Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3.

Từ sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc thì đây có lẽ là lần toàn bộ cái thế gia tiên môn hội họp lại, nhưng lần này có lẽ cục diện đã khác. Nếu năm đó Ngụy Vô Tiện được xem là anh hùng "Xạ Nhật" giúp dân diệt ác, thì ngay lúc này tình thế lại hoàn toàn đảo ngược.

Đứng trước cảnh các gia tộc cùng nhau mạt sát, nhục mạ, trên nóc nhà cao kia Ngụy Vô Tiện hắn chỉ biết cười vang khinh bỉ. Giữa lúc đó Lam Vong Cơ đã đứng đối diện hắn phía cao một hắc một bạch nổi bậc giữa hàng ngàn người chém giết dưới kia.

Trần Tình vang lên, oán linh thoát ra bao vây cả người Ngụy Vô Tiện, tà khí xung quanh bắt đầu túa ra, con người hắn bây giờ không còn là thiếu niên năm nào, tựa như tà khí đã chiếm đóng cả con người, hai mắt cũng đã tối sầm lên, vương trên đó là hàng ngàn tơ máu.

Vong Cơ cầm vừa dứt đã thấy người đứng đối diện hắn, trong phút chốc Ngụy Vô Tiện ngưng thổi, giương đôi mắt đau khổ của mình nhìn qua. Lam Vong Cơ vẫn như vậy, không thấy đổi, vẫn là Lam Nhị công tử băng thanh ngọc khiết, vẫn trong bộ bạch y ngày thường, vẫn toát lên vẻ khí chất trên người. Thu đàn vào y hướng hắn nói:

"Ngụy Anh, dừng lại đi."

Ngụy Vô Tiện chỉ biết gượng cười đáp trả:

"Ngươi cũng nghĩ là ta đã sai sao?"

"Không, ta....."

Ngụy Vô Tiện cắt ngang lời y nói:

"Tất cả các người đều nói bản thân mình theo chính đạo, việc làm đều là đúng. Thế các ngươi vừa mới làm gì? Ta không sai, ta đã làm gì sai, ta chưa một lần đòi hỏi các ngươi phải cho ta những gì, vậy còn các ngươi. Các ngươi thì sao? Cho ta là sai trái, truy cùng giết tận ta còn giết hết những người vô tội, thế là ai tu tà đạo?"

Người sống trên thế gian này có yêu, hận, ganh ghét, đố kỵ. Vậy họ đối với ta là thái độ gì? Tại sao phải dồn một người muốn an nhàn vào đường cùng?

Ngụy Vô Tiện vừa nói vẻ mặt đã dường như bất lực, hốc mắt đã đầy những giọt lệ nhưng lại không rơi xuống được. Lam Vong Cơ chỉ biết đứng đấy chôn chân nhìn hắn, vì người mà y đã tự mình phạm vào điều cấm ở Lam gia. Tự ý đến Di Lăng nói dối rằng bản thân là săn đêm ngang qua nhưng thực ra là để gặp người nọ.

Về đến Vân Thâm, đã thấy bạch y đoan chính, dáng quỳ thẳng tắp phía bên ngoài Từ đường nhận phạt. Để đổi lại bây giờ nghe thấy những lời chua chát này khiến tim y như bị đăm thủng, lẳng lặng nhìn người nọ rời đi.

Hắn chưa bao giờ sai. Trong tâm y vẫn vậy, hắn vẫn là thiếu niên buông lời cầu phúc "trừ gian giúp yếu" ở Vân Thâm. Nhưng vừa rồi những câu mà hắn thốt ra làm Lam Vong Cơ toàn thân như chấn động hoàn toàn không biết nên đáp lại làm sao, lặng lẽ nhìn người mình thương từng bước từng bước một rời xa mình.

Ngụy Vô Tiện vốn dĩ là vẫn khống chế được cục diện, ít nhất là không lạm sát người quá đáng, bảo vệ toàn bộ môn sinh của Vân Mộng và người hắn muốn bảo hộ. Nhưng bất ngờ một tiếng sáo khác vang lên giữa trận hỗn chiến ác liệt, làm cho các hung thi trở nên dữ tợn, khát máu hơn. Hắn bất ngờ hoàn toàn không thể điều khiển được nữa đành trơ mắt nhìn họ bị tàn sát, trơ mắt nhìn sư tỷ vì bảo vệ mình mà chết.

Ngụy Vô Tiện hiện giờ chẳng còn gì, đau đớn đến chết nghẹn đứng trên vực Bất Dạ Thiên nhìn mọi người phía dưới hô giết hắn. Sư tỷ hắn chết, một hình ảnh đẫm máu khiến hắn như muốn gào thét mà khóc lớn. Người mà hắn yêu thương và là người duy nhất quan tâm chăm sóc hắn, người hắn coi là máu mủ ruột thịt lại chết dưới mũi kiếm vì để bảo hộ hắn.

