Chương 19: Lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện thế nhưng cũng không truy cứu quá sâu việc Lam Vong Cơ nói thật hay nói dối mình. Hắn đơn giản cầm lấy tay Lam Vong Cơ, có chút như làm nũng nói:

- Vậy thì Hàm Quang Quân, ngài bồi ta đi ngủ có được không? Ta có chút mệt mỏi a~

Giọng điệu này đối với Lam Vong Cơ mà nói, dường như đã rất lâu rồi chưa có được nghe lại. Tuy rằng ngả ngớn mang theo chút làm nũng, nhưng hiện tại, y phát hiện ra, mình rất thích giọng điệu này.

- Ân.

.

.

.

Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ có chuyện phải rời đi sớm. Lúc đó Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang ngủ. Giống như một thói quen nho nhỏ, khi y vừa rời đi, Ngụy Vô Tiện cũng tỉnh lại.

Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn ba ngàn gia quy đối với Ngụy Vô Tiện mà nói quả là sống không bằng chết. Chẳng qua nơi này có Lam Vong Cơ mà thôi, nếu không có y chắc có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ muốn tới nơi đầy quy củ này đâu.

Mà hiện tại, Lam Vong Cơ đi rồi, thỏ nhỏ chỉ đành ngoan ngoãn ở trong phòng, điều tức nội thương, tu bổ kinh mạch mà thôi.

Lại nói sự tình Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đám yêu tu kia tới làm phiền đã bị truyền ra ngoài. Mọi người đều đang bàn tán về chuyện này. Mà chịu thôi, Cô Tô Lam Thị tễ nguyệt thanh phong, quy củ nhất giới tu chân hễ có chuyện gì mà giang hồ chẳng muốn bàn tán. Lúc này lại thêm chuyện gần đây thỏ nhỏ và Hàm Quang Quân thường xuyên dạ săn, đi qua nhiều nơi nữa, không biết đám người kia đã bàn luận thành dạng gì mất rồi.

Mà nhân vật chính của lời đồn là Lam Vong Cơ lại chẳng may may quan tâm chút nào. Y cũng biết chuyện này, nhưng như vậy thì sao chứ. Lời đồn mà thôi, y không quản, càng không để tâm thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại khác.

Thỏ nhỏ điều tức nội thương hết một buổi sáng liền cảm thấy rất nhầm chán. Hắn chỉnh đốn y phục, ra khỏi Tĩnh Thất dạo loanh quanh. Thế nhưng ai biết đi dạo một hồi hắn nghe được một nhóm môn sinh đang bàn tán gì đó. Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện cũng không muốn nghe lén nhưng lại loáng thoáng nghe thấy tên của Lam Vong Cơ. Mà mỗi chuyện liên quan tới y đối với thỏ nhỏ mà nói tất cả đều rất quan trọng. Thế là hắn nghe lén. Thế nhưng nội dung cuộc nói chuyện này thực sự không thể nào khiến thỏ nhỏ không nghĩ ngợi được.

- Ngươi nói xem Hàm Quang Quân sao lại giữ người kia lại Tĩnh Thất?

Môn sinh A thấp giọng thắc mắc.

- Ta làm sao biết? Ta chỉ biết giữ hắn lại là giữ tai họa bên người mà thôi.

Môn sinh B nhẹ giọng đáp lại lời

- Phải đó.

Đám môn sinh còn lại nhất tề đồng ý.

Mà Ngụy Vô Tiện đã không thể tiếp tục nghe lén nữa. Hắn âm thầm rời khỏi chỗ trốn, mơ mơ hồ hồ mà trở lại Tĩnh Thất, tâm tình đi dạo cũng mất sạch sành sanh.

Bọn người kia là nhóm môn sinh mới trở về, ở dưới núi nghe các tiên hữu của nơi khác nói về chuyện này nhưng lại không biết hết toàn bộ nên mới có suy nghĩ này. Thế nhưng những lời này lại đã vô tình đả thương tới Ngụy Vô Tiện mất rồi.

Hắn lại bắt đầu có lại những ý nghĩ mà tối hôm qua bị Lam Vong Cơ đánh bay đi. Đúng là hắn đã liên lụy đến Lam Gia, liên lụy đến Lam Vong Cơ. Bọn họ chẳng liên quan gì tới đám yêu tu kia, hết thảy đều là ân oán cá nhân của hắn và Ôn Triều thế nhưng tổn thương lớn nhất lại là Lam Gia. Lam Gia là bên bị hại, mà tất cả căn nguyên đều là bởi vì hắn.

Suy nghĩ này quấn lấy hắn cả một ngày hôm đó, mãi không dứt ra được. Mà tình trạng của hắn hiện tại lại càng quan tâm tới anh nhìn của người khác. Hắn mang thai, người mang thai tâm thái mẫn cảm quan tâm tới rất nhiều điều. Hơn nữa cố tình là Lam Vong Cơ hôm nay có chuyện bận, không thể ở bên cạnh an ủi hắn, giúp hắn đánh bay suy nghĩ đó được.

Thỏ nhỏ bị suy nghĩ ấy làm cho lo lắng, tâm thái bất an. Trưa hôm đó hắn thiếp đi, hắn mộng. Hắn mộng thấy có lần Giang Trừng hỏi hắn tại sao lại muốn làm quen với Lam Vong Cơ. Khi đó hắn đã trả lời ra sao nhỉ?

