Tập 2: Vô tình gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi điều không phải rất thích khoa học tự nhiên, bởi vì mẹ học lịch sử rất giỏi, khi còn bé bà hay kể chuyện xưa cho tôi nghe vì thế tôi liền chọn khóa học lịch sử. Thế nhưng ngay từ đầu đi học tôi liền cảm giác lần chọn lựa này dường như có điểm sai lầm. Chương trình học lịch sử buồn chán và dài dòng, nhìn trên miệng giáo viên nói văng cả bọt mép và phía dưới cả một tảng người ngủ gục ra bàn, tôi phiền muộn cực kỳ.

May là vị trí tôi ngồi tương đối gần cửa, cho nên len lén đứng dậy, vừa chuyển tới cửa cánh tay lại đụng phải một người, tôi thoáng té ngồi trên đất, sách cũng rơi đầy, người trước mặt vội vã nhặt sách vở giúp tôi: "Tôi xin lỗi."

Chợt nhớ ra giọng nói này có điểm quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên, thì ra là người nam sinh lần trước kia, hắn dường như cũng nhận ra tôi, rất kinh ngạc hỏi: "Cậu..., lần trước..."

Tôi đoạt lấy sách vở từ trong tay hắn, đứng dậy lập tức đi ngay, bởi vì tốc độ chậm một chút thì có thể sẽ bị giáo viên phát hiện. Thế nhưng hắn cư nhiên kéo tôi lại, tôi kinh hoảng giãy dụa, nhưng khí lực của hắn vẫn lớn hơn tôi rất nhiều, ở trước mặt hắn tôi phản kháng như một người nữ sinh nhu nhược, hắn rất nghiêm túc nói với tôi: "Cậu không thể trốn học, bên ngoài có đoàn kiểm tra tới kiểm tra." Tôi vừa nghe thì muốn tiến không được muốn lui không xong, ngồi chồm hổm cũng không phải biện pháp, sợ bị giáo viên phát hiện ý đồ trốn học, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên chổ cạnh hắn."Mấy ngày nay rất nghiêm ngặt, xuất môn phải ra khỏi từ lúc chuyển tiết."

Hắn đưa sách của mình lên trước mặt tôi, tôi nhìn một chút tên của hắn: Nộc Hàm, tôi có chút sửng sốt, tên này thật đặc biệt. Nộc Hàm lấy tay đụng đụng tôi, "Tôi bên viện nghệ thuật hệ âm nhạc, còn cậu?" Nghĩ không ra hắn lại là nam sinh viện nghệ thuật, thân cao cao như vậy tôi còn tưởng rằng hắn bên khoa thể thao. Tôi không có lên tiếng, lấy MP3 đeo tai nghe trầm tĩnh đắm mình trong thế giới âm nhạc, hắn nhìn thấy tôi đối với hắn lãnh đạm như vậy, lúng túng ngậm miệng lại.

Tan lớp, tôi nhanh chóng thu thập tập sách chuẩn bị đi ra ngoài, "Hai vị cùng học kia, hai người các cậu tới giúp tôi sắp xếp một chút tài liệu và quét dọn phòng." Tôi không tin nhìn giáo viên. Cũng khó trách, chỉ có hiệu trưởng biết thân phận của tôi, không muốn khoe khoang gia thế của mình, nếu không cho ông ấy trăm triệu ông ta cũng không dám gọi tôi quét dọn.

Tôi được di truyền tính cách của mẹ, lạnh lùng an tĩnh nhưng không kiêu ngạo, vì thế chưa từng quét dọn qua nhưng tôi vẫn thản nhiên tiếp nhận sự thật này, chỉ là tôi thật không ngờ mình sẽ cùng làm với tên Lột Hàm này, có đôi khi thật hữu duyên, điều này khiến tôi nghĩ thế giới thật đúng là rất nhỏ.

Đi tới bàn tư liệu, tôi thoáng thấy cái bàn bừa bộn, liền cẩn thận sắp xếp đống tư liệu, phân thành hai bên. Lột Hàm sau khi xếp xong thì nhìn tôi, đi tới trước mặt đem những sắp tài liệu còn dư trên tay tôi cầm lấy: "Cậu nên chú ý thân thể, tăng dinh dưỡng."

