Chapter 2: First Kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Nhưng phải có điều gì đó anh muốn làm chứ" Stephen nghiêm túc kêu lên khi gã bay lượn xung quanh Everett, gần giống như một con chim ruồi.

Everett nhìn gã, tiếp tục sải bước qua các hành lang của văn phòng CIA. Có một sự cố ở Kansas và điều đó dường như đã tiêu tốn gần hết nhân lực của họ, có nghĩa là toàn bộ tòa nhà trên thực tế đã không còn ai.

Không phải lúc nào cũng là một sự xuất hiện hiếm gặp.

Trên thực tế, với mức độ thường xuyên xảy ra, không có gì ngạc nhiên khi Everett có thể theo dõi Stephen qua các cổng thông tin của anh thường xuyên mà không ai nhận ra. Thành thật mà nói, Everett đã bắt đầu thích những chuyến đi nhỏ, ngắm nhìn thế giới rộng mở, nền văn hóa đa dạng, trải nghiệm những món ăn độc đáo.

Có một điều cần phải biết, Everett có nhiều việc phải làm, và đã có lúc Stephen không chấp nhận điều đó.

Tuy nhiên, gã đã ở đây, hỏi Everett rằng anh muốn làm gì, anh muốn đi đâu. Everett thực sự không muốn trở lại văn phòng của mình và viết một báo cáo khác về Tony-chết tiệt-Stark và những trò hề của anh ta.... Stephen đã đưa anh đến những thác nước, những khu rừng đầy đom đóm... Everett cảm thấy, so với Phù thủy Tối thượng, anh khá nhàm chán.

Một vài ngày, anh cảm thấy mình giống như những cựu chiến binh của CIA, những người đã bạc màu từ lâu trước thời đại của họ và mất nhiệt huyết với bất cứ thứ gì từ lâu.

Cố gắng gạt suy nghĩ của mình ra khỏi đầu, Everett chuyển sự chú ý trở lại Stephen, người vẫn đang nhìn anh, đôi mắt xanh xám lấp lánh đầy phấn khích, khiến Everett thở dài, "Tôi không hiểu sao anh không tự nghĩ ra một việc gì đó đi? Anh thường làm điều đó mà. "

"Nhưng anh không bao giờ nghĩ ra một cái nào cả" Stephen nghiêm túc đề nghị, "Wong đã nói cho tôi biết rằng... ừm, tôi luôn chọn mọi thứ mà chúng ta làm, tôi đã hơi ích kỷ."

Everett định cãi lại nhưng Stephen giơ tay ngăn cản. "Tôi biết đó là sự thật. Tôi luôn khuyến khích anh tham gia cùng tôi trong những chuyến hành trình nhỏ của tôi, nhưng tôi không bao giờ để anh chọn nơi nào đó chúng ta có thể đi. Nó đặc biệt không công bằng. "

"Tôi không..."

"-Nhưng tôi muốn làm cho nó công bằng."

Everett nhún vai, đảo mắt trước sự kiên trì của Stephen. Anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì đặc biệt để làm, và anh đặc biệt không thích bị đặt vào chỗ.

Anh phải nói gì đây?

Bất kỳ ý tưởng nào mà anh đưa ra đều tẻ nhạt, không xứng với Phù thủy Tối thượng. Everett vắt óc suy nghĩ, cố nghĩ ra điều gì đó, khi... được và không. Không, không, chỉ là... không. Anh đã nghĩ ra một việc để làm, nhưng anh không thể...

"Anh có một ý tưởng!" Stephen thở phào, gương mặt đầy phấn khích khi đặt tay lên vai Everett, "Vậy để tôi nghe nhé?"

"Nó-nó không có gì..."

"Nó không phải là không có gì..." Stephen thúc giục, "... Anh có ý tưởng về một cái gì đó chúng ta có thể làm. Anh có thể cho tôi biết mà".

"Không." Everett nói chắc nịch, lùi lại khỏi Stephen, má anh bắt đầu bỏng rát, "Tôi không thể."

Giọng anh chắc nịch, gần như hằn học và Stephen có vẻ giật mình. Nó không giống như Everett. Dù anh thường thô lỗ, nhưng điều này hơi khắc nghiệt hơn bình thường.

Everett biết điều này, vì vậy anh hít thở sâu, cố gắng hết sức để làm dịu giọng của mình. "Nhìn tôi này bác sĩ... Tôi đánh giá cao việc anh hỏi tôi, và tôi ước tôi có thể giúp đỡ nhưng... Tôi không giống như anh."

