Phần 2: Hiện tại - Tập 1: Sinh hoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc còn trẻ cho rằng mãi mãi, thế nhưng vĩnh viễn chỉ là một đêm ngắn ngủn gần như đã trưởng thành. Nếu như sự tình đều có hậu như kịch, vậy một ngày nào đó màn che hạ xuống nó như một hồi giấc mơ, một giấc mơ dài.

Cho rằng đời này sẽ lưu lạc khắp nước Mỹ cùng Nghệ Hưng, thế nhưng có một số việc là bất năng biết trước. Cùng lúc bệnh tình Nghệ Hưng từ từ chuyển biến tốt, thì ngẫu nhiên hắn cũng biết lý do mà tôi đi cùng hắn, bi thương lưu lại cho tôi một tờ giấy.

Tôi tìm kiếm khắp cả mọi nơi, nhưng không có tin tức của hắn. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp tôi trở về nước, giúp đỡ ba ba xử lý công ty, đáng tiếc đến nay tôi vẫn không có tin tức về Nghệ Hưng.

Từ trường học đi ra, dọc theo đường tôi đều rơi vào hồi ức xa xôi vô pháp tự kềm chế, tùy tiện ở trong phòng ăn chút gì, rồi sau đó vội vã về nhà.

Màu sắc thiết kế trang nhã khiến tâm lý tôi vẫn khó chịu như cũ, kéo rèm cửa sổ ra, đổi lại quần áo rộng thùng thình ở nhà, mặc dù là lễ Giáng Sinh nhưng tôi luôn ngây ngô một người quá lâu, lâu đến tôi nghĩ mình dường như chết lặng. Nhàm chán ngồi trên ghế sa lon đổi lại kênh truyền hình, tâm tình tôi ảm đạm, liền đứng dậy rót một chén trà lài.

Trước kia lúc còn là một đứa bé, mùa đông tôi rất thích uống trà sữa có đá, sau đó sinh bệnh nằm viện thật lâu, rồi xuất viện bị bệnh bao tử nghiêm trọng, mùa xuân thì thích uống hồng trà, cho nên uống trà lài là mới hai năm gần đây. (bạn nhỏ mắc chứng tự ngược bản thân từ hồi còn nhỏ)

Khí trời mùa đông khô ráo, thân thể ấm áp trước lò sưởi, bắt đầu uống trà hoa cúc sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Hiện giờ tôi hay uống trà lài, chậm rãi thưởng thức, tôi chỉ thích vị đạo thanh khiết này, hoa lài, cây kim ngân, hoa quế, cây hoa cúc... tôi đều thích. Tan việc đi đến siêu thị mua hai hộp trà, đem về nhà châm trà cảm nhận hương vị dường như rất ấm áp, dần dần nhận thức tuổi trẻ long bong.

Đang uống trà lài ấm áp đột nhiên di động để trên bàn vang lên, tôi nhìn màn hình biểu hiện trợ lý, liền ấn nút trả lời đeo tai nghe "Alo... Chuyện gì?"

Trong điện thoại truyền đến thanh âm hốt hoảng của trợ lý "Tổng giám, tôi mới vừa quay về công ty lấy tài liệu, xã trưởng xí nghiệp Ngô thị gọi điện thoại đến công ty, ngài ấy chỉ định muốn tổng giám chuẩn bị một tổ quảng cáo công ty bọn họ, yêu cầu trong một tuần lễ phương án phải được hoàn thành, người mẫu là Angela Baby, phải gởi cho ngài ấy xem trước, hơn nữa còn trả gấp ba. Tổng giám, cái dự án gấp rút vậy tổng giám có nhận không ạ?"

"Nhận, cậu đưa địa chỉ công ty với các tư liệu tới đây, gởi qua mail cho tôi là được." Không do dự nửa điểm, tôi cúp điện thoại buông trà lài, vội vã mở máy vi tính ra.

Đợi một hồi, nhận được nội dung tư liệu trợ lý gởi tới, nguyên lai là quảng cáo đồ uống mùa hè, nếu như thiết kế quảng cáo đồ uống, trọng điểm là luôn đặt ở cạnh biển tương đối có cảm giác. Tôi cũng thuận tiện tìm tòi một chút hình ảnh của Angela Baby, bộ dáng của cô ấy rất quyến rũ, thân hình chuẩn xác. Tôi có chút buồn bực, cá nhân điều không nguyện ý làm quảng cáo nữ sinh, dù sao sở trường của tôi là thiết kế hình khối.

Công ty Ngô thị thực sự là toàn sao kim, dưới trướng của bọn họ mỗi người nghệ nhân đều có tài, bây giờ xí nghiệp Ngô thị nghiễm nhiên trở thành xưởng lớn nhất thủ đô, có thể làm ăn với công ty họ là một thuận lợi

Nghe nói xã trưởng của bọn họ có rất nhiều tật xấu, tuy rằng chưa thấy qua xã trưởng kia, bất quá nói vậy cũng là một lão già rồi. Tôi có chút buồn cười, tật xấu của một lão nhân thì có cái gì đáng để nói, nhiều ký giả thực sự rất buồn chán.

Cho dù dạo gần đây Angela Baby rất đắt show, thế nhưng chẳng qua vẫn là một người mới, online về hình ảnh tư liệu của cô ấy cũng không nhiều lắm, đôi lúc gương mặt chụp hình vẫn hơi đơn điệu. Vì vậy tôi thiết kế đại khái một bản sau đó lưu trữ lại, phát hiện ngày mai cô ấy có lịch diễn, liền muốn ngày mai đến nhìn tận mặt, lý giải cụ thể vấn đề về vẻ mặt của cô ấy.

Bận rộn một hồi tắt máy vi tính, tôi đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, kể từ lúc chia tay Lộc Hàm, rồi khi Nghệ Hưng lén lút ly khai, sau đó là Đậu hũ lớn tuổi sinh bệnh qua đời, chứng đau nửa đầu thường xuyên xuất hiện. Tôi thích công tác, càng nhiều càng tốt, vì nó có thể khiến tôi quên rất nhiều thứ.

Thời gian này tôi thường cảm thấy rất mệt, tôi đã cho rằng mình quên hết mọi thứ bi thương, thế nhưng hồi ức lai vãng nhiều lần. Nếu như có thể đảo ngược thời gian yêu thêm lần nữa, có phải kết cục vẫn như vậy? Tôi biết quên đi có thể khiến người trở nên kiên cường, thế nhưng đối với tuổi ngây ngô biết yêu ban đầu, không phải nói muốn quên là có thể.

Nằm trên giường ôm cái chăn thuần trắng, tôi nhắm mắt lại: Người ở bên cạnh ngày càng ít, tôi bắt đầu thấy khó chịu, mặc dù mới 25 tuổi, nhưng cảm giác tâm hồn mình đã cằn cỗi.

Buổi tối là khoảng thời gian của cảm xúc trôi về, sẽ luôn để cho người hoài niệm nhiều thứ.

Nguyên lai, tôi còn không có quên được, lẽ nào thật phải đi đến nơi bắt năng tưởng niệm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net