The party 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi biết cậu là Taehyung mà, ngốc ạ!"- Tiếng cười khoái trá của người-kia khiến gã giật mình như con mèo ăn vụng bị bắt gặp, vì nhiều lí do nào-đó.

Jin quá đỗi đáng yêu và dễ thương.

Jin không hề biết gã là Taehyung.

Và bằng cách nào Jin lại tin người đứng trước mặt mình là Taehyung cơ chứ?

Nhưng tại sao Jin không giận Taehyung vì gã đã lừa dối mình?

Những dòng suy nghĩ không tên cứ chạy vẩn vơ trong tâm trí của Taehyung chợt ngưng bặt khi Jin đưa tay ra hiệu im lặng.

Nhưng nó không thể nào thay đổi được sự lo lắng trong tâm can của "con mèo" kia.

"Đừng nói điều gì cả! Mọi người sẽ sớm biết danh tính của cậu thôi, hãy đứng yên như thế này đi vì giọng của cậu quá dễ nhận biết mà."

Đến lúc này, Taehyung đành phải nghe theo lời anh. Lúc đầu gã nghĩ việc đó không hề thoải mái chút nào, nhưng gã quá "bận rộn" ngắm nhìn vẻ đẹp hoàn mĩ của Jin hơn là nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Gã muốn ở lại nhà của người thương lâu hơn, nhưng gã chắc chắn chỉ trong sáng mai thôi, sẽ có rất nhiều tin đồn trong các tạp chí nổi tiếng lẫn báo "lá cải" sẽ chẳng bàn tán hay ho gì, hơn nữa gã không muốn Jin vì chuyện này mà quá lo lắng. Nên gã đành rời đi trong luyến tiếc.

Đêm nay thật dài và thật đáng nhớ, vì có quá nhiều việc xảy ra. Gã đã quên trang phục của mình, có cuộc hội ngộ kì lạ với Hoseok, cảm thấy ghen tị với bản thân, Jin phát hiện ra gã là IpurpleYou, và hơn nữa là gã đã đấm người bạn thân từ thời ấu thơ của mình và gọi cậu là kẻ sở khanh.

Có những thay đổi so với cuộc sống hằng ngày của gã.

***

Sau khi tàn tiệc, Jin phải trở lại với cuộc sống thường nhật, anh sẽ phải nghĩ cách đối mặt với những tin đồn thất thiệt "từ trên trời rơi xuống", lo lắng sẽ có ai đó biết được Taehyung là IpurpleYou và tổn thương về mối tình đầu chưa nguôi của anh.

Anh cố gắng nhắm tịt đôi mắt mệt mỏi, vùi mái tóc tổ quạ vào gối nhưng anh không tài nào ngủ được, trái tim đó lại một lần phản bội anh. Jin bắt đầu mở điện thoại, bàn tay run rẫy xóa đi những gì liên quan đến người từng thương- Jungkook trong đôi mắt nhòe nước.

Anh dặn lòng bản thân không được rơi lệ bất cứ điều gì, nhưng những giọt lệ cũng về "phe" trái tim nốt khi nó miễn cưỡng rơi xuống gối.

Jin luôn nghĩ đó là điều tất yếu sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra trong mối quan hệ đầy kiên cưỡng của họ. Anh biết Jungkook chỉ đang "vẽ nên một lăng kính màu hồng" , và thậm chí anh còn không hiểu tại sao mình lại tin những tiếng cười, vẻ mặt hạnh phúc, lời khen "có cánh" mà Jungkook dành cho anh là thật.

Nhưng ít nhất cảm giác của cậu đối với Jin không phải là trò đùa.

Jin thở hắt, anh liền tắt điện thoại khi một tin nhắn được ai-đó gửi đến.

KookieInternationalPlaboy
Em xin lỗi...

KookieInternationalPlaboy
Em yêu anh.

KookieInternationalPlaboy đã gửi một ảnh.

KookieInternationalPlaboy
Giá như anh có thể ghét em như cách em hận bản thân ngu ngốc của mình.

