Vong Tiện: Tân hôn - Kỷ không kiềm chế được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2020 rồi ~

Series Kỷ - Tiện tân hôn lại tiếp tục lên sóng ~ Mỗi phần ngắn ngắn thôi nhưng cute thì cực kỳ cute~~~ Hi vọng mọi người sẽ cùng yêu thích ^^

~~~ start reading~~~

Đêm, tại một quán trọ ở ngoại ô.

Ngụy Vô Tiện một mình làm ổ ở trên giường, đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nghe được tiếng khẽ động bên tai, tiếng ai đó lặng yên lẻn vào trong phòng.

Dù là khi ngủ cùng Lam Vong Cơ hắn luôn ngủ không chút phòng bị nào, nhưng cũng không đến mức cháy nhà mà vẫn không tỉnh. Tuy nhiên, lúc không có Lam Vong Cơ ở cạnh, hắn vẫn cảnh giác y như trước.

Dù là đối phương đã giảm tiếng động đến mức nhỏ nhất, gần như là không nghe thấy được, nhưng vẫn bị hắn nhạy bén phát hiện.

Ngụy Vô Tiện không phản ứng gì, tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng một cái tay đã mò đến Trần Tình bên cạnh gối, chờ vị khách không mời mà đến kia đến gần, sẽ đột nhiên mở mắt, nắm sáo tấn công.

"!"

Ngụy Vô Tiện tự thấy đã dùng hết sức lực, nhưng khi cổ tay ở giữa không trung, vẫn bị người bắt lấy, ngay sau đó, bị người áp chặt xuống giường, còn người nọ, cũng nghiêng người đè hắn xuống. Con ngươi của Ngụy Vô Tiện co lại, giơ chân lên, hung hăng muốn đạp, mũi hít một cái, mùi đàn hương quen thuộc cực kỳ hòa cùng hô hấp.

Cùng lúc đó, người kia đang nằm trên người hắn, nói: "Ngụy Anh, là ta. Đừng sợ."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lạnh lùng trên mặt hắn biến mất hoàn toàn, cả người cứng nhắc cũng mềm nhũn ra, thả lỏng cả giọng, trong giọng nói đầy ý cười mang theo một tia quở trách như có như không: "Lam Trạm, ngươi đến thì cứ đến đi, làm gì mà lén la lén lút như thế, nếu bị ta đánh phải thì đau lắm đó."

Hắn buông lỏng tay, Trần Tình rơi bốp trên giường.

Lam Vong Cơ: "Xin lỗi, ta sợ đánh thức ngươi."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Nhưng mà ta đã bị đánh thức rồi nha?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện muốn ngồi dậy, giật giật tay, nhưng lại phát hiện, Lam Vong Cơ vẫn rất thích đè chặt cổ tay hắn như cũ, giống như là rất sợ hắn lại một hai phải chạy bỏ người, cái thư thế này của hai người thực sự là muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

Ngụy Vô Tiện: "?"

Hắn "Í" một tiếng, bỗng nhiên nói: "Ta nói này Lam Trạm, ngươi đi vào không thắp đèn thì chớ lại còn đánh lén thế này, không phải là vì muốn nhìn ta phản kháng đấy chứ??"

"..." Lam Vong Cơ đáp: "Cũng không có ý này."

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại nghe được trong lời nói của y có chút không đúng lắm không dễ phát hiện, môi cong lên, càng càn rỡ hơn, dùng đầu gối chọt chọt hạ thân y, nói: "Vậy sao ngươi còn không chịu buông ta ra? Hửm?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Lần trước lúc ở nhà ngươi, cho ngươi cưỡng gian ta ngươi không chịu, chẳng lẽ giờ ở ngoài rồi, lại đột nhiên muốn rồi? Thật sao, vậy hôm nay chúng ta tiếp tục."

Không để cho Lam Vong Cơ thời gian phản ứng, hắn nói là làm, lập tức bày ra vẻ mặt hoảng sợ, dùng cả tay lẫn chân uốn éo, hắn uốn éo một cái, Lam Vong Cơ càng siết hắn chặt hơn, Ngụy Vô Tiện đúng lúc nói: "Hàm Quang Quân, ngươi ngàn vạn lần đừng có buông tay, cũng đừng đốt đèn, nếu để ta thấy rõ mặt ngươi, vậy xong rồi. Ngươi phải cẩn thận ta đá ngươi, rất đau, ngươi phải mau mau trói chân tay ta lại... A đúng rồi, trong túi càn khôn trên bàn có thuốc mỡ..."

Hắn một lần nói quá nhiều, Lam Vong Cơ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu trước, do dự chốc lát, nhất thời nói: "Vì sao mang."

