[1] First Love Never End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Seungyoun x Dongpyo.
Summary: Chỉ là câu chuyện về mối tình đầu của Cho Seungyoun và Son Dongpyo.
.

.

.

Namja có mái tóc đen nhánh với cặp kính tôn lên gương mặt điển trai. Anh ấy trông bận rộn với những cuốn sách nằm ở trước mặt. Cái tên được gắn thẻ Cho Seungyoun dường như không quan tâm đến hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình đầy ái ngại và mê hoặc. Seungyoun namja, người vừa đặt chân đến Hàn Quốc sau 3 năm anh sang Mỹ.

(Namja - người đàn ông)

"Woodz oppa" Anh ấy thậm chí còn đổi cả biệt danh của mình.

Seungyoun đưa mắt liếc nhìn yeoja - yeoja người đã gọi anh.

(Yeoja - người phụ nữ)

"Có chuyện gì vậy?" Seungyoun lạnh lùng hỏi và tháo kính đọc sách. Cho thấy đôi mắt sắc lạnh nhưng luôn trông trống rỗng.

"Muốn tham gia kỳ nghỉ học không?" Hangyul hỏi, người đã ngồi trước mặt Seungyoun nhưng chưa bao giờ được cân nhắc.

"Nghỉ hè?" Seungyoun bối rối lặp lại.

"Chúng ta đi đến Hokkaido đi, nơi chúng ta chơi với bầu trời" Hangyul hào hứng nói.

"Bầu trời? Tôi không tham gia" Seungyoun hoàn toàn trả lời.

"Ơ...nhưng..."

Seungyoun ngay lập tức đóng sách lại và đứng dậy rời khỏi Hangyul, người đang nhìn chằm chằm vào những dấu chấm hỏi phía sau của Seungyoun đang dần biến mất.

"Có chuyện gì với thằng này vậy?" Hangyul bối rối nghĩ.

Người bạn thơ ấu của anh trông rất kỳ lạ sau khi trở về từ Mỹ. Giống như không phải là Seungyoun mà anh từng biết.

Seungyoun thở dài một hơi khi nhìn thấy đủ loại hoa và socola chất đầy tủ đồ của mình.

"Woodz oppa..."

Seungyoun quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái dễ thương. Là cô em gái cùng lớp của anh cứ cúi gằm mặt.

"Nugu?"

(Nugu - Ai vậy?)

"Oppa không biết em. Nhưng em đã thích oppa từ lâu rồi và em... muốn...oppa trở thành.... người yêu của em. Oppa muốn thế đúng không?" Yeoja hỏi với đầy hy vọng.

"Mianhae"

(Mianhae - Tôi xin lỗi)

"MWO" Có vẻ như yeoja đang chuẩn bị rơi nước mắt khi nghe thấy điều đó.

(MWO - Cái gì?)

"Tôi đã có người yêu rồi" Seungyoun nói nhẹ với một nụ cười ngọt ngào.

"Em...xin lỗi, oppa" Yeoja ngay lập tức cúi đầu thật sâu trước mặt Seungyoun và lập tức chạy khỏi anh.

Hangyul, người đã nhìn thấy từ xa cách Seungyoun từ chối cô gái trước đó bằng cách nói rằng anh ấy đã có người yêu. Nụ cười đó. Một nụ cười chân thành đến nỗi ngay cả Hangyul cũng chưa từng nhìn thấy.

"Người yêu eh?" Hangyul đột ngột hỏi, ôm lấy vai Seungyoun.

"Em ấy cũng là lý do tao không muốn đến Hokkaido."

"Mày có hẹn với em ấy không?"

"Tất nhiên" Seungyoun hào hứng nói.

Đây mới chính là Seungyoun mà anh ấy biết. Seungyoun vui vẻ và luôn cư xử kỳ quặc.

"Tao có thể gặp em ấy không?"

"Ne" Seungyoun trả lời với nụ cười đặc trưng của mình.

(Ne - Có,được)

"Vậy hai người gặp nhau khi nào?"

