CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú cảm thấy từ trước đến nay chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như vậy.

Thắng cô, lại còn dám mở miệng kêu cô suy nghĩ chuyện để cậu làm bạn trai của mình. Nhưng nghĩ lại thì cô từng nói qua với Tại Hưởng, cô thích người thắng mình mọi phương diện...

Lúc nói mấy câu này, đầu cô có bị vào nước không thế?

Còn Tại Hưởng thì như thấy chưa đủ, lại còn nắn khẽ mặt cô, da thịt Trí Tú trắng nõn tinh tế, cho dù chỉ chạm nhẹ thì cũng có thể cảm nhận được sự trơn mịn.

Làm cho người ta có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.

Trí Tú lấy lại tinh thần, cơ thể lùi lại theo bản năng, Tại Hưởng thuận thế buông tay ra.

Thật ra cũng không làm đau mặt cô, chỉ là cô cảm thấy người này thực sự quá phận.

Trí Tú hé miệng: "Tại Hưởng, về sau không được sờ mặt tớ."

"Được, tớ biết rồi." Bộ dáng Tại Hưởng nghe lời, tuy gật đầu đồng ý dễ dàng như vậy nhưng lại còn đưa tay sờ sờ mái tóc dài của cô.

Bởi vì Tứ Trung không cho học sinh đi học để tóc xõa ra cho nên mỗi ngày Trí Tú đều cột tóc đuôi ngựa.

Trí Tú không nhịn được nói: "Cũng không được chạm vào đầu."

Tại Hưởng bị cô chọc cười, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi khẽ hỏi: "Cậu được làm bằng gì thế?"

Trí Tú không rõ nguyên do.

"Cái này không cho đụng, cái kia không cho đụng, cậu là bảo bối à?" Tại Hưởng nhìn cô như đang quan sát.

Trí Tú há miệng, biết rõ từ bảo bối Tại Hưởng nói không phải tên gọi thân thiết bình thường, nhưng vẫn không nhịn được đỏ bừng má lên, khẳng định người này không có ý tốt.

Trí Tú không muốn phản ứng lại cậu.

Vì thế cô đứng qua bên cạnh, còn Tại Hưởng cũng không chọc cô nữa, đi tới bên cạnh bàn rồi tiện tay cầm sách luyện tập của mấy người trong đội sudoku để lại quên mang theo nhìn.

Cậu tùy ý lật hai trang, đột nhiên nói khẽ: "Trình độ của mấy người trong đội sudoku trường chúng ta kém vậy à?"

Trí Tú hơi tò mò, bởi vì đề cô thi với Chu Tĩnh thực sự quá đơn giản. Bởi vậy nên cô mới hoàn thành trong 47 giây.

Cô đi qua, đứng cạnh cậu nhìn.

Tại Hưởng cười nhẹ: "Khó trách không lấy được giải cả nước nào, nếu nói thì lấy được giải tỉnh đã giỏi lắm rồi."

Lúc trước đội sudoku lấy được giải trường học còn dán lên bảng thông báo nữa cơ, nhìn cực kỳ long trọng. Nhưng cái giải thưởng được trường học coi trọng này đi tới chỗ cậu thì lại thành chỉ một giải tỉnh thôi.

Trí Tú không nhịn được nhìn thoáng qua cậu, cảm thấy khẩu khí của thiếu niên này quá ngông cuồng.

Nhưng cô lại nhớ tới chuyện vừa rồi Tại Hưởng thắng mình, không nhịn được cắn răng hỏi: "Cậu luyện sudoku bao lâu rồi?"

Từ sáu tuổi Trí Tú đã bắt đầu tiếp xúc với sudoku, sau đó còn từng vào lớp huấn luyện.

Tại Hưởng quay đầu lại, trong đôi mắt hẹp kia lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Thứ đồ chơi này cần thiết phải luyện tập à?"

Trí Tú: "..."

Cuối cùng cô quyết định không ngại học hỏi kẻ dưới, tiếp tục nói: "Vậy xin hỏi bình thường cậu giải sudoku thế nào?"

"Chơi trên điện thoại." Tại Hưởng khẽ nhếch cằm.

Trí Tú cắn chặt răng, cô muốn đánh chết tên trước mặt này. Bởi vì cậu chơi trên điện thoại mỗi ngày cho nên có thể đánh bại được cô – tuyển thủ huấn luyện chuyên nghiệp cả nước sao?

