Tập 6: Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm bị chuông di động làm tỉnh giấc, trước vẫn không có bằng hữu gì, cho dù lúc ngủ điện thoại di động của tôi cũng chưa bao giờ tắt máy, ngoại trừ Thôi thúc thúc gọi cho tôi, vì thế tin tưởng cũng không có ai đến tìm mình. Tiếng chuông di động cứ một mực vang lên, mở vừa nhìn nguyên lai thì ra hôm nay chuông báo sinh nhật mình, thở dài một hơi, sau khi mẹ qua đời, đã thật lâu tôi chưa từng tổ chức sinh nhật. Tôi là người quái gở, không có bằng hữu thân thích, một người độc lai độc vãng cho nên sinh nhật đối với tôi hầu như không có ý nghĩa gì.

Một hồi di động vang lên tin nhắn ngắn: "Mân Thạc, ngày hôm nay xã đoàn có nhiệm vụ, mình khong thể bồi cậu được, câu ăn cơm thật ngon nha."

Kể từ khi quen thuộc với người đó, tâm tình của tôi sẽ có xao động, đóng nắp di động tôi lại có điểm mất mác. Xao xao đầu của mình, tôi nghĩ mình điên rồi.

Cả buổi sáng đều không có tâm tình gì, buổi trưa ba ba gọi điện thoại kêu tôi cùng đi ăn cơm trưa, bảo rằng xe đã chờ ở cửa trường học, trong lòng nhất thời cao hứng lên, cuối cùng ông cũng nhớ đến sinh nhật của tôi. Để gặp ba ba, tôi bắt đầu chỉnh sửa lại quần áo, mặc vào áo lông bạch sắc có đường viền hoa che lấp cho gương mặt hơi tái nhợt có chút sáng bóng, da trắng như vậy khiến có đôi khi tôi nghĩ mình sinh sai rồi, kỳ thực tôi là con gái mới đúng.

Ngồi xuống trong xe, ba ba vẫn mang hình dạng rất nghiêm nghị, đầu ông đã có điểm hoa râm, thế nhưng nhãn thần vẫn sắc bén như cũ, âu phục cao cấp vừa người càng làm ông thêm phong độ. Người đàn ông này đã gần 50 tuổi, nhưng vẫn có khí chất, thảo nào mẹ vì ông mà buông tha tất cả, không hổ là xã trưởng của công ty quảng cáo "Kim thị" lớn nhất thủ đô.

Ba ba vẫn đạm mạc hỏi tôi: "Gần nhất học tập thế nào? Thân thể tạm ổn không?"

"Dạ, tạm ổn."

"Sinh bệnh thì nhớ kỹ đúng hạn uống thuốc, học tập cho giỏi, sau này công ty của cha sẽ giao cho con xử lý, phải nỗ lực nhiều. Còn chuyện gì không giải quyết được gọi điện thoại cho Thôi tài xế."

"Dạ", tôi ngoan ngoãn đáp trả, đối thoại giữa chúng tôi chỉ vỏn vẹn vài câu như vậy, trả lời xong những lời này, hai người cũng không biết nói them gì, trong xe một mảnh an tĩnh, ngay cả Thôi thúc thúc vốn hay cười và hay chào hỏi với tôi cũng ngậm miệng lại.

Lúc ăn cơm bầu không khí trầm tĩnh đến nỗi hít thở không thông, nhìn Thôi thúc thúc ăn canh cũng không dám cả tiếng cùng tôi đùa giỡn, trong lòng tôi mất tự nhiên tới cực điểm, trên mặt ba ba vẫn như cũ không biểu tình gì, giờ khắc này tôi tình nguyện ông quên đi sinh nhật mình, bởi vì tôi hoàn toàn không biết cởi mở thế nào với ông.

Chính mình đang suy nghĩ làm gì để mau kết thúc bữa dùng cơm thống khổ này thì ba ba đưa cho tôi một tờ chi phiếu, tôi kinh ngạc hỏi ông: "Ba ba, cái này?"

Ông có vẻ mất tự nhiên nói: "Con cầm tấm chi phiếu này đổi thành tiền mặt, con thích mua cái gì thì mua."

Tuy rằng đã quen thất lạc, nhưng sâu trong đáy lòng tôi vẫn rất khó chịu. Là con trai của ông nhưng vì sao ông lại lãnh đạm với tôi như vậy, lẽ nào mua cho tôi một món quà thật sự quá khó khăn?

