma động cùng với cơ thể dán đầy bùa chú của Ôn Ninh. Có lẽ Vân Thâm Bất Tri Xứ đã khiến hắn thư giãn thả lỏng bản thân đến mức lụt nghề rồi.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được Lam Vong Cơ ngồi dậy sau lưng mình. Đã lâu lắm rồi hắn mới được người khác trợ giúp như thế này. Mặc dù Ngụy Vô Tiện thừa sức xử lý những chuyện này một mình, vẫn thật tốt sao khi biết rằng hắn có thể nương tựa vào ai đó.

Hồn ma nhìn chằm chặp vào Ngụy Vô Tiện, đôi mắt cô ta không hề di chuyển.

"Ngươi là ai?" Ngụy Vô Tiện chậm rãi hỏi.

Trông nàng ta không có vẻ gì là tức giận như lúc trên cầu; đôi mày giãn ra, không còn nhíu chặt lại nữa. Nhìn gần, hắn có thể thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt người phụ nữ này – bọng mắt nàng ta sưng lên do thiếu ngủ, những nếp nhăn kéo dài từ cánh mũi đến khóe môi thì ẩn mình dưới lớp phấn. Dẫu vậy, điểm nhấn nổi bật nhất trên người nàng chính là vết máu lớn trước váy. Hắn đã bỏ sót chi tiết này trước đó do chiếc váy cũng có màu đỏ, còn vệt máu này lớn đến nỗi nó thấm gần hết nửa thân trên. Trông nó giống như bị nhuộm lỗi vậy. Nhưng giờ, Ngụy Vô Tiện đã có thể thấy rõ rằng vết thương khủng khiếp trên ngực này chính là nguyên nhân khiến nàng tử vong.

"Ngươi muốn gì?" hắn hỏi. Oán niệm của nàng ta ắt hẳn vô cùng lớn mới có thể tiến vào trong Vân Thâm Bất Tri Xứ như vậy. Cũng như mọi môn phái lớn, nơi này nằm giữa địa thế phong thủy tốt, với nhiều tu sĩ canh gác và pháp trận rào ngăn xung quanh, sẽ rất khó cho bất kỳ thứ gì muốn thâm nhập vào trong. Trừ phi hồn ma đó phải rất mạnh. Ban đầu, Ngụy Vô Tiện chỉ cho rằng cô ta là mồi nhử của Địa Hành Uyên, nhưng có lẽ mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.

Người phụ nữ mở miệng.

Ngụy Vô Tiện vội lùi lại theo bản năng khi một dòng máu đen trào ra từ miệng nàng. Cũng giống như linh hồn nàng ta, dòng máu đó nhạt nhòa như một bóng ma rồi tan vào hư vô. Lưỡi của cô ta đã bị cắt.

"Lam Trạm, cổ cầm của ngươi đâu?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

Trước kia khi còn học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện cũng như các môn sinh khác đều biết đến cầm ngữ đặc biệt của Cô Tô Lam thị. Thường thì phải tốn rất nhiều năm khổ luyện mới có thể sử dụng nó như ngôn ngữ để giao tiếp với các linh hồn qua âm luật. Tuy nhiên Lam Vong Cơ đã thành thạo điều này từ lâu trước khi họ gặp nhau rồi. Ngụy Vô Tiện nhớ Lam Khải Nhân đã từng để Lam Vong Cơ biểu diễn trước lớp khúc "Vấn Linh", một sáng tác của tổ tiên Cô Tô Lam thị. Trong những trường hợp cần xác nhận danh tính của nạn nhân như thế này nó vô cùng hữu dụng.

Lam Vong Cơ dường như hiểu được suy nghĩ của hắn. Ngụy Vô Tiện cảm nhận được y di chuyển sau mình. Một lúc sau, khóe mắt hắn bắt lấy hình bóng Lam Vong Cơ trở lại rồi đặt cổ cầm của y xuống giường.