"?" Ngụy Vô Tiện khó hiểu, nói: "Túi càn khôn kia là cái túi bình thường chúng ta hay dùng đó, rõ ràng là chính ngươi quên cầm mà."

Lam Vong Cơ: "..."

May mà không bật đèn, nếu không Ngụy Vô Tiện đã sớm thấy rái tai đỏ ửng của y.

Ngụy Vô Tiện bộc phát sức diễn, giọng đè xuống cực kỳ, nhưng lại khoa trương mười phần, hô lên: "Người đâu! Cứu mạng với! Đêm đen gió lớn, Di Lăng lão tổ bị Hàm Quang Quân cưỡng gian rồi!"

Càng nói miệng càng không cản được, Lam Vong Cơ quả thực nghe không nổi nữa, không thể không cắt ngang lời hắn: "Đừng kêu!"

Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt nói: "Đúng, không thể kêu nữa. Đám Tư Truy đang ở cách vách mà! Nhìn cái quán trọ nát này đi, chắc là cách âm cũng không tốt gì đâu!"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nói: Thế nào, Hàm Quang Quân, còn không làm ta? Không làm ta thì buông ta ra đi, ta buồn ngủ...ô!"

Rốt cuộc, như hắn mong muốn, Lam Vong Cơ hung hăng ngăn chặn miệng hắn.

Sau gia yến, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ một hồi. Ngụy Vô Tiện, cái người này, an nhàn không bao lâu đã có chút ngồi không yên rồi, vừa vặn đám tiểu bối phải đi săn đêm, đánh giá tình huống có chút hung hiểm, mà tạm thời Lam Vong Cơ lại không thể phân thân đi cùng, hắn bèn xung phong nhận việc mang đám nhóc đi. Vì thế hai người tách ra mấy ngày.

Vốn đã nói là ngày mốt sẽ trở về, ai ngờ được là Ngụy Vô Tiện luôn luôn bay nhảy lại có thể chịu đựng được, còn Lam Vong Cơ luôn chững chạc lại là nhịn không nổi len lén tới.

Trong lúc hôn, Ngụy Vô Tiện cười cười: "Thật là hung. Tiểu biệt thắng tân hôn nha, Nhị caca."

Lam Vong Cơ mạnh mẽ xé quần áo hắn, tách đùi hắn ra, lau qua loa chút cao mềm, thế như chẻ trẻ cắm vào trong thân thể hắn.

Ngụy Vô Tiện: "Ô...ưm..."

Ngụy Vô Tiện nói một câu không có sai tí nào, quán trọ này quả thực là rách nát. Một tấm giường hẹp hai người đàn ông, không hay không nằm là một chuyện, chỉ cần một động tác của Lam Vong Cơ thôi, ván giường đã có thể kêu vang cót két cọt kẹt, tiêng vang chấn động lòng người. Vừa nghĩ tới đám tiểu bối thực sự có thể ở cách vách, gò má Lam Vong Cơ đột nhiên bóng cháy, tai cũng dỏ hơn.

Y chôn trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, con đường bên trong ấm, nóng, chặt, bao quanh ngọc hành của y, giống như vô số miệng nhỏ hút chặt, cắn chặt. Bởi vì xa nhau mấy ngày không thân thiết, lúc này càng cảm thấy mất hồn vô cùng. Y che miệng Ngụy Vô Tiện lại, trước dùng sức đâm chọc mười mấy lần, càng nhiều càng sâu, chính xác không lầm, lần nào cũng đi qua điểm nhạy cảm, đâm cho Ngụy Vô Tiện kêu ô ô ô không ngừng, sảng khoái đến mức trợn trắng mắt. Chút lửa nóng sung sướng bị người nọ miễn cưỡng trút ra ngoài không kiêng kỵ gì, Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, buông lỏng tay che miệng Ngụy Vô Tiện ra.

"Haa...haa... " Ngụy Vô Tiện há mồm thở dốc. "Ngộp, ngộp chết ta... Hàm Quang Quân thật là hung dữ."

Lam Vong Cơ gạt một sợi tóc ngang trán hắn, nói: "Sao lại ở nơi kém thế này."

Ngụy Vô Tiện chớp mắt nói: "Chẳng phải là giúp ngươi tiết kiệm tiền sao."

Lam Vong Cơ lập tức nói: "Hoàn toàn không cần."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Rèn luyện tiểu bối mà."

Lam Vong Cơ không nói.

Hai cái chân Ngụy Vô Tiện tự hiểu lấy, quấn lấy eo Lam Vong Cơ, triệt để quên mất "Cách chơi cưỡng gian" tự mình đề xuất, thuận theo giống như cô vợ nhỏ, chỉ là cô vợ nhỏ này có chút nhiệt tình quá mức, ôm cổ ôm lưng phu quân hắn, gặm cắn nhiệt tình.

