Chương 1-7 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Edit: Cỏ

Ike làm theo, hơn nữa cũng đến lúc phải thay khóa cửa. Sau khi đổi khóa, cơ thể anh không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, điều này khiến anh cảm thấy rất kinh ngạc. Tuy nhiên, anh bắt đầu nhận được những bức thư trống, không có người gửi cũng không có người giao thư, bức thư chỉ là một tờ giấy trắng.

Không giải thích được.

Vào một ngày nọ khi anh đang nằm trên giường đọc sách, có người gõ cửa. Anh bước tới cửa, trong khe cửa có một bức thư trống khác, mở phong bì ra, bên trong là một tờ giấy, viết:

"Nhìn đối diện từ phòng ngủ."

Anh nửa tin nửa ngờ, kéo rèm cửa ra, từ phòng ngủ nhìn sang căn hộ đối diện, tất cả các căn nhà đều bật đèn cùng kéo rèm cửa, trừ căn hộ đối diện. Có một người đàn ông đứng ở đó, hướng về phía anh vẫy tay, anh nhận ra  được gương mặt đó.

VOX!!!

Anh vừa sợ hãi vừa tức giận gửi tin nhắn cho Box, "Vox xuất hiện ở đây." Sau đó gọi điện thoại cho Vox. Vox có vẻ rất vui khi nghe điện thoại, bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau thông qua điện thoại, ngăn cách bởi hai cửa sổ và một tòa nhà.

"Xin chào."

"Chết tiệt! Tại sao anh lại ở đối diện với nhà của tôi?"

"Mau tới xem một chút, thành tích trong sáu tháng của anh."

Tay cầm điện thoại của Ike đang run rẩy: "Không phải tôi đã nói đừng theo tôi nữa, nhiệm vụ tôi nhờ anh đã kết thúc rồi!"

"Anh chính là không dừng được, theo dõi người khác, hình như là tài năng bẩm sinh của anh." Giọng điệu của Vox rất bình tĩnh, giống như anh ta đang nói một chuyện không đáng nhắc tới.

"Chết tiệt, tôi đã gọi cảnh sát." Ike chuẩn bị tắt điện thoại.

"Anh nói, tới xem một chút, thành quả sáu tháng của anh, anh nghĩ em sẽ không muốn cho cảnh sát biết."

Ike nhìn điện thoại một cái, Box gửi tới vài tin nhắn: "Chờ tôi, tôi sẽ đến ngay." Anh không đợi được nữa, thay quần áo đi về phía căn hộ đối diện, leo lên cầu thang từng tầng một, đến phòng của anh ta. Vox nghe được tiếng bước chân của anh, mở cửa cho anh.

"Chào mừng em ——" Vox dẫn anh vào phòng, sau đó trở tay khóa cửa lại.

Ike bước vào bên trong, mới phát hiện nơi này có đầy đủ tài liệu, từ phòng làm việc, có thể nhìn thấy phòng ngủ của anh. Anh không lạnh mà run lên, cũng cảm thấy hối hận vì quyết định bốc đồng của mình.


"Anh có một tin xấu và một tin tốt, em muốn nghe tin nào?" Giọng nói của Vox từ sau lưng truyền tới, Ike không khỏi rùng mình.

"Tin xấu."

"Tin xấu", Vox chỉ vào tấm bảng bên cạnh: "Em là một người tâm thần phân liệt. Em có anh trai, nhưng đã chết từ rất sớm. Đó có thể là lý do em bị mất trí nhớ, bởi vì em không muốn đối mặt với chuyện này."

"Anh nói bậy bạ..." Ike định rời đi, chạy đi, càng xa càng tốt. Anh âm thầm gọi điện báo cảnh sát, bị Vox ngăn cản.

"Em định báo cảnh sát? Em không thể giấu chuyện này trước mắt của thám tử." Vox cười một cái, cướp điện thoại, liếc nhìn tin nhắn trò chuyện với Box: "Box sắp tới hả? Thật đúng lúc. Sẽ để cho anh ta xem vở kịch này."

Ike lấy ra một khẩu súng lục và nhắm nó vào Vox, chuyện này làm cho Vox có chút bất ngờ.

"Ồ, bình tĩnh nào." Vox lùi về phía sau hai bước: "Chẳng lẽ em còn cảm thấy anh đang nói dối?"

"Tôi không muốn nghe." Giọng nói của Ike run rẩy, hiển nhiên có chút giao động. Anh cố gắng nhớ lại, anh trai, làm sao có thể, nếu quả thật có, thì sao anh lại quên được?

