One Day To See You.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lạch cạch*....

Tiếng chén dĩa chạm vào nhau vang giữa căn phòng trống. Em đưa ngón tay thon dài, nhỏ nhắn đặt gọn chúng lên bàn....

Thật hoài niệm biết bao...

Lần đầu em gặp gã là khi làm nhiệm vụ. Shoto là đoàn trưởng dẫn đầu đoàn săn quỷ, làm việc dưới trướng của Ray - Một kẻ khá... lập dị và khó gần, nhưng cũng chẳng phải vấn đề quan trọng gì, Shoto chỉ biết rằng, gã là người có khả năng điều khiển và sắp xếp mọi thử rất hoàn hảo. Còn hắn là Vox Akuma, một gã quỷ gian xảo đến đáng sợ. Shoto không hiểu mục đích của hắn là gì, em chỉ biết rằng, nhiệm vụ chính quan trọng nhất của mình là thủ tiêu gã. Nhưng dù cố gắng bày mưu tính kế, Vox đều sớm hơn em một bước, gã luôn né tránh được những cái bẫy lớn nhỏ của Shoto, thoát khỏi chúng hoàn hảo.

Shoto vẫn nhớ mãi mùi hương hoa hồng ngày ấy lão "tặng" cho cậu. Vốn là một cái bẫy nhỏ đầy chết chóc, ngay cả một con ruồi cũng không thể thoát khỏi, tính toán đến mức độ chính xác hoàn mĩ nhất vậy mà hắn biến chiếc bẫy chết người thành một thứ hoa hòe đầy màu sắc. Vox từ từ lật kèo mà trói em lại bằng chính cái bẫy nhỏ của mình, khiến chính Shoto cũng không thể giãy giụa được. Cậu thực sự nổi điên, đến cái mức chỉ muốn bẻ gãy cái mắc xích này mà lao vào đâm vào hắn, dùng món vũ khí ưa thích bẻ gãy, cắt nát "chú em" của gã. Nhưng đối diện với đôi mắt đầy sát khí của em, lão lại nhìn em với đôi mắt đầy thích thú, bờ môi hé cười nhếch, bàn tay từ đâu lấy ra một cành hoa hồng cài lên tóc em. Hắn vuốt ve mái tóc em.

- Trông em cứ như một chú cún vậy cậu nhóc. Làm tôi thật muốn thử nắm lấy và bóp nát em. - Hắn cười cợt, bàn tay vẫn không quên nghich ngợm mái tóc Shoto.

Em cố gắng thoát khỏi, hắn càng phấn khích, như thể hắn đang xem một con cá mắc cạn cố tìm lấy sự sống của mình. Shoto nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí, tựa hồ một con rắn độc chỉ chờ thời cơ mà phóng đến mà nuốt chửng con mồi. Thế mà trong mắt người đàn ông kia, em vẫn chỉ là một chú cún giận dữ, khiêu khích sự hứng thú của gã. Gã thực muốn thử thuần hóa em, để em bên dưới hắn, đắm chìm trong hắn, được hắn chinh phục.

Hắn đưa Shoto ra khỏi cái bẫy đã trở nên mục nát. Em ngay lập tức lao vào gã, con dao găm trên tay nhanh nhẹn sượt qua mái tóc đen dài của gã đàn ông trước mắt. Hắn quá nhanh, cậu căn bản không phải là mối đe dọa với hắn, như mèo vờn chuột, đối với hắn, cậu là món đồ chơi xinh đẹp khiến hắn cảm thấy thích thú nhất thời. Và nếu một món đồ chơi trở nên nhàm chán, hắn sẽ tự tay bẻ vụn món đồ chơi ấy. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của Vox, Shoto rạch một đường dao lên khuôn mặt của hắn. Dòng máu chảy và cảm giác đau rát khiến bản thân Vox bất ngờ, trong đôi mắt có chút hưng phấn, cảm giác với cậu nhóc ngày càng tăng. Thật muốn giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn, nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ, bắt cậu phải phục gã.

