Tập 10: Dằn vặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ thời gian dằn vặt con người vội vội vàng vàng qua đi, lúc làm việc hôm nay tôi luôn luôn nghĩ bất định, đột nhiên di động vang lên, mở ra vừa nhìn thì ra là Lộc Hàm truyền tới tin nhắn ngắn: "Gặp nhau ở ttiệm coffee cạnh công ty." Giờ tôi mới chợt nhớ ra, đã là ngày cuối tuần.

Tâm tình vốn buồn bực đột nhiên quét sạch, mặc kệ nhiều chuyện như vậy, hiện tại tôi khẩn cấp gặp mặt Lộc Hàm, cần giải thích rõ với anh, tôi không bao giờ có thể chịu đựng những hành động lạnh lùng của anh đối với mình nữa rồi.

Nhanh chóng thu thập một chút văn kiện trên bàn, tôi đang chuẩn bị xuất môn, lại gặp phải Diệc Phàm, hắn không biểu tình gì chỉ nói cho tôi biết: "Nghệ Hưng đang ở bệnh viện nhân dân."

Tôi vừa nghe thì vội vã khẩn trương hỏi: "Nghệ Hưng gặp chuyện gì?" Diệc Phàm vẫn cứng ngắc: "Cậu thật đúng là, đối với người nào cũng đều quan tâm như vậy." Nghe hắn nói lời vô nghĩa, tôi không muốn tranh cãi nữa, vội vã chạy ra phòng làm việc, phát hiện nhân viên công tác quay chụp MV với Nghệ Hưng đều về trước, không nhìn thấy Nghệ Hưng đâu, Diệc Phàm hẳn không phải là đang nói láo?

Vì vậy tôi vội vội vàng vàng ra công ty, ở cửa lại đụng phải Lộc Hàm, anh thấy tôi, cười một chút: "Chúng ta cùng đi thôi." Nhìn anh mỉm cười ngọt ngào như trước, tôi thực sự không biết nên nói cái gì, thương tổn Lộc Hàm là chuyện tôi khó chịu nhất, thế nhưng tôi cảm giác hình như mình vẫn chưa ngừng thương tổn anh.

Thấy tôi trầm mặc, anh sửng sốt một chút: "Sao vậy?" Ta gấp gáp nói với anh: "Lộc Hàm, Nghệ Hưng đang ở bệnh viện nhân dân, giờ em đến xem cậu ta thế nào, chúng ta hẹn lại lần khác được không?"

Lộc Hàm bởi vì tôi nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng: "Cậu đi đi, từ đầu đến cuối tên kia mới là người cậu quan tâm nhất, không phải sao?"

Tôi nóng nảy đang muốn giải thích, Diệc Phàm từ phía sau lôi kéo tôi: "Lộc Hàm, cậu cũng cùng đi sao?" Thấy Lộc Hàm không nói gì, vì vậy Diệc Phàm dẫn tôi đến xe hắn: "Đi thôi, lên xe."

Trong hốt hoảng tôi chỉ hảo lên xe, nhìn cái gương ảnh lại gương mặt trầm xuống của Lộc Hàm, tôi thực sự đau lòng a. Dọc theo đường đi Diệc Phàm có nói gì tôi cũng lười mở miệng.

Xe vừa đến y viện, tôi vội vàng xuống xe, thẳng đến phòng bệnh Nghệ Hưng, thế nhưng hắn tựa hồ còn đang ngủ mê man, nhắm mắt lại sắc mặt rất tái nhợt, tôi ngơ ngác nhìn một hồi, phảng phất lại thấy được ngày đó mình dẫn Nghệ Hưng đến bệnh viện.

Đứng một hồi, Nghệ Hưng vẫn không có tỉnh, tôi ra phòng bệnh sốt ruột hỏi y sĩ trưởng: "Tình huống thế nào?"

Bác sĩ nói "Rất không lạc quan, thận của cậu ấy càng ngày càng nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này có thể là mệt nhọc bận rộn quá mức, không có nghỉ ngơi đầy đủ nên ảnh hưởng đến thận."

Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng, thực sự rất khó chịu, trước tôi hỏi qua bệnh của hắn, hắn luôn gạt tôi nói rằng mình đã bình phục. Tôi bắt đầu ảo não mình không quan tâm nhiều đến Nghệ Hưng: Nghệ Hưng, cậu rời bỏ mình đi lâu như vậy mà vẫn không tự chiếu cố tốt chính mình.

Lúc này đột nhiên nghe được trong phòng bệnh truyền đến một tiếng vang thật lớn, tôi cuống quít chạy vào, thấy Nghệ Hưng đang chuẩn bị xuống giường bệnh, trên mặt đất là những mảnh vỡ của ly thủy tinh.

Tôi vội vàng đè hắn xuống, tỉnh lại sắc mặt hắn vẫn không tốt, rất tái nhợt, nhãn thần cũng có vẻ lờ đờ. Nghệ Hưng thấy được tôi, hắn miễn cưỡng mỉm cười: "Mân Thạc, sao cậu lại tới đây?" Tôi đau lòng ôm hắn: "Cậu là đồ ngốc, ngã bệnh mà cũng không biết."