Lam Vong Cơ bắt đầu gảy đàn, một giai điệu ngắn của khúc Vấn Linh vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng trống rỗng. Y rời tay khỏi đàn.

Lát sau, một sợi dây đàn tự gảy lên.

Hồn ma đã trả lời.

Họ có thể dùng cầm ngữ nói chuyện với nàng.

"Lam Trạm, hỏi xem nàng ta là ai." Ngụy Vô Tiện nói.

Lam Vong Cơ lại gảy tiếp một đoạn giai điệu rồi đợi một lần nữa.

Lần này, một tràng âm thanh đã đáp lại.

"Tên nàng ấy là Dương Phi Phi." Lam Vong Cơ thuật lại sau khi tiếng đàn kết thúc.

Danh xưng này khá lạ, nó giống như biệt danh của một nàng thiếu nữ nào đó hoặc có lẽ là nghệ danh mà kĩ nữ thường dùng; một cái tên đầy quyến rũ đối với nam nhân. Dường như suy đoán ban đầu của hắn về hồn ma này không sai.

"Hỏi xem nàng ta muốn gì," Ngụy Vô Tiện nói. "Tại sao nàng đi theo chúng ta?"

Lam Vong Cơ lại gảy một giai điệu khác. Lần này khi y dừng tay, một khoảng yên lặng kéo dài thật lâu. Bỗng nhiên dây nối tiếp dây gảy lên, một chuỗi âm thanh đáp lại. Hàng chuỗi nốt nhạc nối đuôi nhau kéo dài hơn dự kiến của Ngụy Vô Tiện. Mãi gần một khắc sau dây đàn mới ngừng rung động.

"Câu trả lời không rõ ràng," Lam Vong Cơ nói. "Nàng ta có rất nhiều điều để nói."

"Không cần ngươi nói ta cũng có thể nhìn ra được. Câu chuyện có vẻ phức tạp, đúng chứ?" Ngụy Vô Tiện nói.

Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu.

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện liếc nhìn Lam Vong Cơ rồi quay về phía hồn ma. "Nếu ngươi làm chỗ dựa kiểm soát cho ta, ta có thể thử dùng <Cộng tình>"

Mỗi gia tộc đều có phương pháp riêng để lấy thông tin từ các linh hồn, ví như Cô Tô Lam thị chuyên sử dụng cầm ngữ. Tuy nhiên trong thời gian bị quản thúc ở Tàng Thư Các với Lam Vong Cơ, hắn đã tình cờ xem được một loại bùa chú cổ mang tên 'Cộng tình' của một giáo phái đã vong từ lâu. Trước đây hắn chỉ sử dụng nó đúng một lần. Lúc đó hắn đang tìm đủ mọi phương án để đưa Ôn Ninh trở lại sau khi thề thốt một cách thiếu suy nghĩ với Ôn Tình. Thời gian đó, nó không có nhiều đất dụng võ nên giờ hắn rất ngứa ngáy muốn thử lại lần nữa. Không như Vấn Linh, 'Cộng tình' dùng cơ thể của chính người dụng thuật làm vật trung gian; vậy nên theo lý thuyết, hắn có thể tiến vào trong bể linh hồn cùng ký ức của hồn ma và trải nghiệm mọi điều họ từng trải. Điều đó cũng có nghĩa là nguy cơ thân xác bị chiếm hữu sẽ rất cao – nếu hồn ma mạnh hơn người thấu cảm, nó có thể hoàn toàn đoạt xá cơ thể của người thi thuật. Có lẽ đó là lí do mà bùa chú này không còn được sử dụng nữa.

"Không được". Lam Vong Cơ từ chối.

"Ta có thể kiểm soát được mà, nhất là khi có ngươi làm chỗ dựa khống chế." Ngụy Vô Tiện đáp. Hồn ma của Dương Phi Phi tuy đủ mạnh để theo chân bọn họ tiến vào bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng Ngụy Vô Tiện còn từng khống chế được Ôn Ninh, một hung thi sống... Hắn sẽ kiểm soát được mọi việc thôi. "Chỉ cần kéo ta trở lại nếu quá lâu là đ..."