KookieInternationalPlaboy
Nhưng em xin anh hãy biết có một người từng thương anh rất nhiều. Khi ở bên anh, em cảm thấy thật hạnh phúc. Em không biết nói gì hơn ngoài hai từ "xin lỗi" anh. Có lẽ anh nghĩ em thật hèn nhát đúng không? Em biết bây giờ anh không hề ổn tí nào, và em cũng vậy. Em không đáng để cầu xin sự tha thứ từ anh.

KookieInternationalPlaboy
Hãy để em bước ra khỏi cuộc đời của anh.

***

Jin đắn đo suy nghĩ không biết có nên mở đoạn phim ấy ra hay không. Bữa tiệc rất vui, anh rất muốn giữ lại những kỉ niệm của mình. Nhưng... nếu anh mở nó ra, biết đâu nó chỉ làm anh nhớ lại những chuyện không-đáng-có thì sao? Đôi môi mím chặt thành một đường dài đến đỏ ửng, cuối cùng, anh quyết định đối diện với sự-thật sau tiếng thở hắt rõ dài.

Flash back

Sau bữa tối ngọt ngào đó, Jungkook lái xe đưa Jin về. Lúc Jin chuẩn bị rời đi, cậu đột ngột bước lại gần Jin, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày, ngại ngùng bấm tay.

"J-jin à, em không phải là người c-chuẩn bị bữa tối."- Jungkook nói, đôi mắt sợ hãi nhắm chặt lại khiến Jin bật cười vì sự lo lắng có đôi chút đáng yêu của cậu trai.

"Không sao đâu, anh thực sự nhận ra điều đó từ lâu rồi vì mùi vị của món ăn rất ngon và em không biết nấu ăn mà."

"E-em hứa lần sau mình sẽ tự tay nấu cho anh ăn! J-Jin..."

"Hả?"- Sự ngại ngùng của cậu lan tận mang tai nóng hổi, cậu vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Cảm quan thị giác của anh rất tốt, chắc chắn anh sẽ không muốn thấy một "International Playboy" tỏ ra dễ thương và lúng túng. Nhưng cậu vẫn là người đỏ mặt và nói lắp bắp trước.

"E-em k-không biết tại sao nhưng em... có thể hôn anh được không?"

Jin bật cười trước câu hỏi đầy ngây ngô kia. Anh và cậu đã yêu nhau, vì thế việc hôn nhau là lẽ dĩ nhiên và không cần phải hỏi.

Jungkook bỗng kéo anh vào một nụ hôn sâu, những ngón tay anh vô thức đan vào mái tóc nâu của người kia. Bàn tay đầy rắn rỏi của Jungkook bất thần siết chặt lấy eo của ai-đó như thể cậu sẽ mất người mình yêu bất cứ lúc nào. Tâm trí anh đâu đó bị xáo động đôi chút vì sự đột ngột đầy đáng yêu của cậu. Dường như lòng anh đang dâng lên một cỗ lo lắng khó tả, mà đáng lẽ anh không nên nghĩ quá nhiều về nó.

Em ấy thực sự đang hôn mình!

Đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ khi bị cuốn vào nụ hôn đầy ướt át kia. Đó không chỉ đơn thuần là cảm giác hai người chạm môi nhau, anh có thể cảm nhận được Jungkook đang dành cho mình những gì ngọt ngào và chân phương nhất.

"Hãy để em chụp một tấm hình để ghi nhớ ngày hôm nay."

Đó là nụ hôn đầu của cả hai.

Nó không giống với những gì vị CEO kia yêu cầu Jungkook phải làm, đây là ý cậu muốn và tự cậu thực hiện.

Kết thúc flash back

Jin cố gắng không nghĩ quá nhiều về nó và anh nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu anh chịu lắng nghe lí trí thay vì trái tim yếu đuối của mình.

KookieInternationalPlayboy

Bạn có muốn chặn người dùng tên KookieInternationalPlayboy không?

Có [✔️] Hủy bỏ [ ]

18928
-Ci4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net