Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DAY FOUR

[Ngày thứ tư]

**



Sunoo tỉnh dậy với một tiếng ong ong trong đầu và tiếng ù trong tai. Cậu nằm ngửa trên giường với đôi mắt vẫn nhắm chặt, mong muốn tất cả tiếng động biến mất trước khi cậu nhận ra rằng nó không phát ra trong đầu mà là từ dưới gối của mình

Cậu rên rỉ, rút điện thoại ra khỏi nơi nó bị mắc kẹt bên dưới. Sunoo kiểm tra tên người gọi.

Seungie hyung

"Cái quái gì vậy chứ," cậu lẩm bẩm, vuốt ngón cái lên màn hình để nhận cuộc gọi, tay còn lại dụi cơn buồn ngủ khỏi mắt. "Cái quái gì đây, Heeseung hyung?" Sunoo nhắc lại qua điện thoại.

"Em dậy chưa?"

"Vừa xong, tên khốn," cậu càu nhàu. "Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?"

"Vậy em có biết không?" Heeseung hỏi vặn lại. "Đã một giờ chiều rồi, Sunoo."

Sunoo khựng lại và trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang trách mắng mặt trời vì đã phản bội cậu khi không cảnh báo về sự hiện diện của nó sớm hơn. "Dĩ nhiên là em biết điều đó," cậu nói. "Em đang ngủ trưa."

"Phải rồi, Sunflower," Heeseung nói, nghe như đang khó nhọc kiềm chế tiếng cười của mình.

"Anh muốn gì?" Sunoo hỏi, cố nhịn xuống một cái ngáp. Heeseung hẳn đã nhận ra âm thanh đó được truyền qua điện thoại bằng thính giác nhạy bén của mình.

"Anh đang ở trước nhà của em. Ra ngoài đây đi."


"Anh đang ... ở đâu cơ?"


--


Như mong đợi, vào giây phút Sunoo bước ra khỏi cửa, cậu đã nhìn thấy chiếc xe của Heeseung nhàn rỗi dừng trước nhà của mình. Cậu xốc lại tinh thần trước khi tiến về phía chiếc xe và mở tung cánh cửa.

"Anh làm gì ở đây?" Cậu kinh ngạc kêu lên. "Hôm nay là Chủ Nhật mà."

Heeseung nhìn cậu với đôi mắt hoàn toàn bình thản. "Anh biết," anh nói. "Và hôm nay cũng là ngày thứ tư."

"Ngày thứ tư?" Sunoo sững sờ hỏi, mất một giây để nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Heeseung, trước khi nhìn lại anh với vẻ hoài nghi.

"Thời gian có hạn, nên chúng ta không thể bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào," Heeseung nói với tông giọng vui vẻ nhưng miệng mím lại một cách nghiêm túc. "Vào đi, anh có kế hoạch cho ngày hôm nay."

"Anh là người đưa ra khung giờ lố bịch này," Sunoo càu nhàu nhưng vẫn leo lên xe mà không mất thời gian suy nghĩ thêm.

Heeseung dừng lại, quay sang cậu. "Em có vấn đề gì với nó không?" Có điều gì đó khó đoán trên khuôn mặt người kia khiến Sunoo không thể nhìn vào mắt anh.

Phải, em có vấn đề với nó, Sunoo nghĩ. Em ước rằng thời gian sẽ trở nên dài hơn chút nữa.

"Cứ lái đi," Sunoo ủ rũ nói. "Dù sao thì anh cũng đã đánh thức em dậy...từ giấc ngủ trưa." Cậu nói thêm.

"Được rồi," Heeseung khịt mũi, lái chiếc xe ra khỏi sân. "Giấc ngủ trưa."


--


"Anh muốn xăm hình sao?" Sunoo bối rối hỏi khi họ tấp vào một bãi đậu xe của một nơi giống như tiệm xăm và xỏ khuyên.

"Chưa đâu," Heeseung tự mãn nói, "Nhưng em sẽ làm nó."

"Em?!" Sunoo hét lên. "Anh thật sự nghĩ rằng em sẽ để cho anh vẽ bất cứ thứ gì lên làn da thuần khiết, không tỳ vết —"

"Không phải là hình xăm, đồ ngốc," Heeseung đảo mắt. "Là xỏ khuyên. Em luôn nói về việc mình muốn xỏ khuyên tai như thế nào nhưng chưa bao giờ làm nó."