"Không." Lam Vong Cơ lặp lại.

"Ta đã từng thử với Ôn Ninh và vẫn ổn đó thôi." Ngụy Vô Tiện nói, thuận tiện giấu luôn việc lúc đó nó không hề có tác dụng. "Chỉ cần để ta thử một lát thôi. Ít nhất nó cũng sẽ giúp chúng ta lấy được chút thông tin..."

"Không được." Lam Vong Cơ kiên quyết.

Ngụy Vô Tiện bắt đầu thấy khó chịu. "Dùng Vấn Linh nhưng ngươi thậm chí còn chẳng hiểu được câu trả lời của nàng ta cơ mà." Hắn bắt bẻ, "Giờ ngươi tính sao? Ngươi cứ ngang bướng để cô ta ám chúng ta thế này hử? Bao lâu đây? Làm như không dùng đến 'Cộng tình' thì nàng ấy sẽ không đoạt xá ta vậy."

Lam Vong Cơ cau mày, đôi mày kiếm dù chỉ hơi nhíu xuống một chút thôi, nhưng biểu hiện này cũng đủ khiến tim Ngụy Vô Tiện loạn nhịp. "Chừng nào ngươi được thanh tẩy thì được," y trả lời. Phải rồi, tất nhiên y sẽ nói như thế mà. Lam Vong Cơ chưa từng tán thành bất cứ điều gì với Ngụy Vô Tiện kể từ khoảnh khắc họ gặp nhau, và sau mỗi lần qua lại, cả hai bên đều kết thúc trong tâm trạng xấu. Chẳng có lý gì mà một cuộc hôn nhân sắp đặt lại có thể thay đổi được điều đó cả.

Ngụy Vô Tiện cười khẩy, "Thanh tẩy? Bằng viên ngọc đó? Đợi đến lúc đó thì tóc ta đã trắng xóa còn da ta thì nhăn nheo cả lại rồi. Các ngươi tính nhốt ta cho đến lúc đó sao?"

Lúc này, trông Lam Vong Cơ thực sự tức giận. Không ít lần Ngụy Vô Tiện nhận lấy ánh mắt tràn ngập lửa giận mãnh liệt này từ y rồi.

"Ngươi cũng giống như những kẻ khác thôi! Tự cho mình là đúng rồi mắc kẹt trong cái sự cổ hủ của chính bản thân." Ngụy Vô Tiện tiếp tục tuôn lời như trút nước. "Ta tu quỷ đạo thì đã sao? Ngươi cùng với tất cả những kẻ danh môn chính phái kia đều phán xét ta, nhưng đừng quên, cuối cùng thì ai là kẻ đã giúp các ngươi hạ bệ Ôn gia. Lợi dụng việc ta tu ma đạo khi nó còn có lợi cho các ngươi thì được, vậy sao khi ta mạnh hơn tất cả các ngươi hợp lực với nhau thì lại không? Đúng là ta bị ép gả cho ngươi, nhưng đừng hòng nghĩ rằng vì thế mà ngươi có thể kiểm soát được ta!"

"Ngụy Vô Tiện!" Lam Vong Cơ giận dữ nói, con ngươi màu lưu ly nhạt lóe lên ánh lửa.

"Ta sai sao?" Ngụy Vô Tiện đáp trả. Hắn thở dốc, nắm tay siết chặt lại. Hắn sẵn sàng tiếp tục cuộc phân tranh này, thậm chí sẵn sàng hét lên cho đến khi thỏa lòng, nhưng Lam Vong Cơ đã tránh ánh mắt hắn trước.

Đó cũng là lúc Ngụy Vô Tiện nhận ra, khi họ còn mải tranh luận thì trời đang dần hửng sáng. Tới lúc bình minh lên, hồn ma cũng đã biến mất.

