Cùng người...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bên ngoài chưa sáng, trong tĩnh thất lại càng lặng im, mơ màng nghe tiếng hít thở đều đều của Ngụy Vô Tiện. Hàm Quang Quân dường như đã tỉnh, mặc dầu chưa đến giờ Mão, song đôi mục quang nhạt màu như lưu ly mở ra, nhìn thẳng vào gương mặt say ngủ của ái nhân. Cơ hồ là, cả đêm đều chưa từng chợp mắt!

Y chăm chú ngắm khuôn mặt Ngụy Vô Tiện, hay đúng hơn là thân xác của Mạc Huyền Vũ. Quả thật, đây cũng tính là nam nhân hết sức anh tuấn, mi mục như họa. Công thêm khí chất phong thần tuấn lãng của Lão tổ, tùy tiện cười một cái cũng khiến vạn người ngây ngất. Nhưng thật sự không thể so với gương mặt năm xưa của Ngụy Anh.

Gương mặt khiến một kẻ chưa từng quan tâm đến xếp hạng cùng đàm tiếu của người ngoài như y, lại ngây ngốc ngồi nghe các nữ tu bàn tán! Ngụy Vô Tiện xếp thứ tư bảng công tử thế gia, song thực sự, đã là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, làm gì có cách nào so sánh. Chẳng qua, hắn không có gia tộc chống lưng, mới đành xếp cuối. Cơ mà Cô Tô Lam Thị, Lan Lăng Kim Thi dưỡng ra đều là hoa trên cao khó với! Kẻ công tử như ngọc, lại chẳng thể nhìn thấu tâm can. Kẻ lạnh lùng như sương như tuyết, quanh thân toàn hàn tức, y không đến gần người ta, người ta cũng nào dám đến gần y. Thêm một kẻ tính tình như đại công chúa, chiều làm sao cho nổi! Chỉ có Ngụy Vô Tiện miệng ngọt dễ gần, khiến người ta tim đập chân run.

Lúc ấy, trong đầu chỉ còn nghĩ đến thiếu niên ngồi trên bờ tường Vân Thâm năm ấy, tóc mai vương đóa ngọc lan, tay cầm hai vò Thiên Tử tiếu, nụ cười rực rỡ hơn cả thái dương! Thiếu niên ấy cứ thế bước vào lòng kẻ lãnh tĩnh như giá băng, để lại bóng hình không thể xóa nhòa. Y vĩnh viến không quên được Ngụy Anh thiên tư ngất trời, thông minh hơn người, tâm cũng trao đi mà không biết. Sau này, dưới đáy động Đồ Lục Huyền Vũ, ca khúc ca ái nhân. Y lúc ấy tất nhiên không dám hi vọng có thể cùng thiếu niên xưa bước hết cuộc đời, chỉ mong người bình an mà sống. Chẳng qua thế sự khôn lường, biến cố ập xuống, thiếu niên năm nao biết mất không dấu vết, đẩy Ngụy Anh đến kết cục không thể vãn hồi. Đến ngày gặp lại, khuôn mặt cũng khác! Dù vậy, Lam Trạm cũng không mong nhiều, chỉ cần biết linh hồn kia là đạo lữ y tâm tâm niệm niệm là đủ rồi!

Chẳng qua, hiến xá là cấm thuật, hiệu lực có thể được đến bao giờ chưa dám nói trước, mà Mạc Huyền Vũ tư chất kém cỏi, kết đan cũng nửa vời, rốt cuộc chống chịu được bao lâu? Ngụy Anh nhìn ra lo lắng của y, thường bảo quá sớm! Hai người mới kết đạo lữ chưa được một năm a, sóng gió tu chân giới cũng mới lặng xuống thôi! Nhưng y biết, hắn cũng không có cách nào, càng không cưỡng cầu được mất. Nhưng y, y có! Y đã không còn là Hàm Quang Quân chẳng vướng bụi trần, y sợ rằng Ngụy Anh sẽ cứ thế mà đi! Đời người trăm năm, đời tu tiên giả phải mấy cái trăm năm? Thập tam niên cô độc tịch mịch, y còn phải trải qua bao nhiêu cái thập tam niên?

Ngụy Anh, Ngụy Anh...

