chín,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo nằm rất lâu trong phòng siêu âm, đợi mãi mà không thấy bác sỹ Ahn quay lại, cô bèn từ từ ngồi dậy rồi ra mở cửa, định đi về.

Bỗng có một giọng nói làm cô giật mình, đó là giọng của Kim Taehyung từ bên ngoài vọng vào:

"Có chữa được không?"

Không biết vì sao, trong giọng nói của Kim Taehyung có gì đó run rẩy, mà phải để ý lắm mới nhận ra được.

"Không chữa được"

Tiếng bác sỹ Ahn trả Iời.Hai người im lặng rất lâu rất lâu, mãi sau Kim Taehyung mới hỏi tiếp:

"Nếu cứ nhất quy­ết sinh thì sao?"

Bác sỹ Ahn thở dài:

"Cho dù cứ thế sinh ra, cũng chưa chắc sống được lâu, mà như thế thì tội đứa bé lắm."

Cách một cánh cửa, Jisoo vẫn cảm nhận được bầu không khí nặng nề bao trùm cả bên ngoài kia.

Họ đang nói gì vậy?

Đang nói đến con của cô ấy sao?

Con của cô bị làm sao?

"Bây giờ chỉ có thể bỏ cái thai đi thôi, đợi cái thai lớn hơn mới bỏ thậm chí còn nguy hiếm cho người mẹ."

"Choang..."

Có tiếng đồ đạc vỡ làm mọi người giật mình, Jisoo đẩy cửa bước ra, thấy Kim Taehyung đang cúi gằm xuống, nửa kh­uôn mặt che lấp sau bờ vai, nhìn từ đằng sau trông anh ta thật lạc lõng, thê lương.

"Có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô đứng trước mặt Kim Taehyung, lại dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi anh, trong lòng cô cũng đã đoán được, nhưng cô không dám thừa nhận.

Kim Taehyung ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc đó, anh dường như quét sạch những u ám vương trên khuôn mặt, trầm tĩnh và bình thản, anh nhìn Jisoo, rồi cầm chặt tay cô:

"Không sao, anh đưa em về."

Anh dắt tay Jisoo, từ từ đi ra ngoài. Bác sỹ Ahn đuổi theo mấy bước, định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Kim Taehyung cản lại.

Hai người họ đi khuất, từ chỗ rẽ Kang Eunsoo mới từ từ bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, bác sỹ Ahn nhìn cô ta, vừa căng thẳng, vừa Io sợ, nói:

"Tôi đã làm theo lời cô bảo rồi, nhưng Kim thiếu, anh ta không quyết định gì cả, mà còn không muốn để cho Jisoo cô ấy biết."

Kang Eunsoo nắm chặt hai tay:

"Biết là đứa con trong bụng cô ta bị dị tật mà không nỡ phá, rồi còn không nỡ để con tiện nhân ấy biết sự thật, anh ta rốt cuộc yêu nó đến mức nào?"

Bác sỹ Ahn sợ hãi lén nhìn bốn xung quanh, kéo Kang Eunsoo đến chỗ vắng, mới nói:

"Thiếu phu nhân, ở đây là bệnh viện, đông người qua lại, cô nói nhỏ thôi."

Ở biệt thự, Jisoo ngoại trừ việc không được bước chân ra khỏi cổng thì ở trong này, cô muốn đi đâu, không ai dám cản cô.

Jisoo ngồi nghỉ dưới tiểu đình trong vườn hoa, Kim Taehyung đứng gần đó, hút thuốc, quen biết anh 14 năm, chưa bao giờ cô thấy anh hút nhiều thuốc như lúc này, loáng cái đã thấy cả một đống đầu lọc trước mặt. Hút thuốc xong, anh đến trước mặt cô:

"Ngo­ài này gió to lắm, chúng ta vào trong đi."

Suốt mấy ngày liền, Kim Taehyung rất Iạ, từ sáng đến tối, lúc nào cũng thấy hút thuốc, rất hay cáu gắt, ánh mắt sâu thẳm, còn suốt ngày ở bên cạnh Jisoo, không muốn rời. Đến hôm nay, buộc phải đến công ty giải qu­yết công việc anh mới đi.

Anh vừa đi thì Kang Eunsoo đến, nhưng bị vệ sỹ chặn lại, không cho vào, cô ta cầm một đĩa hoa quả to, gọi Jisoo.

Jisoo ngồi trong phòng khách, nhìn ra b­ên ngoài, thấy Kang Eunsoo như có điều gì muốn nói, cô không biết vì sao bèn đứng dậy đi ra.

Vườn rộng, vệ sỹ còn đứng canh ở gần đó, Kang Eunsoo chắc sẽ không dám làm gì.

"Jisoo ah..."

Kang Eunsoo giả vờ thân thi­ết gọi cô, mắt không rời căn biệt thự trước mặt:

"Ở đây tuy điều kiện rất tốt, nhưng cô mới 22 tuổi, cô thật sự cam tâm để con mình sinh ra lại gọi tôi là mẹ, rồi giao cho tôi nuôi dạy ư?"

Dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục là nhữ­ng lời lẽ sắc lẹm, như cắt vào lòng Jisoo:

"Giương mắt nhìn tôi và Taehyung ở bên nhau, cô có thể chịu đựng cả đời được không?"

"Trên đời này, chắc không có người phụ nữ nào có thể chịu được nỗi đau này đâu, cho dù là gỗ đá đi chăng nữa."

Jisoo bặm chặt môi, dùng tay ra ký hiệu:

"Cô nói những lời này là có ý gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net