"Nàng ta sẽ trở lại." Ngụy Vô Tiện nói. "Tốt hơn hết là ngươi nên nghĩ xem sẽ làm gì đi, Lam Vong Cơ."

-------------

Tâm trạng Ngụy Vô Tiện cả ngày hôm sau thực sự rất xấu. Thứ nhất, phải mất một lúc lâu hắn mới ngủ lại được sau cuộc cãi vã. Hắn không rõ khi nào nàng ta sẽ quay trở lại; hồn ma cũng như những sinh vật đã chết khác, vô cùng thích xuất hiện vào ban đêm. Đó chính là lí do tại sao các cuộc săn đêm được tổ chức. Tuy vậy, không được phép loại trừ ngoại lệ, nhất là khi hắn cực kỳ không muốn lúc tỉnh dậy lại thấy một hồn ma nhìn chằm chằm vào mình. Thêm vào đó, sau cuộc tranh cãi, Lam Vong Cơ lại chia chăn mà không còn ngủ chung với hắn nữa. Y gấp ngay ngắn chăn của Ngụy Vô Tiện, đặt gọn gàng ở phía bên giường của hắn rồi rời đi vì đã tới giờ Dần.

Sau khi y đi, Ngụy Vô Tiện còn trằn trọc và gắt gỏng hơn, mất một lúc lâu sau hắn mới ngủ được một giấc chập chờn.

Lần thứ hai hắn tỉnh dậy thì trời đã gần trưa rồi, ấy vậy mà hắn vẫn thấy vô cùng mệt mỏi.

Bữa sáng đặt trong phòng chính của Tĩnh Thất đã nguội lạnh từ lâu. Trên bàn chỉ đơn giản là một bát cháo đã nguội cùng với một vài món ăn kèm, nhưng có vẻ ai đó đã để lại cho hắn một lọ bột ớt để thêm gia vị. Biết rõ rằng đêm qua Ngụy Vô Tiện không ngủ đủ giấc, có vẻ như cái tên Lam Vong Cơ đó đã dặn người không được đánh thức hắn dậy. Cái sự ân cần chu đáo này khiến cảm xúc trong lòng Ngụy Vô Tiện đan xen giữa hai thái cực; một mặt hắn thấy bản thân thật có lỗi, nhưng mặt khác hắn lại vô cùng khó chịu do cảm thấy tội lỗi như vậy.

Sau bữa sáng, Ngụy Vô Tiện tự mình đi đến Tàng Thư Các.

Khi hắn đến, Lam Vong Cơ đã ở sẵn đó và đang đọc một cuốn sách. Y chỉ đưa mắt lên nhìn Ngụy Vô Tiện ngồi xuống đối diện mình.

Ngụy Vô Tiện vươn tay cầm lấy viên 'Ngọc Tịnh Hóa' được đặt sẵn ở đó cho hắn. "Ừm, về chuyện đêm qua... ta xin lỗi." Hắn nói, truyền viên ngọc qua lại giữa hai tay.

"Không cần xin lỗi." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện hít một hơi. "Bột ớt," hắn mở miệng và liếc sang Lam Vong Cơ. "Là ngươi để đó cho ta?"

Lam Vong Cơ gật đầu ngắn gọn.

"Cảm ơn ngươi." Ngụy Vô Tiện nói.

Lam Vong Cơ không đáp lại, chỉ cúi xuống nhìn sách của mình. Ngụy Vô Tiện hiểu rằng đó là tín hiệu cho hắn. Cầm Ngọc Tịnh Hóa lên, hắn chuyển sang tư thế xếp bằng rồi bắt đầu.