- Làm tốt lắm cậu nhóc~ Lần sau tôi mong em sẽ dùng con dao găm đó mà găm vào tim tôi.Hắn cười cợt, đột ngột ôm lấy Shoto, giữ lấy đầu dao găm chực đâm vào mình, ghé sát liếm nhẹ vào tai cậu khiến Shoto rùng mình, muốn rút ra cũng chẳng thể.

- Cút ra, tên điên!

- Hô! Tôi đã tưởng tượng giọng nói em sẽ ngọt ngào như thế nào, nhưng khi thật sự thưởng thức được, chúng khiến tôi cảm thấy rạo rực đấy cậu bé.

- M-Mau cút!

Shoto càng cố gắng tháo chạy, gã càng ôm em chặt. Em chỉ là con người, đối với loài quỷ mà nói, loài người vốn chẳng phải đối thủ của chúng, chỉ là một chú chuột nhỏ bé mà thôi. Với Shoto, đây là nhiệm vụ đầu tiên khiến cậu cảm thấy bất lực đến vậy. Có biết bao xác quỷ dưới chân cậu khiến bản thân Shoto tự hào biết bao nay lại cảm thấy thật vô nghĩa. Cảm giác bị chính kẻ thù bỡn cợt khiến cậu nhục nhã, phẫn nộ. Hắn buông lỏng cậu nhóc trong lòng, đặt nhẹ trên trán Shoto một nụ hôn. Em có chút hoảng hốt lẫn xấu hổ, bản thân cũng không lường trước được hành động của kẻ này. Mặt em đỏ ửng, dồn sức đẩy hắn ra, đầu óc em có chút... trống rỗng. Hắn vẫn nhìn em cười, ngắm nhìn phản ứng thú vị của cậu nhóc của mình.

- Lần sau khi gặp lại, mong em sẽ tiếp đón tôi chu toàn hơn. - Vox nắn lại cổ áo của hắn, lấy từ đâu một đóa hoa hồng cài lên tóc Shoto và biến mất khỏi hiện trường.

Em lấy xuống đóa hoa kia, màu đỏ của nó tựa như chiếc áo của gã kia, cũng giống màu đỏ của dòng máu trên khuôn mặt gã. Shoto vẫn còn cảm nhận được mùi hương và độ "nóng" của tên điên kia, thật nồng đậm và mãnh liệt.

....

Shoto mỉm cười, lấy miếng thịt từ trong tủ lạnh, rửa sạch, cắt thái gọn gàng, nhanh chóng. Mọi thứ chuẩn bị đều hoàn hảo, sau khi nấu nướng xong, Vox và em sẽ cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến, thật lãng mạn biết bao...

Shoto và Vox tưởng chừng là chấm dứt từ lần đó, nhưng sợi dây định mệnh dường như không thể tách rời họ. Shoto là một đứa trẻ cứng đầu, lần thứ nhất không bẫy được Vox thì lần thứ hai, thứ ba nhất định cũng sẽ tóm được tên kia. Nhưng thực tế luôn vả cho cậu một cái tát đau điếng, ba lần bảy lượt bày mưu tính kế đều bị Vox nắm được sơ hở, đều bị tên quỷ gian manh chơi đùa khiến Shoto phát cáu. Lần này cũng vậy, Shoto lại thấy bại trong việc bắt lấy Vox. Có thể, đây là lần cuối cậu thực hiện nhiệm vụ này, cậu và tổ chức không thể dành quá nhiều thời gian để săn lùng một con quỷ trong hàng tá con quỷ khác, Ray đã cho cậu lần cuối thể hiện trong nhiệm vụ này, và cậu đã thất bại. Tuy Shoto và Vox không ưa gì nhau, nhưng thời gian qua cùng với Vox, em nhận ra lão cũng không tệ, nhiều lần còn khiến em cảm thấy vui vẻ... Nếu thực sự rời đi, khoảng thời gian tới có thể thật trống trải. Thấy vẻ mặt Shoto có vẻ nghiêm trọng, Vox dịu dàng hỏi em:

- Có chuyện gì làm cậu nhóc của tôi phiền lòng sao?


- Không, chỉ là, sau này sẽ không gặp anh nữa. Cũng tốt thôi, chỉ là tôi không muốn dễ dàng chịu thua đến thế.