"Chuyện em không biết còn rất nhiều, em có chắc chắn là mình biết không?" Vox dơ tay làm ra vẻ đầu hàng, nhưng giọng điệu vẫn hùng hổ dọa người.

"Anh có ý gì?"

"Những đứa trẻ mất tích, anh của em có thể là một trong những số đó. Bác sĩ tâm lý bắt đầu chữa trị cho em từ khi nào, hãy cố nhớ lại xem."

Trong trí nhớ của Ike, Box vẫn luôn dịu dàng tốt bụng, làm sao có thể... Cho dù cố ý làm anh mất trí nhớ, cũng là để cuộc sống của anh trở nên nhẹ nhàng hơn, nhất định là như vậy.

"Chậc chậc." Vox không hoảng hốt không vội vàng, vẫn còn chọc tức Ike thêm. "Không đơn giản như vậy đâu. Em suy nghĩ lại đi."

Ike có chút hụt hẫng, buông khẩu súng lục xuống.

"Em và anh trai của em trông gần giống hệt nhau."

Bị kích thích đến tức giận, Ike gầm lên, rút súng bắn về phía Vox bắn bừa bãi, nhưng tiếc rằng viên đạn quá nhỏ, ngoại trừ việc làm rách những bức ảnh trên bảng trắng, không có một lần nào bắn trúng Vox.

"Lần đầu bảo bối dùng súng, cũng không tệ nha." Vox mỉm cười và lấy khẩu súng với băng đạn rỗng ra khỏi tay Ike, Ike thất thần nhìn vào bức tường, nơi đó bị bao phủ bởi một tờ giấy trắng, phía dưới lồi lõm, giống như đang giấu cái gì đó. Anh đưa tay xé rách giấy trắng, sốc không nói nên lời trước những thứ bị che giấu, anh không thể ngừng xé tờ giấy trắng, cho đến khi những thứ đó hoàn toàn xuất hiện.

Trên tường là những bức ảnh của anh, từ nhiều góc độ, ở nhiều nơi khác nhau, với nhiều biểu cảm khác nhau, thậm chí có rất nhiều, ảnh cả người anh trần trụi.

"A, vô tình để em phát hiện rồi."

Trong lúc ẩu đả lúc đầu Ike chiếm ưu thế, nhưng thể trạng cùng sức chịu đựng rõ ràng không đánh lại, cuối cùng bị đè xuống đất, thở hổn hển.

"Nếu anh muốn giết em, anh có rất nhiều cơ hội." Vox bóp cằm Ike, dùng sức hôn, Ike cắn răng thật mạnh, mùi máu tanh nồng nặc trong miệng hai người: "Hừ, quả nhiên như vậy vẫn còn hứng thú hơn."

Điện thoại của Ike đổ chuông, là Box gọi tới, Vox không nhịn được tắt máy, ném sang một bên, dùng dây thừng buộc tay của Ike lại.

"Chút tâm tư của anh ta, lần đầu gặp mặt anh đã đoán được." Vox hôn trán Ike một cái, bị đối phương đẩy ra đầy chán ghét. "Em đối với anh ta, là người thay thế hoàn hảo. Người thay thế Eki. Chữa trị? Chỉ là cái cớ để trói buộc em thôi. Anh ta không có giải quyết vấn đề." Vox vừa cởi cúc áo của Ike vừa nói "Anh mới là người giải quyết vấn đề của em."

Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn.


Vox thở dài.

"Đồ cưỡng hiếp, nhìn trộm, theo dõi người khác!" Ike buộc tội, dùng cùi chỏ đập mạnh vào người Vox.

"Hai điều cuối cùng anh thừa nhận." Vox liếm ngón tay, "Em nói, em không biết bản thân mình. Em có biết cơ thể của em thích côn thịt của anh đến mức nào không?"

"Cái gì!??" Ike giận dữ gầm gừ.

"Thời điểm em sợ hãi căng thẳng, cùng với dáng vẻ anh bắn vào bên trong em rất giống nhau." Vox khẽ cười bên tai anh. Những ngón tay ướt át dễ dàng ra vào hoa huyệt của Ike, giống như lời của Vox, Ike khó tin nhìn cơ thể của mình nuốt vào những ngón tay to lớn, thậm chí còn có một cảm giác khác lạ.

"Ư.....! Buông tôi ra!"

"Đừng vội vàng." Vox thở ra một hơi ấm áp bên tai anh: "Thả lỏng một chút, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."