===

Cả ngày hôm đó Ngụy Vô Tiện đứng ngồi không yên. Chốc chốc hắn cứ liếc Lam Vong Cơ rồi tự hỏi y đang nghĩ gì, liệu y có đang nghĩ tới cuộc cãi nhau của hai người không. Hắn băn khoăn không biết bọn họ nên đối phó như thế nào vì chắc chắn nàng ta sẽ quay trở lại. Nếu như hắn không được sử dụng Thấu Cảm và ngay cả Vấn Linh cũng không có tác dụng thì có lẽ họ sẽ phải dùng đến biện pháp trấn áp mạnh tay. Nhưng rõ ràng Dương Phi Phi theo họ về là có mục đích, cả Ngụy Vô Tiện cũng thấy thương cảm cho nàng. Nếu có thể ra tay giúp đỡ thì hắn cũng không muốn trấn áp hay vĩnh viễn khiến nàng không được siêu sinh.

Cuối ngày, khi thấy người hầu đến Tàng Thư Các dâng lên một tấm thiệp đỏ, hắn liền bỏ mặc mà ném mọi chuyện ra sau đầu.

Ngụy Vô Tiện mở thiệp mời ra. Sau khi đọc lướt một lượt, hắn bỗng nhảy cẫng lên, quơ quơ tấm thiệp trước mặt Lam Vong Cơ.

"Nhìn này! Là thiệp cưới của sư tỷ ta!" Ngụy Vô Tiện nói, kéo lấy tay áo Lam Vong Cơ rồi dí tấm thiệp sát mặt y cho đến khi y chịu cầm nó từ tay hắn. Do những chuyện xảy ra gần đây, lễ cưới của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên đã bị đẩy lùi lại. Ngụy Vô Tiện đã vô cùng lo rằng chuyện của hắn có thể ảnh hưởng đến tương lai của sư tỷ. Tuy hắn không ưa Kim Tử Hiên nhưng tỷ ấy lại có. Nếu bởi vì hắn mà Kim thị có ý kiến với nàng, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Có vẻ như ngày thành hôn đã được định vào tháng sau, và lần này, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn có thể tham dự.

Hắn nắm cánh tay Lam Vong Cơ, lắc lắc. "Chúng ta được mời đó," hắn nói. "Vậy là ta có thể thấy sư tỷ của mình thành thân rồi!" Lúc nghe Lam Vong Cơ nói về hôn lễ của Giang Yếm Ly, hắn nghĩ chắc mình không thể tham dự rồi. Ngoài Di Lăng ra thì hắn không đi được đâu khác. Nhưng giờ nhờ có Lam Vong Cơ, hắn có thể thấy được bộ dáng xinh đẹp lộng lẫy của sư tỷ trong ngày hạnh phúc nhất đời nàng rồi.

"Tiếc là tỷ ấy vẫn chọn thành thân với Kim Tử Hiên," hắn nhăn mặt nói. "Mà dù gì chúng ta cũng được mời." Hắn tựa cằm lên vai Lam Vong Cơ rồi ngó xuống tấm thiệp. "Ta nhất định phải chuẩn bị món quà tốt nhất." Hắn quyết định. "Ta có thể làm vậy chứ? Ngươi thấy thế nào?"

"Ừm." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười rạng rỡ, ôm chặt cánh tay y hơn. "Cảm ơn ngươi."

"Trước tiên buông ta ra." Giọng Lam Vong Cơ hơi căng thẳng.

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng lùi lại. "Đừng giận mà Lam Nhị ca ca." Hắn xin lỗi, "Ta bắt đầu việc thanh tẩy ngay đây."

"Hôm nay vậy là đủ rồi." Lam Vong Cơ nói, đoạn đứng dậy.

"Gì cơ? Sao vậy?" cất gọn tấm thiệp mời vào trong túi, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi. Mặt trời vẫn còn đứng bóng, còn hắn thì đã lỡ mất cả buổi sáng nên hắn nghĩ Lam Vong Cơ sẽ bắt hắn thanh tẩy cho đến bữa tối cơ. Thấy vậy Ngụy Vô Tiện cao hứng hơn hẳn, hắn quyết định sẽ thanh tẩy mà không phàn nàn xíu nào để bù đắp cho y.