- Ta thích hắn không được chắc. Ai mà không ngưỡng mộ Lam Nhị Công Tử đại danh đỉnh đỉnh chứ.

Khi đó Giang Trừng trả lời hắn thế nào? Giang Trừng bĩu môi nói với hắn:

- Không biết sống chết.

Bây giờ lý do tại sao Giang Trừng lúc đó lại nói hắn không biết sống chết, Ngụy Vô Tiện cũng cảm nhận được rồi. Chỉ là vừa mới cảm thụ xong cảm giác kia, mộng của hắn lại biến đổi. Hắn mộng thấy mình cùng Lam Vong Cơ. Mà khi ấy bọn hắn bị một đám người tu chân bao vây, bọn họ ép hắn phải rời xa Lam Trạm của hắn, lời lẽ nói ra đều khiến Ngụy Vô Tiện phê tâm tế liệt:

- Hàm Quang Quân. Nó đã dùng biện pháp gì để mê hoặc ngài vậy. Nếu đã như vậy, uổng danh minh sĩ.

Lời nói vừa dứt, kiếm đã bay tới, làm bị thương Lam Vong Cơ. Mà thỏ nhỏ mộng tới đây, bị hình ảnh Lam Vong Cơ thương tích đầy người dọa sợ tỉnh dậy, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi. Có thể hiểu được hắn lo lắng sợ hãi như thế nào.

Nhưng nỗi sợ này, Ngụy Vô Tiện cũng không cùng Lam Vong Cơ nói ra được. Bởi lẽ khi nhìn thấy Lam Vong Cơ, hắn không nỡ nói ra, hắn biết y không để ý, nói ra chỉ càng khiến Lam Vong Cơ không vui mà thôi. Vì thế, khi y về, hắn chỉ cùng y ăn cơm nói chuyện, sau đó lên giường điều tức. Lam Vong Cơ lại không ở trong phòng, y ra ngoài đứng chờ huynh trưởng của mình.

Lam Hi Thần từ trong Hàn Thất bước ra, nhìn thấy đệ đệ đang chờ, liền qua đó. Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng bước chân của huynh trưởng, liền quay đầu. Lam Hi Thần đối y mà nói:

- Thúc phụ tỉnh rồi.

Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng, khẽ nói:

- Đệ đi gặp thúc phụ.

Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần bước vào Hàn Thất. Một lúc sau đó, thỏ nhỏ cũng nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tìm nơi nào đó núp để nghe lén. Lam lão tiên sinh cổ hủ nửa đời người, quan niệm nam nữ mới là chân ái không biết sẽ phản ứng ra sao. Hơn nữa, tiên sinh vốn không có bao nhiêu thiện cảm với yêu tu, lại biết hắn là yêu tu thì chẳng biết sẽ làm lớn chuyện như thế nào.

Thế nhưng thỏ nhỏ vì lo lắng ba người họ cảm nhận được có người nghe lén nên một lúc sau mới dám đi tới. Mà khi ấy, cuộc nói chuyện đã sắp kết thúc, hắn cũng chỉ kịp nghe được vài câu mà thôi.

- Gia quy Lam Gia điều thứ năm mươi hai là gì? 

- Nghiêm cấm kết giao gian tà.

- Ngươi vẫn còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông Lam Thị hay sao?

Giọng nói Lam Khải Nhân tiên sinh vang như vậy, chắc hẳn là đã rất giận dữ rồi. Nếu là trước kia, thỏ nhỏ có lẽ còn có thể phán đoán xem lúc này Lam tiên sinh đã tức tới râu cũng bay hay chưa nhưng mà hiện tại, hắn không có tâm trạng. Hiện tại, hắn lo lắng Lam Vong Cơ. Lo lắng y chọc giận thúc phụ y, nhưng cũng lo lắng không biết y sẽ trả lời thế nào.

- Ngụy Anh chỉ làm việc nghĩa.

Ngụy Vô Tiện lo lắng rất nhiều nhưng có một câu này của Lam Vong Cơ, đủ để đánh bay tất cả lo lắng ấy rồi. Người ấy vì mình mà bênh vực trước mặt người thân, không cần biết lý do cũng sẽ tin tưởng mình. Thậm chí trong phút giây đó, thỏ nhỏ dường như cảm thấy nếu cả thế giới quay lưng với mình, thì người ấy cũng sẽ không, sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình. Mà phần tâm ý ấy, sao có thể vì vài chuyện nhỏ nhặt mà có thể lung lay được chứ.

___________

Còn một chương nữa là hoàn rồi nha mọi người. Cố lên!

Sì poi lờ lần cuối nè:

Mạt ngạch văn vân vẫn cuốn lấy tay cả hai. Lam Vong Cơ nhìn hắn, đem người ôm vài lòng ngực, ghé bên tai thỏ nhỏ khẽ nói:

- Lam Trạm nguyện ý cùng Ngụy Anh, kết tóc làm phu thê một đời.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy lời ấy, trái tim rung động giọng nói hơi run cũng nói:

- Ngụy Anh nguyện ý cùng Lam Trạm, kết tóc làm phu thê một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net