***

Sương khói mù mịt, bước chân dẫm lên cỏ xanh mà như đạp vào hư hư thực thực, khiến Lão Tổ có chút đau đâu! Ai, cái này có điểm quen quen nha! Ngụy Vô Tiện hờ hững tung Trần Tình quay một vòng trong cái không trung, theo thói quen vỗ vỗ mặt! Có gì đó sai sai ở đây thì phải? Hắn nhớ khắc trước còn nằm trên giường, cùng Lam Trạm phiên vân khúc vũ một hồi, sao giờ lại lang thang chốn này rồi? Bỗng trong đầu ý nghĩ vụt lóe, miệng tặc lưỡi một cái! Lư hương phát đại công kia không phải cũng như thế này sao?

Hắn nôn nóng đi nhanh thêm chút, hy vọng phía trước có con suốt hay lạch nước gì đó. Nghiêng mình soi xuống, quá nhiên, chính là bộ dáng Ngụy Vô Tiện của kiếp trước. Tay vô thức sờ sờ vài cái, nhịn không được lại chọt chọt! Thật tưởng niệm a, dù sao cũng là thân xác của mình, lại còn tốt thế nữa. Này không phải Ngụy Anh tự cao, Mạc Huyền Vũ dầu không tệ, song còn xa xa mới sánh được với hắn. Xưa kia ở Liên Hoa Ổ, cùng Giang Trừng bắn chim thả diều, vui chơi quên trời, nhưng vẫn là hưởng đãi ngộ con cháu thế gia mà lớn. Giang thúc thúc thương hắn vô cùng, đối xử chẳng khác gì đích tử, điều kiện tập luyện, rèn giũa cực tốt, vóc dáng lớn lên càng không phải nói! Còn chủ cũ của khối cơ thể này, lại chỉ là con rơi của Kim Gia, mang tiếng nhận về, song thiên tư cũng chả có mấy, đành ngậm ngùi làm kẻ vô dụng. Hài, nghĩ lại thấy tiếc, càng nghĩ càng tiếc a! Phải chi có Lam Trạm ở đây, nhanh nhanh kêu y xoa xoa nắn nắn chút, cũng đỡ lỗ!

Uy, Lam Trạm? Lam Trạm a! Hắn giật mình, giờ ngoảnh đi ngoảnh lại mới phát hiện, căn bản là không thấy ái nhân đâu. Hắn đắn đo chút, rốt cuộc cất bước về trước, men theo lỗi nhỏ trước mặt mà đi. Mong là cũng giống mấy lần trước, tùy tiện một chút liền tìm được! Đáy lòng Ngụy Anh chộn rộn, không khỏi có chút mong chờ. Chẳng biết lần này, sẽ là Hàm Quang Quân ở thời điểm nào đây? Mười lăm tuổi muộn tao, mười sáu tuổi chững chạc, mười bảy tuổi uy vũ, miễn là y, thế nào hắn cũng thích nha! Đoạn lại tự cười ngốc với mình!

Quả nhiên, chưa tới nửa nén hương, sương khói trong không khí đã loãng hẳn, hiện ra trước mắt Ngụy Vô Tiện một mảnh rừng xanh rì ngút ngát. Gió lộng từng đợt, lòng người cũng như phiêu du theo gió. Mà xa xa, ẩn giữa trúc lâm thanh thanh màu ngọc, căn nhà nhỏ khiêm nhường nép mình, tựa như quân tử tu nhã. Hắn nghiêng người, tựa hồ nghe thấy âm thanh trầm bổng, lúc xa lúc gần. Lắng tai, quả thật là huyền cầm âm trong trẻo như sơn tuyền, ấm áp tựa ôn noãn. Tuy vậy, lòng hắn lại rơi bộp một cái, có chút mất mát. Đàn khá hay, đủ khiến nhân tâm dao động, song còn xa xa mới bằng được kỹ nghệ của Hàm Quang Quân nhà hắn! Nghĩ một hồi, hắn ôm tâm tư ăn may, vả lại cũng tò mò, không biết người gảy đàn là ai, liền vén áo, bước lên.