Vừa nói, cảm xúc cậu có chút dao động, một cảm giác nghẹn ngào như sóng đập trong lồng ngực, cố nén lại thì càng muốn vỡ tung.

- Lưu luyến tôi sao? - Vox đưa tay lên tóc cậu, xoa nhẹ.

- Mất đi thứ chơi, đúng là có chút lưu luyến.

Vox ngẩn ra một chút, không hạ đi nụ cười.- Có thể được em coi trọng, là vinh hạnh của tôi. Nếu em muốn, hãy gọi tên tôi, tôi sẽ luôn xuất hiện bên cạnh em, cậu bé của tôi.

"Thật sự có thể được sao?" Hay vốn chỉ là lời dỗ trẻ con của hắn. Tim như quặn thắt lại, khó thở và đau đớn. Em khẽ gọi, mong hắn nghe thấy, cũng mong hắn không nghe thấy. Em muốn thoát khỏi hắn nhưng lại muốn bên cạnh hắn.

- Vox Akuma.

- Tôi đây. - Vox đáp bằng giọng điệu dịu dàng, không ra vẻ bỡn cợt, đùa nhây như trước.

- Vox Akuma.

- Ừm, tôi ở đây.

Cảm xúc đè nén dường như muốn nổ ra. Thời gian qua có lẽ Shoto đã thực sự rung động với Vox. Chỉ có khi mất đi, ta mới nhận ra được sự quan trọng của nó. Sự dịu dàng của Vox đã khiến cậu hoàn toàn chìm đắm. Vốn từ khi bắt đầu, nên là kết thúc, dây dưa biết là không có kết quả nhưng vẫn sa vào...

Trong khu ổ chuột bỏ hoang, một người gọi một kẻ đáp, thanh âm trầm lắng nhịp nhàng. Vox đột nhiên kéo thân hình nhỏ bé lại ôm chặt, tay nhẹ nâng cằm người kia lên, đặt nụ hôn vào trong đôi môi xinh đẹp. Shoto mở to mắt, không kìm nén mà mặt mày đỏ ửng, đưa hai tay đẩy Vox ra, hòng thoát được. Thấy chú cún nhỏ chống cự, hắn càng hôn sâu hơn rồi đưa đầu lưỡi vào. Hắn dùng lưỡi mình thăm khám xung quanh, rồi nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi nhút nhát đang cứng đờ rồi quấn quít lấy. Cuộc "va chạm" không lâu cũng không ngắn nhưng cũng đủ cho người kia mềm nhũn.

- Bất kì khi nào em cần, tôi sẽ luôn bên cạnh em, Shoto.

Trái tim cả hai, một lần nữa lại loạn mất một nhịp. Vox chưa bao giờ thất hứa với em, mỗi khi em gọi, gã đều ngay lập tức xuất hiện bên em. Gã yêu em, hạnh phúc khi em gọi tên gã, hết cả một đời. Nụ cười của em, ánh mắt xinh đẹp ấy đều thuộc về Vox. Ở bên Shoto đối với Vox là khoảng thời gian quý giá nhất, em là sự tuyệt đối cũng là sự thiên vị duy nhất của hắn.

Nhớ đến từng cảm giác Vox mang lại, trái tim Shoto lần nữa thổn thức, dồn dập như sóng vỗ bờ. Em muốn khóc, có thể vì sự hạnh phúc mà bản thân cảm nhận được khi bên cạnh Vox, cũng có thể vì em nhớ gã... Nén đi xúc cảm hiện tại, cậu tiếp tục làm thêm các món phụ, chắc chắn đây phải là một bữa ăn tối lãng mạng nhất, khó quên nhất!