Còn thiên lý nữa không?

Tại Hưởng nhìn thấy hơi nước dày trong mắt cô gái nhỏ, bộ dáng như hôm đó sau khi cô nhìn điểm toán của mình, không khỏi khẽ lắc đầu, đừng nhìn bộ dáng thông minh hiền lành này của cô mà lầm, thật ra thì nội tâm cô rất mạnh mẽ.

Thêm bản thân cậu không thể để cô chịu uất ức nữa.

Tại Hưởng khẽ nói: "Chọc câu thôi, tớ đã bắt đầu luyện sudoku từ nhỏ rồi."

"Bao lâu?" Rốt cục Trí Tú thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng cũng không còn bực tức nhiều.

Dù sao chuyện thiên tài không chịu nổi nhất đó chính là có một người còn thiên tài hơn so với mình. Vì sao Chu Du lại bị Gia Cát Lượng làm tức chết, còn không phải bởi vì Chu Du không chấp nhận được Gia Cát Lượng xuất sắc hơn mình ở tất cả mọi mặt.

Nguyên nhân lớn nhất mà kiếp trước Trí Tú khó chịu với Tại Hưởng đó chính là anh thắng mình mọi phương diện.

Tại Hưởng thấy cô muốn đào gốc bới rễ thì không nhịn được lại gần cô khẽ nói: "Nếu không cậu hôn tớ một cái đi rồi tớ sẽ nói cho cậu biết."

Trí Tú trừng to mắt, không ngờ đột nhiên cậu lợi giở trò lưu manh như vậy, đang muốn đưa tay đánh cậu, thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng quát lớn, "Đang làm gì đó?"

Hai người quay đầu lại phát hiện là một người đàn ông trung niên đeo kính đứng ngay cửa, nhìn giống như giáo viên trong trường.

Thầy giáo đeo mắt kính đi tới, thấy không có thành viên của đội sudoku nào mà chỉ có hai học sinh không phải thành viên đội sudoku đang ở trong phòng huấn luyện.

Vì thế giọng ông đầy không vui: "Sao hai em lại ở trong phòng huấn luyện của đội sudoku?"

Trí Tú không biết nói thế nào, chẳng lẽ cô lại ăn ngay nói thật với thầy giáo này, nói cô đánh bại mấy thành viên của đội sudoku, sau đó chiếm địa bàn đuổi mấy người kia đi.

Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ lướt qua giây lát.

Lý trí nói cho cô biết, khiêu khích mộ giáo viên cũng không phải chuyện tốt.

Trí Tú cụp mắt xuống, nói khẽ: "Thưa thầy, em rất tò mò và thích sudoku. Biết trường chúng ta có đội sudoku rất lợi hại, cho nên mới muốn vào nhìn xem."

Thầy giáo đeo kính nhìn thoáng qua đồ Tại Hưởng đang cầm trong tay, huống hồ vừa rồi lúc ở cửa mặc dù thầy nhìn thấy hai người đứng gần nhau nhưng cũng không có làm hành vi trái luật gì cả, chỉ đang cùng nhìn một cuốn sách thôi.

Vị này là một trong những thầy giáp phụ trách hướng dẫn cho đội sudoku.

Vốn dĩ hôm nay tới phiên thầy phụ trách nhưng tới gần giờ học thì thầy có việc nên mới kêu các đội viên tự mình tập luyện, không ngờ lúc thầy quay lại thì những học trò này lại không thấy đâu, ngược lại chỉ có hai học trò thầy chưa thấy bao giờ đứng ở đây.

Thầy Hứa không ngờ trong ngôi trường này còn có người yêu thích và có sự nhiệt tình với sudoku như vậy, thầy cảm thấy rất vui mừng.

"Bạn học, thực sự em rất thích sudoku sao?" Thầy Hứa mỉm cười nhìn Trí Tú.

Khuôn mặt Trí Tú thuộc loại có tính lừa gạt cao, gương mặt cô gái nhỏ lớn bằng bàn tay, đôi mắt đen tuyền như đá mắt mèo, hơi tròn nhưng đuôi mắt thì khẽ nhếch lên, lông mi dày cong lên, chớp chớp, vỗ cho trái tim người khác tan chảy.