Mẹ luôn yêu người đàn ông này, tôi lại không muốn làm cho mẹ thương tâm, thế nhưng tôi không biết mình còn tự áp lực bản thân bao lâu, tôi nghĩ có đôi khi nhẫn đã mau đến cực hạn, nếu có một ngày tôi bạo phát thì sẽ tự tôi hủy diệt hay là người khác? Ở trong mắt người khác tôi rất hạnh phúc, đúng vậy, dường như tôi là một người rất hạnh phúc, một hạnh phúc mỗi lần gặp mặt là càng ghét cha mình thêm.

Tôi đột nhiên nhớ lại Lộc Hàm nói: "Giữa người và người là phải trao đổi, không phải lúc nào cậu cũng hiểu đối phương nghĩ gì." Tôi do dự một chút, không có nhận chi phiếu, lấy dũng khí nói "Ba ba, con... ." Thế nhưng lúc này di động ba ba vang lên: "Alo, vâng, là tôi. Chuyện gì? Hảo, tôi về ngay." Ba ba nhanh chóng đứng lên: "Cha đi về trước, trong công ty có chuyện, Thôi tài xế, ông lưu lại đưa Mân Thạc về nhà, gọi xe trong công ty tới đón tôi." Ông ngừng một hồi, sau đó nói với tôi một tiếng: "Con trai, sinh nhật vui vẻ." Thở dài một hơi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng ông đi xa, tôi cúi đầu không nói lời nào, "Mân Thạc, cậu đừng thương tâm, xã trưởng quá bận rộn, câu muốn đi nơi nào, Thôi thúc thúc cùng cậu đi. Xem tôi vừa mua một con thỏ màu tím tặng cho cậu này, khả ái nha, tên nó là Shu Shu" Ôm thỏ màu tím, tuy rằng tôi đã không còn là tiểu hài tử, nhưng vẫn rất cảm kích Thôi thúc thúc, ông ấy vẫn rất đau tôi, tôi không muốn để cho thúc lo lắng: "Thúc thúc không cần, buổi chiều con còn có việc cần làm."

Cơm nước xong cố ý không cần Thôi thúc thúc chở về, ta đem tấm chi phiếu kia bỏ vào túi quần của mình, cầm thỏ con màu tím lên xe bus, sau đó xuống xe rồi lại lên một chiếc xe buýt khác, đột nhiên muốn đi "Khu giải trí Đại thế giới". Vòng vo cả nửa ngày trời mới biết đường bộ "Khu giải trí Đại thế giới" đã sửa lại, đổi lộ tuyến đi ngang qua trường học cách trạm cuối khoảng 10 lộ. Vì vậy đứng ở trạm xe bus phía dưới, tôi xác định một việc: Mình là một kẻ mù đường.

∗∗∗

Trong khu vui chơi có rất nhiều thiếu nhi chơi đùa hăng say, còn có vô số búp bê vải to do người đóng đứng phát tiểu lễ vật. Tôi đi vòng quanh, thấy được tàu siêu tốc, người ở phía trên kích thích kêu to, tôi thật muốn đi tới ngoạn vài lần. Bởi vì chưa từng chơi nên tôi có chút khẩn trương, theo thói quen tay trái nắm chặt lấy cánh tay phải của mình, đây cũng là thói quen của mẹ mỗi khi khẩn trương.

Đang do dự đột nhiên có người lôi kéo ống tay áo, tôi ngoài ý muốn quay đầu, một con nai bông thật to xuất hiện trước mặt tôi, thấy hắn cầm trên tay một túi lễ vật, tôi cười khoát khoát tay: "Tôi lớn rồi không cần quà."

"Cậu tới nơi này làm gì?" Thanh âm quen thuộc truyền ra, tôi cả kinh, cái đầu nai được gỡ ra, nguyên lai là Lộc Hàm, tôi có chút nói lắp: "Cậu, cậu, sao lại ở chỗ này?"

"Đoàn diễn xuất tới giúp tổ quảng cáo phân phát tiểu lễ vật, còn cậu? Tôi cũng muốn hỏi cậu này, thế nào mà cậu lại tới đây?" Vẻ mặt hắn đầy nghi ngờ, tôi biết bản thân mình vốn là người lạnh lung, đạm mạc vậy mà tới chỗ này, thật khiến cho người ta thắc mắc.

Tôi không trả lời lời hắn, "Cậu theo tôi đi lên đây, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi tới nơi này làm gì."