Tưởng chừng sẽ yên ổn sống hết phần đời còn lại, bây giờ lại vào trạng thái này. Nhưng hiện giờ, mọi thứ đã là muốn dấu chấm hết, hắn muốn chấm dứt tất cả tại đây hắn thật sự không muốn sống, lòng hắn dường như chết lặng, tà khí cũng theo đó quay quanh tượng trưng cho cảm giác tuyệt vọng của hắn.

Hai mắt Ngụy Vô Tiện đã đỏ ngầu chằng chịt lớp máu đến khó lòng nhìn rõ, khoé miệng còn vương huyết đỏ, đầu liền tục lắc, tựa như đang nhắn nhủ rằng việc này không phải sự thật, chân vô thức càng lùi về phía vực sâu không đáy. Ôn Tình vừa đặt chân đến Bất Dạ Thiên thấy hắn càng lui về phía vực thẩm kia vội chạy lên.

Vốn dĩ là nàng cũng toàn bộ Ôn gia đã diệt sạch, nhưng may mắn thay trước kia nàng từng giúp một người nên tên đó đã giúp nàng thoát khỏi Kim gia. Nhưng vừa ra ngoài đã nghe tin trận Huyết tẩy này liền đến ngăn cản. Lam Vong Cơ vốn dĩ đã chết đứng tại chỗ nhưng thấy người nọ càng lùi càng sâu, con ngươi liền sầm lại phi xuống nhìn con người đang từng bước từng bước xuống vực kia nói:

"Ngụy Anh! Quay lại đi."

Ngụy Vô Tiện hai bắt nhắm lại từng bước từng bước một rơi xuống vực sâu không đáy. Trong sự ngỡ ngàng của Giang Vãn Ngâm, Ôn Tình, và trong sự vui sướng của toàn thể tiên gia lúc đấy. Giang Vãn Ngâm hốc mắt vẫn còn đỏ nhìn xuống đáy vực, gằn giọng nói:

"Chết là đáng."

Giang Vãn Ngâm nói hết câu cũng quay người rời đi. Hắn đã rơi xuống vực kia. Ôn Tình đau lòng bật khóc nhìn Lam Vong Cơ tức giận nói:

"Lam Vong Cơ ngươi thật tự cao nhỉ? Ngươi mãn nguyện chưa? Hắn đã chết rồi đấy? Ngươi hài lòng chưa?"

Lam Vong Cơ vốn dĩ chẳng còn thiết tha chuyện gì nữa nhưng giọng nói của nữ nhân này làm y hoảng hồn. Chẳng phải Kim gia đã xử lý hết từ khi y đến rồi sao? Tại sao Ôn Tình ở đây? Tại sao nàng ấy không đến sớm hơn một chút? Nếu nàng đến sớm hơn thì chuyện hôm nay liệu sẽ được hoá giải?

"Ôn Tình? Cô...."

Nàng bước đến đối diện Lam Vong Cơ như một buổi kết án, đối diện người mà nàng cho là "thủ phạm" nói:

"Ta làm sao, ngươi bất ngờ à? Có phải trong tâm ngươi đã nghĩ ta chết rồi không? Cũng đúng, đám người các ngươi ai nấy đều như vậy, tự cho mình là đúng. Ta ngay từ đầu đã nhìn nhầm ngươi, nếu ta biết ngươi như thế thì có chết ta cũng sẽ bắt Ngụy Vô Tiện kia phải bỏ đi hài tử trong bụng rồi."

Lam Vong Cơ vừa nghe thấy trong đầu càng khó hiểu, giương đôi mắt lưu ly đã bao phủ hàng ngàn tơ máu, nghi ngoặc hỏi:

"Hài tử? Chuyện đó là?"

"Ngay cả việc ngươi làm hắn mang thai mà ngươi còn không nhớ à? "

Bước chân của Lam Vong Cơ có chút loạng choạng mà đứng không vững, hai tay ôm lấy đầu đau đớn nói:

"Ta... không thể nào, Ngụy Anh hắn bảo không thích nam nhân, chuyện này hoàn toàn không thể."

Ôn Tình càng nghe y nói tâm càng khinh bỉ hơn, chuyện mình làm mà lại không nhớ, khinh bỉ đến hận tận xương tủy. Ngụy Vô Tiện hắn hà cớ gì phải chịu khổ để đổi lại được gì. Người đứng đây lại chẳng hề hay biết mình đã làm gì. Nàng gằn giọng, căm ghét nói:

"Hắn là nghịch thiên giữ lại đứa bé cho ngươi, còn dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ. Ngươi nói một câu không thể thì không thể sao? Ngươi liều mạng bảo vệ cái ngươi cho là chính nghĩa kia, còn hắn liều mạng bảo vệ giọt máu của ngươi. Ngươi thật vĩ đại."

Ta... ta không hề vĩ đại, không hề. Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ đến bước đường này. Thế tại sao, tại sao lại như vậy?