Cô khẽ chớp mắt, giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Thưa thầy, em rất thích sudoku, cũng cảm thấy người có thể kiên trì với sudoku là một chuyện rất vĩ đại, hơn nữa tâm nguyện từ trước đến nay của em là gia nhập đội sudoku."

Cô nhóc lừa đảo.

Tại Hưởng đứng một bên nghe lời nói nghiêm trang của cô, trong lòng thầm cười nhạo.

Nhưng vị thầy Hứa này lại không chút nghi ngờ nào, còn gật đầu cười: "Có sự nhiệt tình này là tốt, mặc dù học sinh phổ thông mấy em không tiếp xúc với sudoku, nhưng hiểu về sudoku, học sudoku cũng có giúp đỡ với môn toán các em học. Phải biết rằng mấy đội viên trong đội sudoku có thành tích môn toán không thấp chút nào."

Quả thật, người có thể kiên trì huấn luyện sudoku cực kỳ mẫn cảm với con số.

Thầy Hứa là người thực sự nhiệt tình yêu thương sudoku, còn lôi kéo Tại Hưởng và Trí Tú nói chuyện rất lâu. Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp cửa tiết tự học tối vang lên thầy mới thả cho bọn họ đi.

Chỉ là thầy Hứa cũng đã quên hỏi, vì sao cô nam quả nữ, một nam một nữ lại ở đây.

Nếu đổi thành giáo viên khác, đã sớm nghi ngờ có liên quan đến chuyện yêu sớm rồi.

Vốn dĩ Trí Tú cho rằng chuyện này hoàn toàn dựa vào kỹ thuật diễn xuất của cô nên mới trôi qua như vậy.

Mãi đến tối thứ hai, lúc cô đang ngồi trong lớp học tiết tự học buổi tối thì đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ, lúc cô ngẩng đầu lên thấy thầy chủ nhiệm Kiều Dư Kiều và thầy Hứa phụ trách đội sudoku đang đứng ngoài cửa.

Phản ứng đầu tiên của Trí Tú là, xong đời.

Còn Tại Hưởng thì rất lạnh nhạt liếc mắt một cái, khẽ nói: "Chủ nhiệm lớp gọi cậu kìa."

Lúc Trí Tú đứng dậy, Tại Hưởng cũng không nhịn được đứng lên theo.

Cô lập tức nói: "Cậu làm gì thế?"

"Cậu sợ như vậy thì tất nhiên tớ phải đi với cậu rồi." Tại Hưởng nói.

Trí Tú: "Cậu đi không phải càng tỏ vẻ lạy ông tôi ở bụi này à? Để tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta có quan hệ."

Tại Hưởng khẽ cười: "Cậu nghĩ sao?"

Trí Tú ngẩn ra, chẳng lẽ thầy phụ trách tới đây không phải muốn tố cáo với thầy chủ nhiệm chuyện hôm qua cô với Tại Hưởng đứng chung trong phòng huấn luyện sudoku một mình à?

Đây là hiềm nghi lớn của chuyện yêu sớm đó.

Đời trước lúc cô lên trung học, trường học kia quản rất nghiêm, đừng nói tới chuyện chỉ có một nam một nữ ở trong phòng học một mình, chỉ cần giờ nghĩ giữa tiết nói nhiều mấy câu bị giáo viên thấy thì đều bị kêu lên nói chuyện.

Chờ tới khi họ đi tới hành lang, Kiều Dư Kiều nói: "Tại Hưởng, thầy Hứa chỉ tìm Trí Tú thôi cho nên em cứ về lớp học tiết tự học trước đi."

"Thầy, vì chuyện của Trí Tú và đội sudoku sao?" Dáng người thiếu niên cao to, cho dù đứng trước mặt hai giáo viên nam trưởng thành thì vẫn cao hơn nửa cái đầu, lại còn có cảm giác áp bách khó hiểu nữa.

Thầy Hứa gật đầu trả lời câu hỏi của anh: "Đúng vậy, là chuyện đội sudoku."

Vì thế nên Kiều Dư Kiều và thầy Hứa mới kêu học sinh ra bên này, đứng ở hành lang nói chuyện, miễn cho mấy học sinh ngồi trong lớp không tập trung học chỉ lo nhiều chuyện.