"Ngày mai, ở nhà tao" Seungyoun đề nghị.

Hangyul hào hứng gật đầu.

Căn nhà của Seungyoun lúc nào trông cũng hiu quạnh vì bố mẹ anh vẫn còn làm việc ở Mỹ. Đó là lý do Seungyoun đến Mỹ. Trong khi đó hyung của Seungyoun, Han Seungwoo bận việc giảng dạy tiếng Anh.

"Tao không nghĩ tao sẽ ở đây lâu đâu..."

Hangyul ngay lập tức nằm xuống giường của Seungyoun một cách thoải mái. Vô tình, trong khi vật lộn với chiếc gối của Seungyoun, mắt anh dán chặt vào một bức ảnh trên tủ đầu giường của Seungyoun. Một bức ảnh của Seungyoun với một cậu bé mũm mĩm tóc đen nhỏ xíu. Seungyoun trông thật hạnh phúc khi ôm đầu namja.

"Em ấy dễ thương đúng không?" Seungyoun đột nhiên ngồi bên cạnh Hangyul hỏi.

"Anh ta là ai vậy?"

"Son Dongpyo. Người yêu của tao và là mối tình đầu của tao"

"Wow...Tao không biết rằng một tên như mày lại có thể có một tình yêu như vậy...Aw, nó làm tao tổn thương đấy Youn."

Hangyul phản đối người nhận được sự thúc đẩy tình yêu từ người bạn thân nhất của mình. Trong khi đó Seungyoun trừng mắt nhìn Hangyul, người đang xúc phạm đến anh.

"Vậy làm sao hai người đến được với nhau?"

"Ẻm và tao gặp nhau khi cả hai cùng học ở Mỹ. Em ấy và tao đều là người Hàn Quốc và tao nghĩ chúng tao rất hợp nhau."

"Ohh...ngọt ngào quá vậy các cậu...và?"

"Bắt đầu từ việc chúng tao cảm thấy hợp nhau và cuối cùng... tao và ẻm trở thành của nhau."

"Vậy tại sao mày lại trở về nước, nếu..."

"Em ấy cũng đã trở về nhà ở Hàn Quốc từ hai tháng trước."

"Gặp nhau chưa?"

"Chắc chắn rồi, tao chở em ấy về nhà và sau đó tao sẽ lo hồ sơ chuyển đi của mình."

"Sau đó..."

"Dừng lại đi, tao sẽ nói lại với mày khi chúng ta gặp em ấy."

Hangyul mím môi tỏ vẻ khó chịu nhưng anh ấy chỉ im lặng và nghe theo lời Seungyoun nói.

.

.

.

Seungyoun vẫn đang mải mê chọn hoa trong khi Hangyul vẫn đang chờ đợi chán nản. Người ta yêu thì khác, ngay cả Seungwoo cũng ngạc nhiên vì trang phục của họ.

Seungwoo đang bận rộn nấu bữa sáng trong bếp cho đến khi bị cậu em trai ăn mặc bảnh bao trong bộ vest đen làm cho bất ngờ.

"Wow Youn, em không thường gọn gàng mà?" Seungwoo hỏi với giọng điệu đầy khinh thường.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt."

"Gì?" Seungwoo thậm chí đã dừng chương trình cắt rau của mình khi nghe thấy lời của Seungyoun.

"Anh tưởng em không muốn hẹn hò..."

"Với Dongpyo" Seungyoun trả lời thẳng thừng và ngay lập tức biến mất để lại Seungwoo với một nét mặt khó giải thích.

"Thiếu gia xong chưa?" Hangyul hỏi một cách mỉa mai.

Seungyoun thậm chí còn cười khúc khích trước lời nói của Hangyul với một bó hoa hồng trắng và đỏ trên tay.

"Đi nào!"

"Một cậu bé đáng yêu như vậy sao có thể có người yêu như anh?"

"Tao không biết, có lẽ là bởi vì sức mạnh của tình yêu."