Đưa vé hai người, tôi không nói lời gì đẩy hắn vào tàu siêu tốc, Lộc Hàm rất chật vật lầm bầm: "Tôi sợ độ cao."

Nhìn hắn mặc y phục nai con cùng tôi ngồi tàu siêu tốc, ngẫm lại thấy buồn cười, bất quá khi máy phát động tôi cũng khẩn trương, đột nhiên tay của tôi bị hắn nắm thật chặc: "Mân Thạc, tôi thực sự sợ độ cao, không có lừa cậu."

Khí lực của hắn rất lớn nên tay của tôi bị hắn siết rất đau, nhưng khi nhìn hắn sợ hãi tôi cũng không có rút tay về, chúng tôi lượn ở trên đó vài vòng cho đến khi máy ngừng lại, hắn thở dốc: "Ôi trời ơi... choáng váng...."

Tôi có chút áy náy hỏi hắn: "Cậu không có việc gì chớ."

"Không có gì, chỉ cảm thấy hơi nhức đầu thôi, cậu dìu tôi đến băng ghế kia nghỉ ngơi một chút."

Tôi vội vàng dìu hắn đến trên băng ghế, một lúc lâu hắn mới khôi phục lại bình tĩnh, vẫn còn thở dốc: "Mỗi lần tôi gặp cậu... đều sẽ phát sinh chuyện kích thích tột độ."

Đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi, tôi an tĩnh ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, "Lộc Hàm..."

"Ừm?"

"Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi nghĩ muốn làm một vài chuyện, bản thân không có bằng hữu, cũng không biết cùng người khác ở chung như thế nào, xin lỗi."

Lộc Hàm bị câu nói của tôi làm ngẩn người, đột nhiên lôi kéo tay tôi: "Đi, tôi dẫn cậu đi một chỗ."

Bị hắn lôi kéo đi ra khu vui chơi, người bên cạnh thấy một con nai lớn như vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tôi không có để ý người khác nhìn tôi như thế nào, đột nhiên phát hiện những ngón tay hắn ấn chặt lộ năm vệt hồng, mặc dù rất đau, thế nhưng tôi lại không muốn buông ra tay hắn.

Lộc Hàm dẫn tôi đi qua mấy ngã tư, đi tới một tiệm bán diều nho nhỏ, hắn cao hứng: "Cái tiệm này trước đây lúc tôi học trung học thường xuyên đến tự mình làm lễ vật, Mân Thạc, ngày hôm nay tôi làm cho cậu một con diều."

Hắn và ông chủ vui vẻ chào hỏi, tìm một vị trí ngồi xuống rồi chọn những giấy màu rất đẹp và trúc cái, sau đó bắt đầu thuần thục ngồi làm, tôi chưa từng thấy người ta làm diều vì vậy ngồi bên cạnh cẩn thận nhìn hắn, thuận tiện giúp hắn kéo nhựa cao su và vân vân.

Thoáng cái Lộc Hàm đã làm xong con diều, ta cầm lên xem, phía trên là một con sóc khả ái, hắn vẽ rất khá, tôi không kiềm hãm được lấy tay sờ sờ. Lộc Hàm cười hiện ra lúm đồng tiền mờ nhạt nhìn tôi: "Con sóc nhỏ này là cậu, dễ thương ha"

Vì vậy, vào buổi chiều đó chúng tôi ngồi trên sân cỏ trong công viên thả diều cùng nhau.

Từ nhỏ sống ở miền nam, rất ít chơi diều càng không biết làm diều, Lộc Hàm liền dạy tôi cách thả dây và thu dây, tôi vui vẻ la to, người đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn tôi, có thể nghĩ rằng tôi kỳ quái. Đúng vậy, một đại nam sinh chơi trò trẻ con còn lại cao hứng đến vậy, nhưng quả thực hôm nay là ngày tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.

"Mân Thạc, cậu biết vì sao tôi lại vẽ con sóc cho cậu không?" Tôi lắc đầu, hắn nở nụ cười: "Trong mắt người khác cậu rất lạnh mạc không có cảm tình, nhưng đối với tôi, kỳ thực cậu rất thiện lương và linh hoạt như con sóc, một con sóc khả ái." Nghe xong lời của hắn, lòng tôi vô cùng ấm áp, hắn là một người ôn nhu, là người anh mà tôi luôn muốn ỷ lại.

Lộc Hàm, cậu biết không? Cậu đã dành cho tôi một sinh nhật tuyệt vời nhất mà đã lâu tôi chưa có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net