Vox cùng em trải qua nhiều cuộc hành trình, đó là một sự hòa hợp đặc biệt, một thợ săn quỷ và một con quỷ. Thời gian ở bên Vox trôi thật nhanh, mọi khoảnh khắc cậu đều muốn ôm trọn lấy rồi giấu kín, bảo vệ nó. Nhưng không có cuộc vui nào lại chẳng tàn... Ray - Kẻ đứng đầu tổ chức đã phát hiện sự khác lạ của cậu, hắn phát điên và bắt giữ cậu với cái danh "kẻ phản đồ", nhốt Shoto tại nơi phòng tối không chút ánh sáng. Em đã gọi Vox, gọi thật nhiều, nhưng Vox không còn đáp em nữa. Shoto như rơi vào tuyệt vọng, cậu không muốn ăn uống, việc này khiến cơ thể cậu không còn chút sức lực, yếu đuối và vô dụng. Người bên trong chẳng rõ, kẻ bên ngoài sầu lo. Vox như kẻ điên tìm kiếm người hắn yêu, tìm khắp nơi, ngay cả khi lẻn vào cơ quan tổ chức, hẳn vẫn không thấy em, một ngày nọ và cậu bé của hắn biến mất không một dấu vết, nhưng hắn không từ bỏ, em là nguồn sống của hắn, hắn yêu em.

Ray, gã không những lập dị mà còn là một kẻ điên. Gã có tình cảm riêng với Shoto. Đây là điều hắn chôn giữ, giấu kín suốt bao lâu, hắn đã đắm chìm vào nụ cười ngọt ngào của cậu ngay từ vài lần đầu gặp mặt. Tình yêu của gã càng lớn, gã càng cố đè nén, chưa bao giờ xâm phạm đến em. Gã yêu em như vậy, luôn âm thầm bảo vệ, luôn âm thầm theo dõi em trong những cuộc săn quỷ, mong có thể giúp đỡ em. Thế nhưng, chỉ sau khi hắn quay lại sau những tháng phải rời xa em trong cuộc săn của riêng mình, hắn nhận ra đôi mắt kia của em chợt sáng hơn lúc trước, trong đôi mắt ấy có bóng hình của ai đó, nhưng không là hắn. Em cười với tên quỷ kia, em dịu dàng với kẻ đó khiến tim hắn quặn thắt như thể bị xé đi từng mảnh... Rốt cuộc, chỉ có độc chiếm em thì em mới mãi bên cạnh kẻ khát khao em từng ngày này. Lần này em là của gã, chỉ của riêng gã mà thôi. Căn phòng tối lần đầu có ánh sáng, cạnh góc giường là một thân thể nhỏ bé ngồi co lại, yếu đuối và mong manh.

- Cậu lại bỏ bữa à, Shoto? - Ray đi đến bên cạnh cậu, ké lay động cánh tay có chút gầy gò. Hắn hơi khựng lại, hắn không hiểu nổi, chỉ vì xa tên quỷ kia vài ngày, em lại có thể phản kháng hắn, thậm chí còn tuyệt thực.

- Đừng động vào tôi!

Shoto nhìn hắn bằng ánh mắt đầy phẫn nộ. Shoto không ghét gã, cậu chỉ là ghét cách gã kiểm soát cậu, đưa cậu vào phòng giam tối tăm. Cảm giác xung quanh không thể thấy khiến Shoto cảm thấy khó chịu vì bất an.

- Em định như thế này đến bao giờ? Chỉ vì rời xa kẻ đó mà em tự hành hạ bản thân như thế sao??? - Ray nắm chặt vai em, mạnh bạo đưa tay lên khuôn mặt em, cố để ánh mắt em có thể nhìn hắn.

Shoto có phần hốt hoảng, hắn phát điên cái gì chứ? Còn kẻ đó? Vox sao? Cậu đã không gặp Vox kể từ khi bị bắt, cũng được vài ngày rồi... không biết tến đó có lo lắng hay nghĩ về cậu không? Có tìm cậu không? Có nghe tiếng cậu tha thiết gọi hắn đến mức cổ họng như muốn đứt rời không?Thất thần một lúc, Shoto bất ngờ bị bế lên, hắn đưa em lên giường, hung bạo đè em xuống.

- Tôi đã khao khát em bao lâu rồi, giờ em chỉ có thể là của tôi mà thôi. Shoto, tôi yêu em. Em có ghét tôi... - Ray khưng một chút - Không sao, một ngày nào đó, em sẽ hiểu, chỉ cần em là của tôi...

- Mau buông tôi ra!