Lam Vong Cơ mặc cho hắn ở trên cổ mình gây sóng gió, lưu lại mấy điểm đỏ vô cùng dễ dàng bị người phát hiện, trả lễ lại, đem chính mình bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện đẩy vào càng sâu hơn.

"Ai ui, ngươi nhẹ chút đi..." Ngụy Vô Tiện shhhhhh một hơi dài, "Quá kỳ quái, Lam Trạm, chúng ta chỉ mới mấy ngày không làm thôi mà sao ta cảm giác ngươi lại lớn hơn thế."

Lam Vong Cơ: "..."

Trước kia lớn thế nào không biết, nhưng mà hiện tại hình như càng lớn hơn rồi.

Lam Vong Cơ vốn còn muốn để Ngụy Vô Tiện chậm rãi một hồi, nhưng thấy hắn nói ra lời này có vẻ như đã không sao rồi, bèn đâm không ngừng, đồng thời ngăn lại trước khi tiếng hét kinh hãi của hắn trước khi nó chưa hoàn toàn lao ra khỏi cổ họng.

"Ô ô ô ưm ưm a a..."

Hai đầu lưỡi dây dưa một chỗ quên mình, Ngụy Vô Tiện đùa dai, ấn đầu lưỡi đâm lại bên trong miệng Lam Vong Cơ, bị đối phương nhận ra được ý đồ, cự tuyệt thúc trở lại. Miệng của Ngụy Vô Tiện bên này loạn thành một chiến trường kịch liệt, hàng phòng ngự răng bị người công phá, bị đánh đến mức phải vứt bỏ hết mũ giáp.

Vát giường phối hợp động tác của bọn họ, vang tiếng rất có tiết tấu kẽo kẹt kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Tiếng kêu này quả thực là quá sát phong cảnh, Lam Vong Cơ hơi nhíu lông mày, thừa dịp Ngụy Vô Tiện bị y hôn có chút thất thần, cánh tay ôm lấy eo hắn, bế hắn lên khỏi giường.

"Ô...!"

Cây thịt cắm vào trong thân thể Ngụy Vô Tiện không rút ra, mà bởi vì biến đổi tư thế nên đâm vào sâu hơn, Ngụy Vô Tiện bị ôm ngồi dậy, không tự chủ được, cả người rơi xuống, thịt ruột yếu ớt bị ngoại vật khuấy động từng trận, kích thích cho cả người hắn run rẩy.

"Lam...Lam Trạm, ngươi muốn làm... A a!"

Lam Vong Cơ ôm hắn xuống giường, đi hai bước. Trong chớp mắt hai chân của Ngụy Vô Tiện bị nhấc lơ lửng trên không, thứ to lớn kia không ngừng húc vào chỗ sâu trong cơ thể hắn, khiến hắn có ảo giác rằng ruột mình sắp bị thọt xuyên rồi. Còn chưa kịp nói tiếng nào, lưng hắn đã chạm vào mặt tường lạnh cứng của quán trọ.

Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ băng thanh ngọc khiết đang ôm hắn, đè hắn lên tường, làm.

Ánh trăng chiếu từ trong cửa sổ xuyên vào, Ngụy Vô Tiện híp mắt, thấy rõ rái tai đỏ bừng của đối phương. Lần này, chút kinh ngạc vừa mới nổi lên trong lòng đã bị sự cười trên nỗi đau khổ của người khác thay thế, cũng không để ý hắn đang trong tư thế gì, dán lên lỗ tai Lam Vong Cơ, nói: "Nhị caca học ở đâu cái tư thế này vậy?"

Ngụy Vô Tiện tiếp tục phóng túng: "Cái tư thế này tốt nè, đâm thật sâu, ta thật thoải mái... ưmmm..."

Lam Vong Cơ cong môi, giữ vững mông hắn, thẳng eo liên tiếp đâm vào! Ngụy Vô Tiện thất thanh: "A!"

Lam Vong Cơ bưng kín miệng hắn.

Yên lặng nửa ngày, ngoài nhà cũng không có động tĩnh khác truyền đến.

Trán Lam Vong Cơ lặng lẽ trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.

"Phụt." Ngụy Vô Tiện nhịn, nhịn lắm nhưng không nhịn nổi, bật cười: "Há há há há há há há! Lam Trạm, ngươi cũng có thời điểm sợ à! Đám Tư Truy bọn nó không còn ở cách vách nữa đâu, ta chọc ngươi thôi ha ha ha... a a a!!!!!!"

Sau đó, vui quá hóa buồn, hắn bị Lam Vong Cơ hung hăng thu thập một trận.

===TBC===

:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!

Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net