Chương 3: Đồng hương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Đồng hương.

Tác giả: Tha thứ nếu chương quá ngắn nha.:3

Mạc Danh ở trong phủ của Sở Thương Minh sống rất thoải mái, ngoại trừ thường thường có mỗ chỉ cẩu cẩu thường đến cọ cơm ra thì không có ai tới làm phiền hắn cả.

"Vương Gia, ta có thể ra ngoài sao?" Khi đang ăn cơm trưa, Mạc Danh thừa dịp mỗ chỉ thú vừa được cho ăn no ( Tác giả: Tin tưởng lão, tuyệt đối không có nghĩa ẩn trong câu này đâu~~), tranh thủ giành chút quyền lợi cho mình.

"Ra ngoài?" Sở Thương Minh ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Danh đang dùng một ánh mắt chân thành nhìn mình, một bộ bảo bảo rất ngoan.

"Đúng vậy đúng vậy, mấy ngày rồi đều chỉ có thể ở trong này, ta sắp mọc đầy người đều là nấm rồi." Mạc Danh nằm bò trên bàn. Dù sao hắn cũng là thanh niên tuổi trẻ a, suốt ngày chỉ có thể giống như hoàng hoa khuê nữ thành thật ngốc ở trong phòng, làm sao hắn chịu nổi.

Nhìn bộ dáng uể oải của thiếu niên, Sở Thương Minh nhíu nhíu mày không nói.

"Ta hứa sẽ không gây chuyện, chỉ đi dạo dạo một chút rồi trở về thôi. Nếu ngài không yên tâm có thể cho người theo dõi ta." Vừa thấy Sở Thương Minh không lập tức cự tuyệt Mạc Danh liền biết mình có cơ hội, không ngừng cố gắng.

"...Cũng được, để Mục Nhất theo ngươi đi." Cuối cùng Sở Thương Minh vẫn đồng ý.

Mục Nhất là tứ đại thị vệ của Tam vương phủ, cũng là thuộc hạ tin cậy của Sở Thương Minh.

Hắn sẽ không thừa nhận nhìn Mạc Danh lúc này thực sự rất đáng yêu, hắn không nhẫn tâm cự tuyệt a.

"Yeah, không thành vấn đề, không thành vấn đề, tạ ơn vương gia."

Được cho phép ra ngoài Mạc Danh vẫn là cực kỳ cao hứng, cho dù phía sau có thừa ra một cái đuôi đi nữa. Hắn biết Sở Thương Minh cho Mục Nhất theo hắn là đang cảnh cáo hắn tốt nhất không nên đùa giỡn cái gì đa dạng. Nhưng mà... vương gia thôi, lòng nghi ngờ là rất cao, hắn hiểu hắn hiểu, có thể thông cảm cho đám cổ nhân nắm quyền độc đoán này.

Thế là buổi chiều khi Sở Thương Minh vừa rời khỏi Mạc Vân các thì Mạc Danh liền hưng phấn rắt một đống bạc vào trong túi, đi dạo!

Nói ra thì Sở Thương Minh người này cũng rất là hào phóng, chẳng những cho hắn ăn mặc ở đi lại, còn cấp tiền tiêu vặt cho hắn nữa, công việc làm gián điệp này so với bác sĩ không phải chỉ là thoái mái hơn một cái cấp bậc thôi đâu.

Có Mục Nhất ở, Mạc Danh liền thoải mái mà ra khỏi vương phủ. Ở trên đường phố hết nhìn đông tới nhìn tây, xem xem cái nọ xem xem cái kia, cảm thấy cái gì ở cổ đại cũng thật tân kỳ.

"Kia là..." Khi lướt ngang qua một đống phòng, chợt Mạc Danh dừng lại.

"Có chuyện gì vậy Mạc công tử?" Mục Nhất bản khắc mặt ôm theo một đống đồ hỏi Mạc Danh đang hứng thú đi về phía một tòa lâu. Khi nhận ra đó là nơi nào, Mục Nhất hơi hơi nhíu nhíu mày lại.

Mạc Danh không trả lời mà nhìn chằm chằm vào tấm giấy dán ở trước cửa: Tuyển nhạc công.

Mạc công tử đây là làm sao vậy, chỉ là một thông cáo bình thường thôi mà. Tại sao nhìn y lại trông có vẻ khiếp sợ thế? Mục Nhất hoàn toàn không hiểu.

Thế nhưng ngược lại thì Mạc Danh lúc này lại vô cùng khiếp sợ. Bởi vì hắn rõ ràng có thể thấy được ký hiệu chữ Lesus, không phải là chữ Lesus ở thế giới này mà là thật thật bằng tiếng Anh, chẳng lẽ còn có người cũng là người xuyên không như hắn?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Mạc Danh liền thấy trái tim không chịu khống chế đập nhanh hơn, đem tờ giấy dán trên cửa kéo xuống, bước vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net