Trầm mặc một hồi lâu, đều không nghe được hắn nói, tôi vội vàng cúi đầu xem hắn, nguyên lai Nghệ Hưng ở trong lòng tôi im lặng chảy nước mắt, tôi có chút hốt hoảng ôm Nghệ Hưng: "Nghệ Hưng, cậu có đau ở đâu không? Vì sao đột nhiên lại khóc?"

"Mân Thạc, cậu biết không? Trước đây cậu vì mình mà bỏ qua Lộc Hàm, mình đã từng ích kỷ nghĩ rằng mình sẽ rất hạnh phúc, thế nhưng ình phát hiện sai rồi, người ích kỷ sẽ phải chịu trừng phạt." Nghệ Hưng miễn cưỡng gạt ra một nụ cười khổ, "Có biết vì sao mình trốn đi không? Là bởi vì cậu đã từng vì mình mà chịu thống khổ như vậy, mình nghĩ sau này mặc kệ thế nào, mình phải sống thật tốt. Không để cho cậu lo lắng mới là hồi báo tốt nhất dành cho cậu, không phải sao?"

Nghe xong Nghệ Hưng nói, tôi có chút khó chịu càng thêm ôm Nghệ Hưng thật chặc. Nghệ Hưng, mình nên làm sao bây giờ, vì sao sự xuất hiện của cậu giống như một vết thương mãi không khép lại được, nó khiến tâm lý của mình tràn đầy cảm giác phạm tội.

"Nghệ Hưng, xế chiều hôm nay cậu còn có một hội gặp mặt ký giả" nguyên lai Diệc Phàm đi vào phòng bệnh, mặc dù hắn nói với Nghệ Hưng như vậy, thế nhưng ánh mắt lại nhìn tôi, tôi có chút buồn bực nhìn hắn chằm chằm, hắn biết rất rõ thân thể Nghệ Hưng bất hảo, vì sao đột nhiên lại nói lên chuyện này ?

Nghệ Hưng có điểm muốn rời giường, tôi kinh hoảng: "Cậu muốn làm gì?"

Hắn khó chịu thở dốc: "Mình muốn đi tuyên truyền đĩa nhạc mới."

"Cậu điên rồi sao? Thân thể cậu bây giờ làm thế nào mà tuyên truyền?"

Nhìn mặt Nghệ Hưng tái nhợt, tôi tức giận lớn tiếng với Diệc Phàm: "Ngô Diệc Phàm, anh còn có lương tâm không, Nghệ Hưng bệnh thành cái dạng này mà vẫn phải đi à?"

Nhưng lời tôi nói với hắn căn bản không có tác dụng, hắn tới gần tôi: "Từ đầu đến giờ trong mắt cậu, tôi chỉ là một chỉ là thương nhân mong kiếm lợi, hiện tại cách làm như thế điều không phải rất thích hợp thái độ làm người của tôi sao?" Nghe trong lời nói của hắn có vài điều mỉa mai, tôi thực sự sắp điên rồi.

Lúc đó luôn làm chung với hắn, hắn không phải là cái dạng này, tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn có tình vị, thật không biết vì sao hiện tại biến thành cái dạng này.

Không đợi tôi phản ứng kịp, một giây sau Diệc Phàm lôi tôi ra khỏi phòng bệnh, quay đối diện tôi: "Bây giờ có rất nhiều ký giả đã chụp được hình cậu và Nghệ Hưng, có rất nhiều mặt trái tin tức của hắn ở trên tay tôi, cần một số tiền lớn mới bán đứt. Hơn nữa thân thể hắn cũng không được, phỏng chừng đĩa nhạc mới tuyên truyền cũng không xong, cho nên công ty quyết định buông tha hắn."

Nghe hắn tuyệt tình nói, tôi thực sự muốn cho hắn một cái tát: "Diệc Phàm, tại sao anh có thể lãnh huyết như vậy? Anh biết rõ Nghệ Hưng rất thích hát mà."

Diệc Phàm không ngần ngại chút nào tôi muốn giết đi cái biểu tình này, cười lạnh: "Tại sao tôi lại vì một tên phế nhân mà lãng phí nhiều tiền như vậy? Tôi là thương nhân, không biết từ 'lỗ vốn'"

Vẻ mặt hắn lạnh lùng khiến lòng thoáng cái tuyệt vọng tới cực điểm: "Anh là một người ích kỷ, cứ tự cho là mình đúng."

Hắn đột nhiên dùng sức hôn lên trán tôi, tôi cuống quít đẩy hắn ra, hắn lại cười lạnh xem động tác của tôi: "Mân Thạc, Nghệ Hưng có được ở lại hay không, là nhờ vào cậu đó."

Tôi biết những lời hắn nói có ý gì, thấy vẻ mặt tôi cứng ngắc, hắn thả tôi ra rồi hài lòng bước đi. Tôi trượt ngồi dưới đất, nửa ngày nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net