Quả đúng như hắn dự đoán, trong trúc xá không phải Lam Trạm. Quần áo mộc mạc, dáng ngồi thư thái, Người bên cầm trác là một cô nương mặt mày thanh tú. Chưa đến mức tuyệt đẹp, nhưng vẻ xinh xắn dịu dàng, mang ba phần ngọt ngào, trong sáng như Sư tỷ hắn, làm Ngụy Vô Tiện ngẩn người trong phút chốc.

- Khách nhân quá bộ, xin mời vào! – Hắn có hơi sửng sốt, nhưng không quá bất ngờ, nhanh nhẹn trả lời:

- Thất lễ rồi, làm phiền cô nương!

Hắn miệng nói, chân bước, rất mau đã bước vào trong. Không gian thế mà ngập tràn mùi liên sen, thấm vào lòng người cảm giác thư thái, an nhàn. Bất giác, Ngụy Vô Tiện như thấy mình đứng trên thuyền nhỏ Liên Hoa Ổ năm nào, tung tăng nô đùa nghịch ngợm. Đến lúc tỉnh lại, cơ hồ đã qua khá lâu, cô nương đã chỉnh đàn gảy khúc khác. Nhận ra mình thất thố đến mức nào, liền cười hì hì nhận lỗi:

- Thứ cho ta mạo muội, quấy rầy nhã hứng của cô nương. Mạn phép hỏi, chẳng hay nàng là ai, đây là chốn nào?

Bây giờ, Ngụy Vô Tiện mới ngắm kỹ cô nương trước mặt. Đôi mắt rất sáng, lấp lánh nét cười. Đường nét khuôn mặt hài hòa, quả thật là phảng phất nét dịu hiền của Yếm Ly tỷ tỷ, khiến người đối diện thanh tâm nhẹ nhóm. Mà lúc này, cô gái khẽ cười, tay khẽ bật lên một âm trong vắt mà rằng:

- Công tử không ngồi, ta không đứng, tùy tiện đến, tùy tiện đi, không có gì quan trọng, cũng không thể gọi là thất lễ. Bèo nước gặp nhau, ta là ai liền không cần nhắc, nếu ngài muốn, cứ gọi A Nhân đi. Còn nơi này – Ngón tay trắng như búp măng lại gảy lên tiếng "tang tình", chầm chậm nói tiếp– ngài không phải đã biết rồi hay sao?

Hắn cũng cười, cảm thấy cô nương này ăn nói có chút bí ẩn, song không tính là đáng ghét, ngược lại còn khiến người ta yêu thích. Ngụy Anh đời trước vốn hoa dạng thành chồng, thả thính khắp nơi, chẳng qua là xuất phát từ tâm tính bồng bột của thiếu niên, không hề có ý xấu, cố tình tổn hại đến nữ tử khác. Sau này gặp Lam Vong Cơ, đã thu liễm lại nhiều. Có điều, giờ y không có ở đây, trong lòng liền có chút ngứa. Vả lại, da mặt dày thành quen, liên gật gật đầu:

- Tại hạ xin cảm tạ. Vậy ta cũng không khách sáo nữa! – Thoải mái ngồi xuống như ở nhà mình. Ngừng một chút, lại hỏi – Cô nương biết đây là mộng?

- Ừm. Đây chính là mộng, nhưng cũng là thực!

- Thế nào là mộng, thế nào là thực? Tại sao lại có cái nửa mộng nửa thực? – Hắn hỏi tiếp, cảm thấy hơi mù mờ. Di Lăng lão tổ tung hoành nhiều năm, được xưng tụng là Vô Thượng Tà Tôn, kẻ sáng lập ra đạo này. Chuyện kì lạ trong thiên hạ, hắn nghe không ít hơn số gạo mà cả đời người ăn, mà chính hắn cũng là một sự kì khôi to đùng rồi! Tuy vậy, cũng chưa nghe đến điều cô nương kia vừa nhắc đến, liền muốn thỉnh giáo một phen! Nàng cũng không chút khó chịu khi bị người lạ hỏi dồn, chậm rãi trả lời:

- Mộng là thế giới trong mơ của người. Thực là bản thể nơi con người tồn tại. Mông và thực vốn phân biệt rạch ròi, như đồng thời cũng liên kết chặt chẽ với nhau, tự như hai mặt của đồng xu vậy, vĩnh viễn không tách rời. Vừa nãy ta nói đây là mộng, vì công tử, người căn bản không có ở chố này. Cơ mà ta, ta chính là đang ngồi đây, gảy đàn đối ẩm với công tử. Vậy người nói xem, có phải là thật hay không?