"Giờ chúng ta sẽ ăn tối. Chuẩn bị xuất hành đi." Lam Vong Cơ nói.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Ngụy Vô Tiện hỏi, theo y ra khỏi Tàng thư các.

"Khi hồn ma quay trở lại vào tối nay, chúng ta sẽ đi theo nàng." Lam Vong Cơ trả lời.

Vậy đó là kế hoạch của y sao. Do Vấn Linh không thể đưa ra câu trả lời họ muốn, đồng thời Ngụy Vô Tiện lại bị cấm dùng Thấu Cảm nên giờ điều thiết thực nhất họ có thể làm là theo dõi hồn ma này. Những linh hồn, cũng như tử thi với oán khí, luôn hướng về thân xác của mình hoặc nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ. Một khi biết được vị cô nương Dương Phi Phi này là ai, tự nhiên sẽ có thể siêu thoát cho nàng ta.

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn theo Lam Vong Cơ vào bếp. Trời vẫn còn là chiều sớm, nên ngoại trừ những nồi lớn đang nấu cơm ra thì chưa có món nào khác được chuẩn bị. Ngụy Vô Tiện mãi không hiểu Lam Vong Cơ định làm gì cho đến khi thấy y cầm một cái chảo lên.

"Ngươi nấu?" Ngụy Vô Tiện tròn mắt hỏi. Hắn bật cười trước cái hình ảnh không ăn nhập chút nào của Lam Vong Cơ trong chiếc áo trắng tinh với một cái chảo trên tay. Lam Vong Cơ, người mà nhiều năm trước đã nhận một cặp thỏ của Ngụy Vô Tiện vì không muốn hắn giết và nấu thịt chúng; vậy mà giờ chính y lại định nấu ăn sao? "Ngươi biết nấu ăn? Trước đây ngươi đã vào bếp bao giờ chưa?" Hắn cười cười, giành lấy cái chảo từ tay Lam Vong Cơ. "Bước sang một bên đi, hãy để đầu bếp Ngụy chỉ cho ngươi phải làm thế nào!"

Lông mày Lam Vong Cơ giật giật, nhưng y vẫn đứng sang một bên, để Ngụy Vô Tiện tiếp quản. Nấu nướng đối với Ngụy Vô Tiện mà nói thật ra cũng thú vị như việc hắn thích thử nghiệm những bùa chú, ma pháp và kỹ thuật tu luyện khác nhau. Nó thật sự rất vui, và hắn thích nêm nếm đồ ăn của riêng mình... chỉ có điều, ở Liên Hoa Ổ, hắn bị cấm vào bếp nên không được nấu ăn thường xuyên.

Lam Vong Cơ phối hợp với hắn tốt đến bất ngờ. Y sẽ đưa cho Ngụy Vô Tiện bất cứ thành phần gì mà hắn yêu cầu, và khi Ngụy Vô Tiện đưa y xấp đĩa để bày đồ ra, y làm theo mà không phàn nàn gì cả. Trong vòng chưa đến nửa canh giờ, bọn họ đã làm ra một bàn đầy đồ ăn cho hai người với đủ các món ăn mang màu đỏ rực nóng hổi bốc khói nghi ngút.

"Ăn thôi!" Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói, nhìn Lam Vong Cơ cầm bát đũa lên ăn.

Lam Vong Cơ do dự hồi lâu rồi gắp lấy một ít đậu phụ cay Ngụy Vô Tiện làm, đưa nó đến bên môi.

"Thế nào?" Ngụy Vô Tiện rướn người về trước chờ mong lời "phán xét" từ y.

Lam Vong Cơ ho một tiếng: "Được."

Ngụy Vô Tiện cười rạng rỡ với y: "Ngon đúng không? Ta nhớ là khẩu vị ngươi cũng giống ta hồi chúng ta cùng nhau ăn ở một bữa tại Di Lăng mà." Hắn cười toe toét nói, "Thấy không? Ta đã làm cho ngươi tất cả các món hôm ấy ngươi gọi lên đó."

