Chương 20.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

**






Sunoo thấy mình như đang đi trên chín tầng mây. Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng thì.

Cậu đã cho phép bản thân cảm nhận những gì mình kìm nén trong nhiều năm và theo như cậu biết, Heeseung cũng cảm nhận được điều đó, một cách mạnh mẽ. Sau tất cả, những thăng trầm và hỗn loạn đều đáng giá. Bất chấp con đường gập ghềnh trước kia, mối quan hệ của họ sẽ chỉ thuận buồm xuôi gió từ thời khắc này.

Sunoo chăm chú nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, lướt nhẹ gò má đang ửng hồng. Làn da cậu đỏ rực vì bị ép vào căn nhà với hàng trăm cơ thể ẩm ướt mô hôi và, vì trái tim rung động mãnh liệt mỗi phút giây Heeseung nhìn cậu với vẻ mặt trìu mến.

Cậu hất nước lên mặt mình, quay ra khỏi phòng vệ sinh để đi tìm anh – nhưng thay vào đó, cậu va phải một bờ ngực vừa quen thuộc vừa xa lạ.


"Ối, có sao không," Jay nói. "Em không nhìn trước khi băng qua hành lang sao?"

Sunoo khịt mũi. "Anh mới là người đâm vào em! Chỉ vì hôm nay là sinh nhật anh thì không có nghĩa anh có thể chèn ép em đâu nhé," cậu cảnh cáo.

Jay cười tinh nghịch, giơ tay đầu hàng. "Được rồi, được rồi. Thực ra anh cũng đang tìm em," Jay thừa nhận, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Sunoo nhìn anh đầy thắc mắc. "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Sunoo lướt mắt dọc hành lang. Mọi người đều đang ở tầng dưới khiêu vũ và ăn uống. Chỉ có hai người họ ở đây lúc này. Cậu nhìn Jay rồi gật đầu.

"Anh nói đi," cậu nói. Jay đánh giá Sunoo một cách cẩn thận.

"Em thích Heeseung, đúng không?"

Sunoo chớp mắt bối rối. "Đương nhiên là em thích anh ấy," cậu buột miệng. Jay cau mày khiến cho cậu càng lúc càng lúng túng. Đó là loại câu hỏi gì vậy?

"Vậy," Jay nói tiếp. "Em có yêu Heeseung không?"

Sunoo khựng lại. "Em – Sao anh lại hỏi vậy?" cậu cau có, cổ họng đột nhiên khô khốc.

"Bởi vì anh hiểu cảm xúc của Heeseung," Jay thản nhiên nói. "Và anh không muốn anh ấy bị tổn thương."

"Em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh ấy," Sunoo lập tức nói. "Em...em yêu Heeseung. Đó là lẽ đương nhiên." Ngay khi câu xác nhận được thốt lên, nét mặt của Jay đã dịu đi và nét cười quay trở lại.

"Anh có đoán ra," Jay trêu chọc. "Chỉ là muốn xác nhận một cách chắc chắn."

Sunoo cau mày. "Tại sao anh chỉ thẩm vấn mỗi em? Trái tim của em cũng đang gặp nguy hiểm, anh biết không!"

"Ồ, đừng lo," Jay nói một cách chắc nịch. "Anh khá chắc Jungwon đang tra khảo chàng trai yêu dấu của em ở dưới tầng rồi."

Sunoo rên rỉ. "Em đùa đấy, vì chúa, đừng làm anh ấy sợ trước khi em có cơ hội tỏ tình."

"Điều đó sẽ không xảy ra đâu, tin anh đi," Jay nói một cách tự tin. "Heeseung sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi em lần nào nữa."


Sunoo đi xuống cầu thang với tâm trạng hào hứng. Cậu muốn gặp lại Heeseung vì bản thân đã nhận được sự đồng ý từ Jay. Thực ra cậu không cần nó lắm. Jay đâu phải bố của anh. Nhưng vẫn thật tốt khi có thể làm rõ với người bạn thân nhất của anh rằng cảm xúc của cậu là thật lòng.