Trong phút em nhận ra Ray có loại tình cảm chiếm hữu dơ bẩn với mình, em đã cố đẩy hắn ra nhưng em không còn sức lực. Hắn cuối xuống ngấu nghiến bờ môi bé nhỏ, bàn tay không rảnh rỗi mà đưa xuống xé đi chiếc áo vướng víu. Không như lần hôn với Vox, hắn khiến Shoto khó chịu, muốn thoát ra nhưng không được. Khóe mắt em không điều tiết mà rơi lệ, từ khi chịu giam giữ, Shoto chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng bây giờ lại như vỡ vụn. Cậu dùng sức đẩy kẻ phía trên ra, đối với hắn chỉ như vờn qua vờn lại, còn có chút kích thích mà xâm chiếm hơn, hắn dùng đôi bàn tay sờ soạng khắp nơi em. Shoto cảm thấy kinh tởm nhường nào. Em ước Vox bên cạnh em, em muốn lần đầu tiên là dành cho người em yêu. Trong vô thức, em gọi tên Vox. Nước mắt em muốn nhuốm ướt gối, đuôi mắt ửng hồng diễm lệ. Tên kia nghe thấy em trong lòng hắn khóc lóc gọi tên kẻ khác thì nổi điên, hắn giữ chặt đôi tay kia, mạnh bạo xé đi phần mảnh vải che thân dưới. Hắn nâng đôi chân em lên muốn cưỡng em thì bị một lực tác động mạnh đến khiến hắn đập vào góc tường bất tỉnh. Shoto cố gắng mở đôi mắt thấm đẫm nước, thân ảnh người kia mờ ảo, nhưng mùi hương quen thuộc này, Vox đã đến cứu em. Gã ôm em vào lòng, nhìn em bằng ánh mắt đau đớn. Chỉ chậm một lúc thôi, lão sẽ không cứu được em, đó sẽ trở thành vết thương suốt cuộc đời của em sau này... Hắn lấy áo khoác choàng lên người em.

- Tôi đây rồi... Đừng sợ, nhắm mắt lại cho đến khi tôi kêu mở ra nhé.

Giọng nói dịu dàng vang vọng trong đầu Shoto, em an tâm nhắm đi đôi mắt mệt mỏi của mình. Vox nắm lấy cổ tên kia, tiêm cho hắn một chất kích thích mạnh, khiến hắn tỉnh lại, thân thể vô lực. Vox cười hung ác, muốn nhanh chóng kết thúc nhưng cũng muốn hành hạ kẻ làm tổn thương Shoto của hắn sống không bằng chết. Vox xé đi cái lưỡi đã chạm vào Shoto, từ giờ tên khốn này có thể im lặng rồi, để chắc hơn, lão thuận tay xé đi cuống họng hắn, rồi m*c đi đôi mắt dơ bẩn đã dán lên Shoto. Vì chất kích thích, Ray không thể chết mà chịu sự giày vò đau đớn đó. Vox nhìn Shoto, muốn ngay lập tức mang em đi, hận không thể tiếp tục tr* tấn tên này, liền giao cho đám thuộc hạ đem về giáo huấn. Gây ra động tĩnh lớn như thế, kẻ khác đến thấy bộ dạng này của em Vox sẽ không chịu được mà xé xác kẻ đó, như vậy em sẽ phải đợi lâu. Đây là biệt khu, nhưng không phải lúc nào cũng có thể chủ quan. Kẻ kia ghét loài quỷ như vậy, để mấy tên quỷ cấp thấp bẩn thỉu th*ng chết, tứ mã phanh thây, để đám thuộc hạ nhỏ chơi đùa, xem ra vẫn có giá trị. Vox nhanh chóng đưa em về nơi ở của gã. Đặt nhẹ em lên giường nhỏ, vứt đi bộ dạng máu me, nhanh chóng bên cạnh, vuốt ve mái tóc em.

- Mở mắt ra đi, đây là nơi ở của tôi, em sẽ được an toàn.

Shoto im lặng một hồi, em bật khóc ôm lấy Vox. Vox tắm rửa sạch sẽ cho em, thay cho em bộ đồ ngủ mới.

- Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé, anh muốn thấy nụ cười của em vào ngày hôm sau. - Hắn ôm Shoto vào lòng.

- Làm với em đi.

Shoto nhướng người tới, thầm thì bên tai gã như chọt vào chỗ nhột của gã.

- Hôm nay không thể, tôi không muốn làm em mệt.

- Em đã trải qua một khoảng thời gian tồi tệ, ngay khi Ray có ý định cưỡng chế em, em chỉ mong lần đầu của mình là dành cho anh thôi, Vox.

Shoto hôn nhẹ lên bờ môi Vox, lão vẫn đang sửng sốt, lấy lại tinh thần, lão ôm chặt em hơn. Vox đã mong em nói điều này từ rất lâu, gã muốn lần đầu của em là của gã.

- Sẽ mệt, em chắc chứ? Tôi sẽ không nhân nhượng đâu.

- Em muốn lần đầu sẽ thuộc về anh, quý ngài của em.

Vox không nhiều lời, hắn hôn nhẹ bờ môi nhỏ, một lúc sau đưa lưỡi vào quấn quít triền miên. Hai lưỡi cọ xát nhau không ngừng, dính lấy không rời như muốn cắn nuốt đối phương. Đuôi mắt Shoto phiếm hồng, đậu thêm vài hạt thủy tinh trong suốt, mỹ lệ mà xinh đẹp. Hô hấp Shoto ngày càng khó khăn. Vox m*t lấy lưỡi em, mãnh liệt khiến em mềm nhũn. Khi tách rời, cọng chỉ bạc kéo dài vẫn còn vương vấn. Vox chuyển xuống ng*m m*t lấy hai n*m hồng đào, tay gã lần mò xuống hậu huyệt của em. Lần đầu chịu kích thích như thế, tựa như một tia điện chạy dọc khắp cơ thể, em rướn người lên, phần "em" cọ vào hạ thân Vox nóng rực như lửa. Vox đưa hai ngón thâm nhập mở rộng, cười trêu chọc:

- Ham muốn như thế, phía dưới của em không cần bôi trơn cũng ướt này.

Shoto cố kìm nén âm thanh xấu hổ suýt phát ra từ miệng mình. Vox để ý, hôn lên đôi môi đang cắn chặt.

- Đừng kìm nén, tôi muốn nghe giọng của em, cậu bé của tôi.

Vox liếm nhẹ lên đôi môi, bên dưới tìm được tuyến tiền liệt, chạm nhẹ vào kích thích em. Shoto cảm nhận được dòng điện lần này còn lớn hơn trước, cảm giác ngứa ngáy khó tả, không kìm được mà phát ra tiếng rên.

- D-Dừng lại- Vox! E-em cảm thấy... lạ quá! Ah~

- Em thích vậy mà, c*ng đến như thế.

Shoto cuối cùng đã ra, giải phóng được dịch thể tích tụ nãy giờ, mệt đến thở dốc, nước mắt sinh lí ướt nhòa, thân thể điểm hồng dấu hôn của Vox, lại phát ra thứ âm thanh kích thích. Vox sợ em đau, từ đầu đã nhịn đến cư*ng c*ng, đau như muốn nổ ra. "Anh hùng cũng gục ngã trước mỹ nhân" huống hồ Vox cũng chẳng phải anh hùng, gã không kìm được, nhẹ nâng hai chân em lên, định đưa vật đã căng trướng đi vào thì khựng lại.

- Sẽ rất đau đó, tôi nghĩ ta nên dừng ở đây thôi, nhé?

Tuy có chút tiếc nuối nhưng Vox sợ em đau, thân thể em bây giờ lại yếu mềm. Lão không muốn làm tổn thương em.

Shoto cố gượng người dậy, vòng tay ôm lấy cổ Vox.

- Cho vào đi, bên trong em.

Câu nói như chọt trúng chỗ ngứa của Vox, hắn để em nằm xuống, nhẹ nhàng tiến vào. Qu* đầu cọ nhẹ vào "miệng nhỏ" bên dưới, từ từ đưa vào. Shoto bên dưới lần đầu trải nghiệm cảm giác như rách toạc, đau đến phát khóc. Vox khựng lại một chút, vẻ nghiêm trọng.