Lam Vong Cơ dừng đũa, nhìn qua những món ăn trên bàn rồi nhìn lên Ngụy Vô Tiện, y nói: "Ngươi nhớ."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Tất nhiên là ta nhớ chứ! Đó là bữa ăn ngon đầu tiên mà ta dược ăn kể từ khi bọn ta chuyển đến Di Lăng mà, bình thường Ôn Tình không cho phép ta thêm gia vị nào vào bất cứ món nào cả. Xin lỗi, hôm đó ta quên tiền, lại khiến ngươi trả tiền bữa đó rồi. Coi như bữa này ta bù lại cho ngươi nhé?" vui vẻ nói xong, hắn bắt đầu đánh chén ngon lành. Bởi vì Ngụy Vô Tiện có một tình yêu mãnh liệt đến kì lạ với đồ ăn cay, thật khó để hắn có thể tìm được một người có chung sở thích ăn như vậy. Ngay cả Giang Trừng, người đã lớn lên với khẩu vị của Vân Mộng cũng phải đập bàn và văng tục khi nếm thử món ăn của Ngụy Vô Tiện, vậy nên hắn rất vui khi cuối cùng cũng tìm được người đánh giá cao đồ ăn của mình. Đồ ăn cay quả nhiên là ngon nhất mà!

Sau bữa tối, họ trở lại Tĩnh thất và chuẩn bị cho công việc. Lam Vong Cơ sắp ra rất nhiều loại bùa và chú, cùng với các loại thảo mộc và đan dược khác nhau mà họ có thể cần đến, y để Ngụy Vô Tiện thu tất cả những thứ hắn muốn để vào tay áo càn khôn rồi họ ngồi chờ.

"Ngươi nghĩ bao lâu nữa nàng ta mới đến?" Ngụy Vô Tiện hỏi trong khi nhấm nháp tách trà mà Lam Vong Cơ rót cho hắn. "Ngươi có nghĩ nàng ấy là một kĩ nữ không? Nếu xét về tên và quần áo của cô ta thì xem ra có vẻ thế, ngoại trừ việc cô ta có vẻ hơi lớn tuổi chút."

"Không đủ thông tin để xác định." Lam Vong Cơ trả lời.

"Ngươi nghĩ xem bây giờ Ôn Ninh thế nào rồi?" Ngụy Vô Tiện buồn chán tiếp lời, hắn giờ chỉ muốn nói chuyện phiếm cho đỡ chán. "Ngươi nghĩ giờ họ đã thả cậu ta ra ngoài chưa? Có lẽ ta nên hỏi cậu ấy xem cậu ấy có thể cảm nhận được hồn ma như cảm nhận được tẩu thi hay không. Ngươi có biết là Ôn Ninh có thể cảm nhận được tẩu thi khi chúng ở gần không? Cậu ấy nói đó là bởi vì bọn chúng cũng giống cậu ấy á... Ta tự hỏi không biết hồn ma có tương đồng với tẩu thi không, nếu mà có thì Ôn Ninh có cảm nhận được không nhỉ."

Hắn cứ tiếp tục nói về bất cứ điều gì hiện lên trong đầu và Lam Vong Cơ sẽ trả lời hết các câu hỏi thi thoảng hắn đưa ra, hoặc y sẽ gật đầu để chứng tỏ rằng mình vẫn đang lắng nghe. Chẳng bao lâu sau, mặt trời đã khuất núi, và khi Ngụy Vô Tiện còn đang thao thao bất tuyệt về khoảng thời gian hắn chôn A Uyển như củ cải trong ruộng thì không khí bên cạnh bàn bắt đầu lay động và tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Dương Phi Phi đã xuất hiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn cô ta chăm chú và mỉm cười. "Tối tốt lành, Dương cô nương, chúng tôi đang đợi cô đó," hắn ta nói với hồn ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net