Lam Vong Cơ nghe những lời nói đấy chìm trong dằn vặt đau đớn. Y đứng ngay tại chỗ hắn vừa nhảy xuống mà rơi lệ, những giọt lệ của sự thương xót, sự ân hận. Hắn thực sự vì y mà làm tất cả, còn y thì lại đi bảo vệ cái mà mình cho là đúng sao. Y sai rồi sao?

Cơn tức giận trong Lam Vong Cơ nhưng đang dâng trào lên, bay xuống phía dưới đả thương những người đã hại hắn đến bước đường cùng như vậy. Hắn đã làm gì sai? Câu nói để lại cuối cùng của Ngụy Vô Tiện đã khứa từng nhát vào trái tim y, buộc lòng y phải làm như vậy.

Chẳng vì gì cả, chỉ vì muốn đòi lại chút công bằng cho hắn, chỉ vì giận dữ, vì phẫn nộ, tại sao lại đẩy hắn vào bước đường cùng như thế này. Lam Hi Thần đến ngăn cản y lại.

Cuối cùng Huyết tẩy Bất Dạ Thiên cũng kết thúc. Một màu đỏ rực phía thành cảm giác vô cùng quỷ dị. Và cũng chính từ đó tội ác về Di Lăng Lão Tổ cũng được lan truyền.

Lam Hi Thần đem Lam Vong Cơ về Cô Tô trong sự tức giận của Lam Khải Nhân. Y vì hắn mà làm như vậy ư? Từ Đường bóng dáng bạch y đang quỳ, sống lưng thẳng tấp, gương mặt lạnh lùng hơn trước rất nhiều, hốc mắt vẫn còn đỏ. Lam Khải Nhân nhìn thấy hành động của y đối với các vị tiền bối tức giận đối diện nói:

"Vong Cơ, ngươi đã biết sai chưa?"

Lam Vong Cơ không trả lời càng làm Lam Khải Nhân tức giận hơn lớn tiếng nói:

"Được! Phạt giới tiên cho ta. Mỗi một người ngươi đả thương bằng một roi giới tiên. Ngươi có ý kiến gì không? "

"Vong Cơ nguyện ý lãnh phạt."

Lam Hi Thần tiếp nhận giới tiên. Mỗi lần y nói ra một tên mà mình đã đả thương thì Lam Hi Thần đánh xuống. Nhìn đệ đệ mình đau đớn mà y chịu nổi sao? Bộ bạch y cũng thấm đẫm máu. Cảnh tượng này chẳng một ai chịu nổi ngay cả Lam Khải Nhân còn không chịu được nóng giận hỏi y:

"Gia quy Cô Tô Lam thị đề thứ năm mươi hai là gì?"

Lam Vong Cơ khó khăn đáp:

"Không được kết giao gian tà."

"Ngươi biết là còn làm."

Một roi nữa quất xuống, khoé môi thấm một chút huyết, Lam Vong Cơ khó khăn nói:

"Dám hỏi thúc phụ ai chính? Ai tà? Ai hắc? Ai bạch?"

Ông tức giận, chỉ tay vào mặt y nói:

"Ngươi... đánh cho ta, cấm túc ba năm."

Lam Khải Nhân hi vọng câu trả lời của y khác. Thì có lẽ đã không nặng tay như thế. Dù sao cũng là đứa cháu đó chính tay ông nuôi lớn nhìn cảnh tượng như thế thật là có chút không chịu nổi. Sau khi kết thúc tổng cộng Lam Hi Thần đã đánh y hơn năm mươi roi. Một màu đỏ chảy ra ngoại bào của tấm lưng kia. Y vẫn cố gắng đứng dậy hành lễ sau đấy rời đi.

Lam Hi Thần là đại phu giỏi nhất ở Cô Tô, kèm theo lo lắng cho đệ đệ của mình nên cũng đi theo, đi được một lúc Lam Vong Cơ ngã xuống. Y vội chạy đến đỡ đệ đệ của mình dìu nó về Tĩnh Thất.

Bây giờ trên gương mặt Lam Vong Cơ không chút gợn sóng đau đớn hiện tại chẳng phải vì thể xác mà là tâm y tim y. Đau như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào. Y đã mất hắn rồi sao? Y sẽ sống những ngày tháng tiếp theo sao đây?

Lam Hi Thần đưa người về đến phòng để Lam Vong Cơ ngồi xuống, còn mình đi lấy thuốc cùng nước ấm xử lý vết thương cho y. Cởi bỏ y phục trên lưng thì ai nhìn thấy cũng phải phát sợ vì cảnh tượng của nó. Bây giờ da thịt trên lưng y lộn xộn cả lên, máu không ngừng chảy. Bất chợt dâng lên một nỗi đau xót, cố gắng làm nhẹ hết sức để không làm y đau. Đột nhiên Lam Hi Thần lên tiếng:

"Xứng đáng sao? "

Lam Vong Cơ : "..."

Thấy Lam Vong Cơ không trả lời mình, y nhắc lại câu hỏi một lần nữa:

"Thật sự xứng đáng sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net