- A Nhân cô nương, cô nói vậy, ta có điểm ngộ ra! Song, thứ lỗi cho ta tò mò, nàng nói nàng là thực, chẳng hay, tại sao cùng mộng của ta liên kết? Vả lại, nàng cùng ta phải chăng đã từng quen biết?

Hắn nói ra liền phát hiện, trời ạ, cái câu làm quen cũ mèm này, loại Kim Tử Hiên đem ra dùng còn đỡ, phong thần tuấn lãng như hắn đây thế nào cũng đạp hố dính lôi! Nhưng quả thật A Nhân nhìn rất quen mắt, quen đên mức mà cái trí nhớ bị chó gặm của hắn cũng ngờ ngợ. May thay, cô nương thế mà vẫn cười thật tươi, để lộ má lúm đồng tiền xinh xinh:

- Chúng ta quả thật từng quen biết. Ta là thật tâm thích công tử, không dám có ý không an phận. Chẳng qua, hôm nay, mời ngài đến đây, là để cho bằng hữu của ta được thấy ngài một lần thôi!

Ngụy Vô Tiện có chút không dám khinh thường nữa rồi. Ngữ khí cổ quái không nói, bộc lộ thẳng thắn quá mức không nói, cô nương này còn thừa nhận đối với hắn có động tay động chân, này là bản lĩnh rất lơn đúng không? Cơ mà, hắn lại có điểm an tâm vô cùng, không biết có phải xuất phát từ dung mạo có mấy phần giống Sư tỷ không? Tất nhiên, Ngụy Anh nào phải quả hồng mềm, muốn bóp liền bóp. Hắn tự tin, chung quy chính là bản lĩnh của hắn. Di lăng lão tổ há là hư danh, mặc kệ người ta chà đạp. A Nhân nàng ta khí tức sạch sẽ, ấm áp, phá lệ cùng Trạch Vu Quân có chút tương đồng. Mà từ đầu đến giờ, mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều thập phần tự nhiên, không giống kẻ có mưu đồ xấu!

- A! Ta có cái này, muốn mời công tử.

Nói xong liền đứng dậy chạy đi, lúc ra còn mang một cái đĩa con con. Này đây, Ngụy Anh mới nhìn kĩ thân hình nàng. Rất cao nha, so với nử tử bình thường phải hơn nửa cái đầu. Dáng đi cũng nhanh nhẹn, tứ chi chắc khỏe, thiếu mất chút nhu nhược nơi thiếu nữ khuê các. Có lẽ là đã quen làm việc từ nhỏ. Bộ quần áo nàng đang mặc, màu sắc thực giản dị, chủ đạo là xám khói, lại thô ráp, không giống kẻ có tiền hay thế gia hiển hách gì đó. Chỉ có bàn tay của người chơi đàn, phá lệ đẹp đẽ trắng ngần.

- Mời. – Nàng cười thật ngọt, hướng về mấy khối bánh có chút vụng. Hắn cầm lên nhưng không ăn, bởi còn có nhiều điểm nghi vấn:

- Cô nương nói mời ta, chắc chỉ mình ta đến được đây. – Hắn nhận cái gật dầu mau mắn của nàng, lại hỏi – Vậy còn vị bằng hữu kia...

- Hắn chỉ muốn nhìn thấy công tử, không muốn ngài thấy hắn!

Ngụy Vô Tiện đem khối bánh thả về đĩa, không hỏi tiếp nữa. Người ta không muốn trả lời, hắn ép cũng vô dụng. Nói cho cùng, A Nhân nàng có chút kỳ lạ, nhưng từ lúc bước vào đến giờ, đều rất tốt với hắn, còn mời hắn ăn. Khoan hẵng nói bánh có vẫn đề không, tâm ý này đáng quý. Vả lại, nửa phần ác ý cũng không có, hắn tất nhiên không thể ngang ngược gây khó khăn cho nàng!

- Công tử thật tốt! Biết ta rõ ràng có vấn đề, lại tự ủy khuất bản thân chiếu cố cảm nhận của ta như vậy! Thôi thì, để A Nhân kể cho ngài nghe câu chuyện vậy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net