Sunoo há hốc miệng. "Anh đã nghe em nói chuyện đó sao?"

Heeseung thở hắt, nhìn đi chỗ khác. "Không, chỉ là em quá mức ồn ào."


--                                                              


"Đừng siết chặt tay em nữa!!"

"Nhưng anh sợ."

"Em mới là người sắp bị kim đâm mà," Sunoo bực mình hét lên. Người phụ nữ xỏ khuyên cho cậu nhìn họ với vẻ thích thú.

"Hai người thật là một cặp đôi dễ thương," cô nhận xét với một cái nhếch mép.

"Cảm ơn," Heeseung nói, cùng lúc đó Sunoo trả lời, "Chúng tôi không phải là một cặp." Họ khựng lại, nhìn nhau. Sunoo cảm thấy một cơn nhức nhối trong tim. Tại sao Heeseung lại phải cố gắng diễn vai diễn của mình đến vậy? Dù cho nó chỉ có hại hơn là có lợi cho chính anh.

Người phụ nữ hắng giọng đầy lúng túng. "Cậu sẽ cảm thấy hơi nhói một chút," cô ấy nói.

Heeseung nới lỏng bàn tay trong giây lát, trước khi sắp xếp lại các ngón tay của họ để chúng đan vào nhau.

Người phụ nữ bắt đầu đếm ngược, nhưng Sunoo đã không còn cảm thấy bất cứ thứ gì nữa.


--



"Anh nghĩ chúng ta cần ăn kem sau vụ này," Heeseung nói với cậu khi họ bước ra khỏi tiệm.

Sunoo khịt mũi phẫn nộ. "Em đã nói với anh là em ổn mà."

"Mint choco không."

"Đi thôi."


--


"Đừng nhìn chằm chằm vào em nữa," Sunoo đảo mắt. Cậu nghiêng người để soi mình trong gương chiếu hậu, xoay đầu tới lui để ánh sáng chiếu qua chiếc khuyên nhỏ bằng bạc trang trí trên tai mình.

"Trông nó đẹp đấy," Heeseung nói, liếc sang lần thứ mười.

"Quá khen khi cuối cùng anh cũng nhận ra vẻ đẹp của em nhưng làm ơn hãy chú ý đến đường đi," Sunoo nói với anh.

"Anh luôn chú ý mà," Heeseung lẩm bẩm.

Sunoo không biết cảm giác hôm nay như thế nào. Heeseung đã vô cớ xuất hiện trước cửa nhà để đưa Sunoo đi làm một việc mà mình luôn muốn làm, mua cho cậu món kem yêu thích và giờ lại nhìn cậu như thể anh đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật.

Nó gây tác động lên trái tim cậu nhưng lý trí mách bảo Sunoo rằng đừng dễ dàng khuất phục như vậy.

Heeseung dừng lại trước nhà Sunoo một lần nữa. Cậu ngờ ngợ cái cảm giác chộn rộn trong bụng khi nhận ra rằng ngày hôm nay của họ đã kết thúc. Nó gần giống như một cuộc hẹn hò – giống như họ thực sự bên nhau, giống như Heeseung thật sự muốn nắm tay và đối xử tốt với cậu, giống như anh ấy thật lòng nghĩ rằng Sunoo rất xinh đẹp.

Sunoo thở dài, tháo dây an toàn. Cậu dừng mọi chuyển động khi thấy Heeseung nhìn mình với vẻ mong đợi.

"Chuyện gì?" Cậu hỏi. Sunoo nghĩ mình đã thấy cách ánh mắt của Heeseung lướt qua vai chiếu đến nơi cửa nhà. Có vẻ như anh đợi cậu nói ra điều gì đó.

Heeseung mở miệng, rồi ngậm miệng lại. "Không có gì," cuối cùng, anh nói khi nhìn quay sang chỗ khác. "Hãy gửi lời chào đến mẹ em giúp anh."

Lồng ngực Sunoo như thắt lại. "Tất nhiên rồi," cậu nói, tông giọng vang lên có chút buồn cười bên tai. "Mẹ em rất nhớ anh," cậu thú nhận.

Em cũng nhớ anh.





**

translated by eun.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net