Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11.

Đã mười ba năm Lam Vong Cơ chưa ngày nào từ bỏ việc Vấn Linh chưa ngày nào từ bỏ việc tìm Ngụy Vô Tiện. Y chờ đợi hắn chỉ trong vô vọng, ngay cả một tia hy vọng ích ỏi cũng không có. Nhưng y vẫn cố chấp vẫn nuôi hy vọng. Dù trong mơ y cũng muốn gặp hắn, Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ dường như trong mơ rất đau đớn, mơ hồ hay thậm chí khoé mắt ướt đẫm lệ tuôn.

Lam Vong Cơ không phải khi không lại xuống núi sau ba năm dưỡng thương mà chỉ là muốn thu thập lại linh hồn của cố nhân nhưng tất cả dường như nằm ngay vạch xuất phát của nó. Bên ngoài nói Lam Vong Cơ bế quan ba năm tu luyện bản thân nhưng thật không thể biết được ba năm đó Lam Vong Cơ bị thương đến mức không thể rời khỏi giường. Sức lực dường như trút hết khi đem A Uyển về Vân Thâm.

Trong lúc dưỡng thương, đâu đó môn sinh lại thấy một bạch y gắng gượng sức mình đến bên cửa sổ gảy đàn một khúc. Ba năm sau đó, y mới vực dậy tinh thần mà bước ra cánh cửa Tĩnh Thất. Không phải không ai thấy, đâu đó khắp giới tu tiên này, cứ một thân bạch y sau khi diệt trừ tà túy lại yên tĩnh ở một phía gảy khúc Vấn Linh, nhưng đổi lại người đến lại không phải người y muốn.

Lam Vong Cơ từng bị thương trong một lần đi săn đêm, rất nặng đến mức hôn mê, mãi sau đó bảy ngày y mới tỉnh lại. Nhưng vừa tỉnh lại y lại như quên một thứ gì đó tìm kiếm quanh Vân Thâm đến cuối cùng cười khinh bỉ bản thân một cái.

"Ngụy Anh, đâu có ở đây."

Phía sau Tĩnh Thất cũng không biết từ bao giờ đã có một hồ sen, thỏ trong vườn từ lúc chỉ có hai con hiện giờ đã đầy đàn. Cũng không biết làm sao lại nhiều đến như thế, nhớ đến năm đó Ngụy Vô Tiện tặng cho Lam Vong Cơ đích thị là hai con thỏ đực. Có thể vì yêu thích là y đã tự dùng linh lực của mình bắt thỏ về rồi nuôi lấy.

Lam Vong Cơ còn từng thử đem Lam Tư Truy ra đấy chơi, có điều thằng bé sau khi bị ốm một trận cũng không còn hoạt bát như trước nên có vẻ lúng túng khi đám bông trắng trắng mềm mại cũng phủ đầy chân mình. Lam Tư Truy qua mười ba năm lớn lên rất nhiều, tính cách lại rất chính trực, cương quyết và còn... Vấn Linh rất tốt.

"Ngươi hận ta, nhưng Tư Truy Vấn Linh tại sao ngươi vẫn không trả lời?"

Lam Vong Cơ vốn nghĩ Ngụy Vô Tiện sẽ hận mình đến tận xương tủy nên sẽ chẳng thể nào trả lời mình, nên y đã dạy cho Lam Tư Truy Vấn Linh. Hoặc cũng có thể sau này y không còn cậu sẽ là người thay thế vị bạch y nào đó tìm kiếm cố nhân. Có điều lại không như mong muốn.

"Nếu không tu tà đạo thì còn con đường nào cho ta? Còn con đường nào để ta có thể bảo vệ tất cả mọi người, bảo vệ người ta yêu thương?"

Câu nói của thiếu niên năm đó cứ hiện hữu trong đầu Lam Vong Cơ. Còn vị trí nào cao sao? Chẳng phải y đã tiếp nhận vị trí tiên đốc sao một vị trí đối với y nó có thể bảo vệ được hắn. Lam Vong Cơ lựa chọn làm tiên đốc cũng chính vì vậy. Nếu Ngụy Anh trở về y có thể thể bảo vệ hắn khỏi đám tiên môn xấu xa kia, cũng có thể ngạo mạn như cái cách mà Kim Quang Thiện bảo vệ Tiết Dương. Lam Vong Cơ đơn giản chỉ cần Ngụy Anh của y bình an thì vị trí Tiên đốc này khó khăn cách mấy y cũng bằng lòng.

Tiếng đàn du dương da diết não lòng ngày ngày cứ vang lên nơi Tĩnh Thất. Y đã từng từ bỏ chưa? Chưa hề. Mỗi một khắc không thiếu một tiếng, cổ cầm ngày đêm phát tiếng đến mệt mỏi, đứt cả dây đàn làm tay Lam Vong Cơ khứa càng sâu hơn...

"Ngụy Anh, rốt cuộc ngươi đang nơi nào?"

"Lam Trạm, ngươi cũng nghĩ là ta đã sai sao?"

"Không sai. Ngươi có thể về đây không? Vì ta."
.

.

.

Lúc này ở trên Minh Sơn, Ngụy Hàn Vân đang chăm chỉ luyện kiếm. Ngụy Vô Tiện thấy nàng tập trung như thế thật sự rất giống một người. Quả thật không sai, càng lớn gương mặt nàng lại càng giống Lam Vong Cơ. Mỉm cười một cái hắn không quên nhắc nhở:

"Vân Nhi, chú ý cẩn thận."