Cho đến khi chân của mình bị kéo dạng ra, côn thịt được đẩy vào, Ike đều cảm thấy như mình đang nằm mơ. Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống vai Vox, chiếu vào mắt Ike, choáng váng đưa tay ra, nhưng tay đã bị trói, không thể nhấc lên được.

"A.... A.... Ưm... ư.. Muốn..."

"Muốn cái gì?" Vox đột nhiên dừng lại.

"Muốn anh..."

"Ha ha." Vox cười mấy cái, ra sức đẩy vào mấy cái, Ike liền cắn môi lại.

Điện thoại của Ike đổ chuông lần nữa, tắt rồi lại vang lên một lần nữa, Vox không nhịn được, đem một chân Ike để lên trên vai, một bên vừa thao một bên vừa trả lời điện thoại. "A lô? Khách quý, anh hành động thật chậm, chờ anh thật lâu."

"Ike đâu?"

Vox cười, chạm vào điểm nhạy cảm của Ike, Ike không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

"Cậu thật sự.... Lúc đó tôi nên giết cậu....!" Box vô cùng tức giận, có thể nghe thấy tiếng anh ta đập vô lăng qua điện thoại. 

"Anh mới là người, lừa dối Ike." Vox chất vấn: "Anh nói với em ấy về sự tồn tại của Eki chưa?:

Box im lặng trong vài giây: "Đó không phải nguyên nhân chính. Tôi là bác sĩ, giúp bệnh nhân thoát khỏi bóng tối là chuyện nên làm."

"Cho nên nói, chúng ta mỗi bên bằng nhau." Vox lười nói chuyện dài dòng với Box, ném điện thoại xuống đất, "Sân khấu đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh thôi."

Đầu óc của Ike bây giờ trống rỗng, không biết nên nghĩ đến chuyện của Eki hay của Box. Không biết những gì Vox nói có đúng không, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Còn có khoái cảm kéo dài không ngừng ở hạ thể, cơ thể của anh hiển nhiên không xa lạ gì với điều này, nhưng là lần đầu tiên trải nghiệm, đã sớm quên kìm nén tiếng rên rỉ cùng biểu cảm của mình, tay chân luống cuống giãy giụa dưới người của Vox.

"Chờ một chút.... Tôi không muốn... Tôi..."

"Sắp cao trào sao?" Vox hôn lên vành tai Ike, Ike giật bắn người, xuất tinh vào bụng dưới. 

Đang thở hổn hển, bị Vox ôm lấy, đứng trước cửa sổ, mặc dù cửa sổ không sát đất, nhưng cũng đủ để lộ ra ngoài, Ike hoảng sợ lùi bước, bị Vox đè trở lại, kéo eo đẩy côn thịt vào hoa huyệt lần nữa.

"A! A... Chờ chút... Kỳ lạ quá!"

"Đừng kiềm chế nữa, bắn ra nào." Vox thậm chí dùng một tay vuốt ve côn thịt của anh, ép anh liên tục bắn ra tinh dịch màu trắng, cho đến khi anh đứng thẳng, cũng không bắn ra tinh dịch nữa.

"Nào, xem ai đến nào. Ike, nhìn phòng ngủ của em đi."

Ike nhìn về phòng ngủ của mình, Box đang đứng bên cửa sổ dùng tay đập mạnh vào tấm kính. Tiếng gầm của anh ta phát ra từ chiếc điện thoại bị rơi: "Buông em ấy ra! Vox!"

"Tự cứu mình một chút đi, Box, anh còn chưa có chạm vào Ike. Tôi đã chạm vào mọi thứ của Ike." Vừa nói Vox vừa đẩy côn thịt vào sâu hơn, Ike liên tục rên rỉ, "Mỗi chỗ đều chạm qua. Em ấy thích làm gì, thích ăn gì, tôi đều biết. Anh chẳng qua là biến em ấy thành Eki, tẩy sạch những trí nhớ trước kia của em ấy, biến em ấy thành Eki."

"Vox... Tôi... A! A Đợi đã... Tôi sắp... ra... Chờ một chút!"

"Cho nên anh là người thua cuộc, Box, luôn là anh."

Chất lỏng màu trắng không ngừng văng lên tấm kính, Ike run rẩy ngã vào vòng tay của Vox, sau đó hôn nhau cho đến khi cả hai hòa vào nhau.

"Giống như trước vậy, cũng bắn ở bên trong được không?"

"Ừ..." Ike mơ màng gật đầu, nắm cổ áo của Vox, cuộn tròn nuốt hết chất lỏng vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net