Cậu đi xuống cầu thang hai bước một, trước khi vấp ngã ở bậc thang cuối cùng. Ánh mắt cậu lướt xung quanh để tìm kiếm. Không mất nhiều thời gian để Sunoo có thể nhận ra người mà mình đang tìm; một thoáng chuyển động ngay trước mắt, thoát ra khỏi cửa chính của căn nhà.

Sunoo quay lại đúng lúc bóng lưng của Heeseung biến mất trong bóng tối.



--


Như mọi khi, Heeseung vẫn cắm rễ trong thư viện suốt thời gian tự học. Sunoo đứng ở ngưỡng cửa, nhìn anh một cách trìu mến, ngưỡng mộ cách ngón tay mảnh khảnh lướt qua những tập giấy và cả cái cách cặp kính trượt xuống sống mũi khi anh cau mày tập trung.

Sunoo sẽ chẳng ngại ngắm anh cả ngày. Nhưng điều mà cậu muốn làm hơn hết chính là có thể nói chuyện với Heeseung. Cậu đã không gặp người lớn hơn kể từ sau bữa tiệc, khi anh đột ngột rời đi vì lý do nào đó. Sunoo đi về phía bàn của người quản lý thư viện trong sự mong chờ.

"Anh đã đi đâu tối qua?" Cậu nói với giọng điệu tinh nghịch, gõ các khớp ngón tay lên mặt bàn để thu hút sự chú ý của Heeseung.

Anh ngước lên nhìn cậu với khuôn mặt trống rỗng.

Sunoo ấp úng. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu biết mình không hề thích cách Heeseung nhìn cậu. Giống như anh ấy chưa từng quan tâm đến cậu.

"Chuyện gì thế?" Sunoo lo lắng hỏi, khi sự im lặng đã kéo dài quá lâu. Cậu đợi Heeseung nói với mình rằng không có gì đâu, rằng anh ấy đã rời khỏi bữa tiệc sớm vì không được khoẻ và rằng, anh vẫn đang còn chút mệt và họ có thể trở lại bình thường sau đó.

Heeseung sẽ lại mỉm cười với cậu như cách mà anh vẫn luôn làm. Sunoo sẽ nói cho anh nghe rằng mình yêu anh và chờ đợi những lời nói ngọt ngào từ người kia.

Một kết thúc có hậu.


Thay vào đó, những lời cậu nhận được lại giống như cú đòn giáng thẳng xuống lồng ngực.

"Em không nghĩ chúng ta nên dừng lại sao?" Heeseung nhẹ nhàng nói. Giọng anh ôn hoà và khách khí; sự thờ ơ trong tông giọng của anh cắt sâu vào trái tim cậu, nhiều hơn tất cả nỗi cay đắng hay tức giận trên đời này. Sunoo cảm thấy máu đang chảy ra khỏi mặt mình. Trái tim dường như đã rơi xuống mặt đất.

"Anh đang nói về cái gì vậy?" Cậu thì thầm.

"Về ba mươi ngày của chúng ta, Sunoo. Nó sắp hết rồi và chẳng phải chúng ta đã kéo nó đủ lâu rồi sao?" Heeseung nhìn xuống tay mình, tránh nhìn vào đôi mắt của Sunoo. Nếu anh làm thế, có lẽ anh đã thấy những giọt nước mắt chưa kịp rơi của cậu. "Anh đang phá vỡ thoả thuận của chúng ta, để em có thể tự do. Em không cần phải ở bên anh nữa và có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn."

Nếu đôi tai của Sunoo không ù đi, nếu cậu không nghe nhầm một nửa những gì Heeseung nói, có lẽ cậu đã nghe thấy sự hy vọng ở tận cùng nó. Lẽ ra cậu nên nói nói to những cảm xúc của mình, thay vì cứ giữ chúng trong lồng ngực, nơi chúng dần trở nên nặng nề và nhức nhối.

Nhưng điều em muốn là anh.

Sunoo chết lặng, quay người và bước ra khỏi cửa mà không nói lời nào.


--


còn tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net