Tại Hưởng thờ ơ hỏi: "Chuyện này do mấy người bên đội sudoku khiêu khích trước, Trí Tú cũng chỉ bị ép thôi. Huống hồ cuối cùng cũng do em đuổi họ đi."

"Đúng không Trí Tú?" Tại Hưởng nhìn qua cô.

Trí Tú biết cậu muốn che chở cho mình, nên mới chịu tách nhiệm chuyện này. Nhưng cô không hề muốn để cho Tại Hưởng làm như vậy, vì thế cô cắn môi lắc đầu.

Cô nói thẳng: "Thầy, chuyện này hoàn toàn do em làm, yêu cầu cũng do em nói ra, em biết sai rồi."

Thái độ nhận sai của cô rất thẳng thắn.

"Thầy biết mấy học sinh như tụi em đang tuổi nông nổi nên sẽ không phục, nhưng hôm qua thực sự hơi quá." Thầy Hứa nhìn bộ dáng khôn khéo của cô, gật đầu, hỏi: "Bây giờ có biết sai ở đâu không?"

Trí Tú gật đầu đầy nghiêm túc: "Em không nên yêu cầu bạn học kia quỳ xuống xin lỗi với em."

Thầy Hứa: "..."

Kiều Dư Kiều đứng một bên không nhịn được đành cúi đầu, nhưng bờ vai lại hơi run lên vì nhịn cười.

Bạn học Trí Tú trong lớp thầy thật biết nói đùa.

Vốn dĩ Tại Hưởng đang muốn che chở cô nên nhận hết tội về mình, nhưng thấy cô không có chút cảm kích nào, trong lòng đang hơi buồn bực, kết quả lại nghe cô nói câu này, lại còn nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của cô nữa.

Trong lòng cậu không nhịn được chửi thề một câu, mẹ nó.

Nhưng cuối cùng vẫn nhếch khóe môi lộ ra ý cười, mẹ nó quá đáng yêu rồi.

Cuối cùng thầy Hứa cam chịu số phận tiếp tục nói: "Bạn học Trí Tú, hôm nay thầy tới không phải muốn bắt em nhận sai."

Trí Tú sửng sốt, vậy thì vì cái gì?

Cô nhìn qua Tại Hưởng, nghĩ đến chuyện có thể thầy Hứa muốn cáo trạng với chủ nhiệm, nói mình và Tại Hưởng có khuynh hướng yêu sớm, tai cô hơi đỏ lên.

Nếu thầy Hứa thực sự nói như vậy, thì cô... Cô có chết cũng không nhận.

Thầy Hứa nói thẳng: "Đương nhiên thầy cũng nghe qua chuyện hôm qua mấy em thi đấu, em Trí Tú có thể hoàn thành đề kia trong vòng 1 phút 37 giây, thật quá lợi hại."

Hôm nay lúc thầy Hứa biết chuyện này cũng đã bắt mấy đội viên trong đội sudoku làm một lần.

Kết quả học trò làm xong nhanh nhất cũng mất đúng 3 phút.

Ước chừng chậm gấp đôi Trí Tú.

Trong những trận thi đấu chính thức cực kỳ ít thấy sự chênh lệch như vậy. Thầy Hứa biết thực lực của học trò mình, hướng tới giải tỉnh còn được nhưng nếu muốn lấy giải toàn quốc đó là điều không thể.

Huống hồ còn có giải thưởng sudoku thế giới nữa.

Thầy Hứa thành khẩn nói: "Bạn học Trí Tú, bây giờ thầy chính thức đại diện cho đội sudoku mời em tham gia đội sudoku trường chúng ta. Đội trưởng của sudoku cần phải thích sudoku như em vậy, người có tình yêu thương nhiệt tình với sudoku."

Trí Tú há miệng thở dốc, vừa muốn nói, chờ chút, không phải chứ.

Nhưng thầy Hứa lại cao giọng nói tiếp: "Không phải hôm đó em đã nói với thầy rằng em rất thích sudoku à."

Trí Tú: "..."

Đúng là cô.

"Không phải em nói có thể kiên trì với sudoku là một chuyện rất vĩ đại à?"

Phải, cũng do cô nói.