"Vâng."

Ngụy Hàn Vân bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, kiếm pháp rất tốt lại còn tinh thông y thuật. Quả là vừa được thần y chỉ dạy lại có Bão Sơn Tán Nhân giúp sức nàng càng lúc càng giỏi hơn người. Chỉ có điều vì tính tình lại thừa hưởng từ cả hai người vừa hoạt bát vừa lạnh lùng, nên thành ra đôi lúc cũng không hiểu được nàng đang suy nghĩ thứ gì. Đến Minh Sơn không lâu sức khoẻ Dì Mãn nói thật là có chút suy yếu nhưng cũng may nhờ Bão Sơn Tán Nhân chăm sóc thành ra hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Minh Sơn từ lúc Tàng Sắc Tán Nhân rời khỏi có chút ảm đạm, u uất nhưng từ khi Ngụy Vô Tiện cùng nhi tử của mình sống ở đây thì nơi này như được sinh ra một lần nữa, vui vẻ nhộn nhịp trả lại nơi vốn có của nó. Bão Sơn Tán Nhân hôm nay có việc gì lại đến tìm hai người vừa đến đã thấy Ngụy Vô Tiện chăm chú xem Ngụy Hàn Vân luyện kiếm.

"A Anh kiếm pháp của Hàn Vân càng ngày càng tiến bộ."

"Sư tổ mời người."

Ngụy Vô Tiện rót một chén trà đẩy sang vị trí của bà nhẹ nhàng nói.

Bão Sơn Tán Nhân uống một ngụm trà lại nói:

"Con cũng nên đưa nó xuống núi săn đêm rồi."

"Vâng con cũng đang dự tính."

Bão Sơn Tán Nhân: "Khi nào con xuống núi báo với ta một tiếng."

"Vâng."

Hai người nói chuyện một chút về việc xuống núi thì Bão Sơn Tán Nhân lại có việc mà rời đi. Ngụy Vô Tiện ngồi đấy một lúc lại mỉm cười nói:

"Vân Nhi lại nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo ngọt ngào nghe như vừa có cọng lông vũ lướt qua tim. Hiện tại đã thành một thiếu nữ cây trâm năm nào được Ngụy Vô Tiện làm cho cũng được nàng cài trên đầu. Vừa nghe đến tiếng của cha, Ngụy Hàn Vân đã nhẹ nhàng thu kiếm vào vỏ đến bên bàn. Băng Thủy đã nhận chủ nhân nên linh lực tím nhạt mỗi lần toả ra càng mãnh liệt hơn.

"Con bao lâu rồi chưa xuống núi?"

Vừa nghe đến câu hỏi của đối phương mi tâm của thiếu nữ dần nhíu lại hỏi:

"Cha người là có ý gì?"

Ngụy Hàn Vân thật sự rất bất ngờ với câu hỏi của Ngụy Vô Tiện. Nếu tính ra thì từ lúc nàng sinh ra đến giờ chưa một lần đặt chân xuống núi. Nơi nàng đã đi chỉ từ căn nhà tranh của Dì Mãn đến ngọn núi cao sương mù bao quanh này. Ngọn núi mà Bão Sơn Tán Nhân sinh sống người ngoài nếu không biết chút pháp thuật hoàn toàn không thể nhìn thấy, căn bản không có khả năng quan sát xung quanh. Minh Sơn bao phủ sương mù quanh năm, lại nằm vào vị trí khó khăn như thế dù cho là tiên môn bách gia cũng khó lòng mà tìm thấy. Dù nơi đây không mấy giàu có như các môn gia khác nhưng chung quy vẫn có đầy đủ tiện nghi. Mà thực chất Ngụy Hàn Vân lo lắng ở đây là Ngụy Vô Tiện...

Ngụy Vô Tiện: "Ta đang tính đưa con xuống núi."

"Con và cha?"

"Đúng."

Ngụy Hàn Vân: "Chúng ta không cần xuống núi có được không?"

Nàng đây là đang lo lắng là sợ hãi. Phía dưới núi kia không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập xung quanh Ngụy Vô Tiện. Nếu như mọi người biết Di Lăng Lão Tổ chưa chết thì ra sao? Sẽ đuổi cùng giết tận cha nàng sao? Nàng thật sự sợ. Trên đời này Ngụy Vô Tiện là người thân duy nhất tính đến thời điểm hiện tại này của nàng. Nếu như hắn có chuyện gì nàng làm sao sống tiếp. Truyền thuyết Di Lăng Lão Tổ đáng sợ như thế nào với người bên ngoài, người người căm phẫn, khinh bỉ, chà đạp. Nhớ đến Bất Dạ Thiên năm đó, dù chỉ được kể lại nhưng Ngụy Hàn Vân đại khái có thể cảm nhận được lúc đấy hắn khốn khó thế nào. Sư tỷ chết, người Ôn gia không còn một ai, còn có... phụ thân chẳng quan tâm. Bao nhiêu bất hạnh như dồn về cha nàng. Rồi đến lúc được cứu sống lại sinh nàng và nuôi nấng rất vất vả. Đâu ai có thể dễ dàng vừa làm cha lại vừa làm phụ thân chứ. Ngụy Hàn Vân thật sự không muốn hắn chịu bất kì nguy hiểm nào. Dù chỉ là một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net