- C-Cho vào đi- E-em không sao.

Vox đẩy nhẹ, bên dưới vốn ẩm ướt, khi cho vào lại dễ dàng. Shoto muốn kìm nén lại nhưng nước mắt không ngừng chảy, miệng phát ra âm thanh xấu hổ. Shoto không ngờ khi làm lại đau đến vậy, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn của cậu. Vox nhịp nhàng đưa đẩy, dư*ng v*t bên trong cọ nhẹ lên thành ruột mềm mại, liên tục chạm vào điểm nhạy cảm. Tốc độ Vox tăng dần, mãnh liệt hơn, đâm sâu vào bên trong Shoto. Cậu đang mơ màng thì hoảng hốt, cảm giác như bị chẻ đôi từ bên trong, hô hấp khó khăn. Shoto quay người bò hòng trốn thoát nhưng bị kéo lại, Vox giữ chặt chiếc eo nhỏ, động tác càng mạnh bạo khiến cậu không còn đủ sức lực để nói Vox dừng lại, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng khó có thể bật ra.

- V-Vox, m-mau...ưm a.. m-au...! Ah~ Ưm...V-Vox~

Vox cuối người ôm lấy, một lần nữa quấn lấy bên trong miệng em. Shoto cố chợp lấy không khí mà điên cuồng thở dốc nhưng bị Vox tiến sâu chao đảo bên trong. Vox hơi thở nặng nề trầm đục, bên dưới dồn dập ngày càng nhanh, dính lấy nhau triền miên. Sau khoảng nửa tiếng dây dưa, Vox mới có thể xuất ra dịch trắng đục, đặc sệt, nhớp nháp lấp đầy bên trong Shoto. Hai người đắm chìm vào d*c vọng, Shoto không chịu nổi được mà ngất trước, cậu chỉ biết, tận chiều tối hôm sau cả hai mới rời khỏi chiếc giường ướt át.

Cuối cùng, lần đầu của cậu đã thuộc về Vox, tên quỷ mà cậu yêu nhất. Shoto đặt nhẹ hai ly rượu nhỏ ở trên bàn. Một buổi tối hẹn hò không thể thiếu rượu được. Shoto tiện tay lấy một chai rượu vang đỏ, đổ vào hai ly kia. Cậu mang máng nhớ đến trận chiến cuối cùng giữa tộc người và quỷ năm đó...

Hai người bên nhau và trải qua nhiều đêm kỉ niệm hạnh phúc thì bị loài người phát hiện. Họ đuổi giết cả hai và coi Shoto như một kẻ phản đồ cho tới khi cậu có thể giết đi Vox. Rất nhanh tộc quỷ đã yếu thế. Con người với các kĩ năng và phát mình tiên tiến hơn trước đã tạo ra rất nhiều cuộc thanh trừng ở nhiều nơi. Từ những quỷ cấp thấp, đến quỷ cấp cao đều bị hạ gục. Cả hai vẫn luôn cùng nhau chạy trốn khỏi cuộc săn lùng kia. Vox đau lòng vì chẳng thể bảo vệ được người yêu của mình như lời hứa. Bản thân gã trong cuộc chạy trốn cũng không tránh khỏi đụng độ với đám thợ săn mà bị thương nặng. Hắn tự khi nào đã trở thành gánh nặng cho Shoto, khiến em tổn thương và mệt nhọc. Vox biết bản thân đang yếu thế, cũng chẳng thể trốn được bao lâu, cũng không muốn em chịu khổ, chịu cái danh xấu. Vox muốn em có một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống mà em có thể ở chính thế giới của mình mà không phải trốn chạy cùng hắn như những con chuột lang. Nếu bản thân hắn biến mất, có lẽ... Em sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Trong căn nhà hoang đổ nát, bọn thợ săn vẫn luôn truy lùng, vì Vox đang bị thương nên cậu đành phải đi kiếm lương thực và vài vật dụng có ích. Nhân lúc cậu rời đi, Vox đưa tay, móc lấy quả tim của mình, đau đớn phun ra ngụm máu. Nghĩ tới việc phải xa em, hắn không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net