Tôi có chút buồn bực theo sát phía sau Nộc Hàm, hắn nói đúng, vóc người của tôi so với hắn ốm hơn rất nhiều, hơn nữa chỉ cao tới mũi hắn, cho dù mất hứng thế nhưng tôi lại không thể phản bác hắn cái gì. Tuy rằng phòng học không lớn, hai người quét tước cũng không phải cực khổ gì, nhưng bởi vì nửa học kỳ chưa có ai quét dọn nên nó rất dơ.

Tôi có chút do dự, từ nhỏ không có làm qua nên cầm chổi có chút loạng quạng, đem bụi đều quét vào trên người Nộc Hàm, hắn kêu to rồi chạy cách xa tôi ra, vỗ vỗ bụi trên người: "Cậu đang làm gì thế?"

"Tôi, tôi không biết quét. .. Khụ khụ" bởi vì bụi mà có hơi khó thở

"Hả? Cái gì?" Hắn mở to hai mắt giật mình, trành to để xem tôi có nói xạo hay không, sau đó mới lầm bầm nói: "Cậu đúng là một người kỳ quái, vậy cậu ngồi xem tôi làm." Nộc Hàm nở nụ cười, có má lúm đồng tiền mờ mờ rất đáng yêu, tôi đột nhiên có điểm bất an, kỳ thực hắn không phải là người xấu, mà thái độ mình đối với hắn trước đó có quá mức lạnh lùng không?

Tốc độ Nộc Hàm rất nhanh, tất cả đều được phủi bụi sạch sẽ, tôi có chút băn khoăn đi tới bên cạnh hắn nhỏ giọng "Nộc Hàm, trước kia tôi có điểm thất lễ quá mức với cậu."

"Gì?" Đôi mắt đẹp nhíu lại, "Tên tôi là Lộc Hàm, con nai nhỏ trong ánh bình minh, cậu phát âm sai rồi, nghe ghê quá!"

Tôi nói mà, làm gì có cái tên đặc biệt như vậy, tôi và mẹ phát âm không chính xác 2 chữ N, L, đây cũng do thừa hưởng di truyền từ mẹ, nghĩ đến mẹ tâm lý của tôi bắt đầu nghĩ khó chịu lên.

"Cậu làm sao vậy? Tôi không có ý cười nhạo cậu. Kỳ thực tên Nộc Hàm này cũng rất êm tai, ha ha." Hắn cho rằng tôi vì hắn nói mà khó chịu cho nên vội vã giải thích.

"Không có, tôi đi trước." Tôi nhịn xuống nước mắt muốn chảy đi ra khỏi phòng tư liệu.

Dọc theo đường đi tôi không nói gì, Lộc Hàm đi theo phía sau cũng không có mở miệng, hai chúng tôi cứ như vậy lẳng lặng đi

"Tôi..." "Chuyện kia..." Trùng hợp hai chúng tôi lại đồng thời lên tiếng, bầu không khí vẫn rất xấu hổ, "Cậu nói trước đi..." Hắn ngượng ngùng nhún vai một cái, thực ra tôi cũng không biết nói cái gì, ngừng một chút: "Cám ơn cậu về ngày hôm nay, cậu có muốn uống chút gì không? Tôi mời"

"Ha ha, không cần, thực ra..."

"Học trưởng, thì ra anh ở nơi này, em tìm anh khắp nơi, thầy nói muốn xem lại bài một lần nữa nên nhờ anh đi lấy..." Một nữ sinh tú lệ từ đằng xa chạy tới, Lộc Hàm xin lỗi nhìn tôi, "Ha ha, xin lỗi tôi có việc bận nên phải đi ngay."

Hắn cười cười xoay người hướng nữ sinh kia chạy đi, tôi nhìn bóng lưng của hắn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cảm giác mình ngày hôm nay ở nơi này cùng người xa lạ phía trước có điểm thất thố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net