"Ồ?"

"Tôi không giống anh, và tôi chấp nhận điều đó." Everett biết anh khá tầm thường khi ở bên cạnh Stephen, có thể dễ dàng nhận thấy điều đó.

Stephen có đôi mắt sắc sảo, thông minh và những sợi tóc trắng trên tóc dường như càng làm tăng thêm vẻ đẹp của gã. Gã là định nghĩa của cao và đẹp trai.... Tuy nhiên, Everett thì không.

Anh biết anh khá tầm thường.... Không xấu, chỉ bình thường. Mái tóc vàng được cắt gọn gàng, đôi mắt xanh và vết chân chim nơi đuôi mắt vì căng thẳng.

Nhưng anh chẳng là gì bên cạnh Stephen và những suy nghĩ của anh về người đàn ông kia... à, anh sẽ không dám nói to. Everett thậm chí không thể làm gì khi họ bắt đầu... một đêm tội lỗi nào đó để chắc chắn. Mặc dù vậy, ý tưởng, tưởng tượng của.... Không, anh không bao giờ có thể nói chúng, không bao giờ.

Và chắc chắn đó không phải là điều mà anh có thể đề nghị họ làm hôm nay.... Không, tốt hơn là anh nên đưa ra một số ý tưởng ngu ngốc khác... như những ý tưởng anh đã loại bỏ trước đó.

Tuy nhiên, ngay khi anh định đề nghị một điều gì đó trần tục, Stephen đã đẩy xa hơn một chút. "Cố lên Đặc vụ Ross.... Anh muốn nói điều gì đó. Anh cứ nói đi."

"Tôi không can đảm đến mức đó." Everett nhăn mặt trước câu chữ, liếc nhanh về phía Stephen, người trông cũng đang rất sốc.

"Ý anh là gì?" Stephen hỏi.

'Everett' một giọng nói nhỏ bé thì thầm trong tâm trí anh, 'Everett, hãy nhớ bài huấn luyện chống tra tấn của anh. Im lặng là chìa khóa. Quay lại làm người mới, không thú vị của anh. Quay lại nơi an toàn.'

Anh đã cố gắng.... Trời ơi anh đã thử.... Cho đến khi anh cảm thấy Stephen nắm lấy tay anh.

"Everett" Stephen thì thầm, "Nhìn tôi này."

Everett im lặng từ chối, khẽ rên rỉ khi Stephen nhẹ nhàng dùng một ngón tay để nâng đầu người đàn ông nhỏ hơn lên, khuyến khích Everett nhìn thẳng vào mắt gã. "Tôi không phải là một người yêu tốt phải không?"

"Stephen..." Cảm thấy rằng Stephen có thể đã hiểu tại sao Everett lại căng thẳng đến vậy, Everett chồm lên. Môi họ chạm nhau không quá vài giây, trước khi Everett lùi lại, mắt mở to. ".... Tôi xin lỗi... tôi không nên chỉ- "

"-Anh không cố ý?"

"Không, tôi sẽ không bao giờ- không nếu không-"

"Tôi... hiểu rồi," Stephen có vẻ thất vọng.

Everett thở dài, "Tôi không cố ý như vậy... Ý tôi chỉ là tôi thường hỏi trước khi bất ngờ hôn ai đó."

"Ồ..." Stephen nghiêng đầu sang một bên, trước khi một nụ cười nhếch mép nguy hiểm xuất hiện trên khuôn mặt, "... trong trường hợp đó, tôi có thể hôn anh không?"

"S-sao?"

Stephen tiến về phía anh và khóa môi gã với Everett.

Một lần nữa, thật là... khó xử. Không bình thường. Môi của họ quyện vào nhau. Nhưng rồi Everett khẽ di chuyển đầu, nghiêng nó, hé môi và Stephen... gã rên rỉ. Anh rên rỉ, và lưỡi của họ chạm vào nhau, có vài tia lửa dọc theo làn da của Everett. Cơ thể anh như thả lỏng, một dòng chảy ào ạt vào tim. Anh thực tế đầy mong lung khi nụ hôn sâu hơn khi họ trở nên chắc chắn hơn trong hành động của mình.

Ngón tay anh luồn qua tóc Stephen, giật nhẹ và Stephen lại rên rỉ, tay gã lướt lên xuống sống lưng của Everett, kéo anh lại gần hơn.

Đây... đây là cách Everett muốn trải qua một ngày của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net