Cuối cùng thầy Hứa vui mừng nói: "Em còn nói gia nhập đội sudoku là tâm nguyện từ trước đến nay của em, bây giờ đã có cơ hội đặt ngay trước mặt em, không phải em nên quý trọng à."

Trí Tú nhìn thầy Hứa, đột nhiên cảm thấy, kỹ thuật diễn tốt cũng không phải chuyện tốt.

Cô tự bê đá đập vào chân mình sao?

Cuối cùng cô vẫn cố giãy chết: "Thầy Hứa, thầy đã nói những thành viên trong đội sudoku đều có thành tích số học tốt, nhưng em thi toán được có 22 điểm."

Đúng vậy, cô thi toán được 22 điểm.

Ai ngờ thầy Hứa khoát tay, vẻ mặt đầy an ủi cười nói: "Đừng lo, bạn học Trí Tú. Toán với sudoku chỉ có chút liên quan thôi, nhưng sự liên quan này cũng không cần thiết. Nếu em lo lắng thành tích môn toán của em thì thầy có thể dạy bù cho em."

Đúng lúc Kiều Dư Kiều nói: "Trí Tú, đây là thầy Hứa đấy, thầy dạy toán giỏi của tỉnh đấy."

Rốt cục Trí Tú cũng cảm nhận được, cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống.

Đợi cho Kiều Dư Kiều và thầy Hứa cùng đi xuống cầu thang, Trí Tú vẫn đứng ở chỗ rẽ không nhúc nhích. Tại Hưởng đi lên trước một bước sát lại gần cô, đôi mắt đen tuyền nhìn cô: "Sao thế? Không thích à?"

"Không phải cậu cũng giỏi giải sudoku à, nếu không cậu đi nói với thầy Hứa đi, để cậu tham gia đội sudoku." Lông mi Trí Tú chớp chớp, nói khẽ, ý đồ muốn làm cho Tại Hưởng mềm lòng để dễ lừa gạt.

"Không được." Thế mà Tại Hưởng không chút nghĩ ngợi đã từ chối cô.

Trí Tú cảm thấy nếu đã vậy thì không cần nói chuyện nữa, cô quay lại lớp. Ngay lúc cô quay người chuẩn bị về lớp, đột nhiên Tại Hưởng lại giữ chặt lấy cô, sau đó ép cả người cô vào vách tường chỗ rẽ cầu thang.

Trong hành lang yên tĩnh.

Bởi vì đang giờ tự học, nên ngay cả tiếng nói chuyện cũng đều không có, vắng vẻ đến mức lúc Trí Tú bị áp vào tường có thể nghe được tiếng tim đập vang lên gấp đôi của mình.

Tại Hưởng tiến lại gần tai cô, mãi đến khi môi cậu gần như dán lên lỗ tai cô mới nói: "Cậu không hỏi xem vì sao không được à?"

"Cậu thả tớ ra." Trí Tú có cảm giác như chân mình mềm nhũn, nếu như có học sinh lớp họ hoặc lớp khác đi ra ngoài khẳng định sẽ nhìn thấy hai người họ.

Trí Tú giơ chân muốn đá cậu, nhưng mà thiếu niên lại né được, cậu khẽ nhắc nhở: "Cậu còn như vậy nữa, thật sự sẽ kéo người tới đấy."

Trí Tú không ngờ cậu lại vô lại như vậy, vừa giận vừa cáu.

Cuối cùng cô vẫn tức sùng máu hỏi: "Vì sao?"

Giọng điệu cứng đờ, bộ dáng hoàn toàn do bị bắt buộc.

Tại Hưởng cũng không để ý, cười nhẹ, thấp giọng: "Bởi vì tớ có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành."

Hơi thở ấm áp của cậu theo từng chữ cậu nói ra khẽ thổi lên tai cô, chậm rãi, làn da trắng như tuyết kia dần dần bị nhiễm hồng.

Tại Hưởng cũng biết làm như vậy rất vô lại.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ôm người vào lòng, lại còn là cô gái mà cậu thích. Cậu chỉ muốn trêu chọc cô, hôn nhẹ cô, muốn nhìn bộ dáng cô thẹn thùng vì cậu.

Cậu mở miệng lần nữa: "Tớ phải ôn tập cho tốt, thi được 700 điểm nhanh một chút."

"Chỉ như vậy cậu mới có thể là của tớ sớm một chút."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net