Sau một hành trình mệt mỏi cuối cùng họ cũng đã đến đích. Một nơi mà Hangyul thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng. Thậm chí không vượt qua tâm trí của mình. Hangyul biết rằng Seungyoun kỳ lạ và đầy bất ngờ. Nhưng điều này thậm chí đã vượt qua ranh giới cho sự kỳ lạ của Cho Seungyoun.

"Youn, mày không đùa, phải không?"

"Ani. Mày muốn tự mình gặp Dongpyo, phải không?" Ngay cả Seungyoun cũng nói với một giọng quá bình thường.

(Ani - không)

"Không. Nhưng nghiêm túc đây là một ngôi mộ đó CHO SEUNGYOUN"

"Đây là nhà của Pyo" Seungyoun bình tĩnh trả lời.

Seungyoun nhìn chằm chằm vào một ngôi mộ trông vẫn sạch sẽ và được bảo quản tốt, một bức ảnh mà Hangyul biết là ảnh của Dongpyo được đặt ngay ngắn trước mộ anh.

"Annyeong Pyo, đây là người bạn thân nhất của tôi, Lee Hangyul. Tôi đã hứa sẽ giới thiệu em với anh ấy, phải không?" Seungyoun nói nhỏ và nhẹ nhàng xoa lên ngôi mộ có tên Son Dongpyo.

"Seungyoun..." Hangyul gọi một cách nhẹ nhàng.

Hangyul thậm chí không bao giờ biết rằng người bạn kỳ lạ của mình có thể bị phá vỡ và mong manh đến thế này.

"Pyo ra đi và tất cả là do tôi."

[Thời gian Hồi Tưởng]

Tuyết trắng tiếp tục rơi trên sân trượt băng ở Hokkaido. Trường của họ đang thực hiện chuyến tham quan học tập đến đất nước mặt trời mọc. Nhiều lần người đàn ông tóc đen thử đứng trên ván trượt của mình nhưng lần nào cũng thất bại.

"Aizz..." anh ta càu nhàu.

"Vẫn không được hả, Pyo thân yêu?" Seungyoun hỏi với một giọng nói vui tươi và một nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của anh ấy.

"Cậu còn khó chịu hơn nữa, Cho Seungyoun" Dongpyo phản đối khiến môi Seungyoun cười khúc khích.

"Giá như lúc đó tôi không thực hiện theo yêu cầu của Dongpyo thì có lẽ lúc này em ấy vẫn ở bên cạnh tôi. Nói chuyện cười đùa hờn dỗi, dù em ấy làm gì tôi cũng thấy ấm áp và thoải mái khi ở bên cạnh em ấy."

Hangyul thậm chí còn dám thề rằng chưa bao giờ thấy Seungyoun khóc.

"Gomawo Seungyoun hyung" Dongpyo nói và cười thật tươi đến nỗi mắt anh ấy hình thành vầng trăng khuyết.

(Gomawo - Cảm ơn)

"Bất cứ điều gì cho em" Seungyoun vuốt tóc Dongpyo. "Muốn đua không?" Seungyoun đề nghị.

"Tất nhiên" Dongpyo nhiệt tình trả lời.

"Và giá như lúc đó tôi không rủ em ấy thi đấu. Giá như lúc đó em ấy đừng cứu tôi..."

"Hyung! CẨN THẬN!" Dongpyo thét lên.

Dongpyo ôm lấy cơ thể Seungyoun và vô tình cả hai cùng rơi xuống vực sâu. Dongpyo để cơ thể nhỏ bé của mình bảo vệ Seungyoun bằng cách ôm anh.

"Em ấy chết vì tôi. Em ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của tôi, thậm chí tôi vẫn có thể nhìn thấy máu anh ấy đang chảy trên tay mình."

Seungyoun thất thần nhìn vào tay mình như thể máu của Dongpyo vẫn còn đó.

"Pyo, nhìn anh này... làm ơn tỉnh lại đi!" Seungyoun nhẹ nhàng cầu xin và có vẻ tuyệt vọng.

Hơn nữa, anh ấy đã nhìn thấy rất nhiều máu chảy ra từ đầu của Dongpyo khi cậu ấy đập vào hòn đá trước đó. Máu thấm đẫm áo khoác của Seungyoun, ngay cả lớp tuyết trắng bên dưới cũng đổi màu.

"Hyungie..." Dongpyo nhẹ nhàng nói.

Seungyoun có thể cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của Dongpyo đang chạm vào mặt mình.

"Đừng thắng... là" Dongpyo nhẹ giọng đứt quãng.

"Cố lên! Cầu xin em vì tôi!" Seungyoun thậm chí còn khóc và làm ướt mặt Dongpyo.

"Ôm em đi hyung" Dongpyo nói rất nhỏ và Seungyoun ôm lấy Dongpyo rất chặt. "Saranghae" Dongpyo nói nhỏ vào tai Seungyoun. Seungyoun có thể cảm nhận được hơi thở cuối cùng của Dongpyo.

"Bởi vì em ấy là mối tình đầu của tôi và đó là lý do tại sao tôi vẫn yêu em ấy."

Hangyul từ phía sau Seungyoun cố gắng làm nhẹ gánh nặng mà anh đang mang.

"Dongpyo sẽ còn buồn hơn nếu em ấy nhìn thấy mày như thế này Youn"

Hangyul ôm Seungyoun chặt hơn và để Seungyoun khóc trong vòng tay của mình nếu điều đó có thể làm nhẹ gánh nặng cho Seungyoun.

"Hyung..."

Seungwoo ngồi cạnh Seungyoun, người chỉ im lặng sau khi trở về từ mộ của Dongpyo.

"Em có nên quên đi nó không huyng?"

"Tất nhiên, Youn. Nhưng em không cần phải xóa nó khỏi trái tim mình"

"Cảm ơn hyung."

Seungyoun chỉ ngây người nhìn những vì sao trên bầu trời từ ban công phòng mình. Cho đến khi đột nhiên Seungyoun cảm thấy một cái ôm nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng và vuốt ve trên khuôn mặt của mình.

"Anh của anh nói đúng hyung, Hangyul cũng vậy. Hãy quên em đi... Đó không phải là lỗi của anh, đây là mong muốn của em để bảo vệ hyung. Em yêu anh!"

"Dongpyo"

"Dừng lại và hãy sống thật tốt nhé!"

Seungyoun nắm chặt lấy ban công phòng mình và khóc thầm.

"Anh xin lỗi, Pyo."

[10 năm sau]

Seungyoun nhìn chằm chằm vào ngôi mộ của Dongpyo trông vẫn còn rất chỉnh tề dù đã mười năm trôi qua. Seungyoun của hiện tại khác hẳn với khuôn mặt bảnh bao và chiếc áo khoác nâu ôm sát cơ thể.

"Pyo, anh đã tìm được người có thể lấy đi lý trí của anh nhưng không phải bằng trái tim anh. Bởi vì trong trái tim anh mãi mãi là của em. Vì em là mối tình đầu trong cuộc đời anh mặc dù không phải là tình cuối cùng của anh. Mối tình đầu không bao giờ kết thúc đúng không?"

Seungyoun trìu mến hôn lên đỉnh bia mộ rồi chuyển sang bức ảnh Dongpyo vẫn còn chỉnh tề vì Seungyoun đang chăm sóc phần mộ của một người anh yêu, một người sẵn sàng hy sinh tính mạng vì anh.

"Saranghae" Seungyoun thì thầm.

"APPA!" Một cậu bé hét lên từ trong xe hơi.

"NE!" Seungyoun trả lời.

Sau sự ra đi của Seungyoun, Dongpyo đứng bên mộ anh với nụ cười chân thành và tràn đầy hạnh phúc khi nhìn thấy người mình yêu.

"Em cũng yêu anh. Mối tình đầu tiên và cũng là cuối cùng của em."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net