34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khóa sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp đã tụ tập sẵn ở hội trường, mong chờ buổi lễ diễn ra. trong đó có seungcheol, jeonghan và jisoo.

seungcheol đứng cạnh jeonghan ở một góc phòng, vui vẻ tán gẫu cùng các bạn học. ban đầu, anh sôi nổi tham gia cuộc trò chuyện nhưng về sau dần mất hứng và bâng khuâng một mình.

seungcheol cảm nhận rõ nhịp tim mình tăng lên từng giây, anh lo lắng. đột nhiên như vậy, thật chẳng hiểu vì cớ gì. có chăng là bởi anh được chọn là người đại diện cho cả khóa lên phát biểu trước toàn trường, hay có lẽ là do anh thấy mình chưa thực sự sẵn sàng đối mặt với thực tại cuộc sống ngoài kia và sợ mình vấp ngã, nhưng cũng có thể là tại tình cảm về điều gì không hay sẽ xảy đến đang nhen nhóm trong lòng.

anh không biết nữa.

"cheol?" jeonghan gọi, xua tay trước mặt để thu hút sự chú ý của anh. "bạn ổn chứ? buổi lễ sắp bắt đầu rồi."

seungcheol choàng tỉnh và gật gù, "anh ổn. nhưng dường như bạn thì không." anh nói, đánh mắt nhìn đôi tay run run của han. anh bật cười và véo má người kia, "nói anh nghe nào."

jeonghan nhún vai, " không sao mà. em hơi hồi hộp thôi." seungcheol kéo cậu vào vòng tay mình. anh đặt một nụ hôn lên trán và mỉm cười. "bạn quá đỗi chăm chỉ và đã làm rất tốt, hannie. không việc gì phải lo lắng đâu."

hai người tiến về phía trước nơi mọi người đang xúm lại. jisoo vừa thấy họ đã mừng rỡ tiếp cận ngay. "hai cậu đây rồi! làm mình tìm nãy giờ."

"tất cả các sinh viên tham dự buổi lễ hôm nay! tôi nhắc lại, tất cả các sinh viên tham dự buổi lễ hôm nay! tập trung lại đây! các bạn còn hai phút!"

jeonghan đảo mắt trước âm lượng khủng của cô ấy. "sao cô ấy không mất giọng nhỉ? hò hét cả ngày, mỗi ngày như thế cơ mà." jeonghan nói, liếc mắt nhìn nữ giảng viên mình chắc sẽ không luyến lưu gì mấy.

từng người một, các sinh viên xếp hàng nghiêm chỉnh và chuẩn bị sẵn sàng cho buổi lễ tốt nghiệp đã mong chờ từ lâu. đến lúc rồi, jisoo nghĩ và hít một hơi thật sâu, thời khắc ấy chính là đây.

tiếp đến, tất cả mọi người cùng ra sân trường nơi sự kiện diễn ra trong tràng hò reo cổ vũ của rất đông các khán giả. ổn định vị trí, jisoo và jeonghan được ngồi cạnh nhau vì thứ tự chỗ ngồi sắp theo bảng chữ cái.

thầy hiệu trưởng đứng trên sân khấu, hắng giọng trước khi nói vài lời mở đầu. và rồi đến lượt quốc gia hàn quốc vang vọng. rất nhanh chóng, đã đến lượt các sinh viên lên phát biểu.

jeonghan quan sát seungcheol tiến đến sân khấu và dừng lại trước bậc thang gỗ, chờ đến lượt mình. anh là một trong năm người vinh dự được chọn, cũng là người phát biểu cuối cùng.

jeonghan hầu như không mảy may để ý tới bốn người còn lại. thay vào đó, cậu chỉ chú ý đến seungcheol, người cứ chốc chốc lại lén nhìn về phía mình.

cuối cùng cũng đến phần của seungcheol. anh khoan thai lên đứng giữa sân khấu và một lần nữa nhìn về phía ấy, yên tâm cất lời khi thấy cậu mỉm cười động viên.

"trước hết, xin chào tất cả mọi người. em là choi seungcheol đến từ khoa kĩ thuật hoá học."

anh ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục, "thực sự ở thời điểm này em vẫn chưa tin hôm nay mình sẽ tốt nghiệp và không còn được tự xưng là sinh viên của trường nữa. suốt bốn năm qua em đã ở đây, đã học hỏi bao điều và gặp nhiều bạn bè tốt. sau hôm nay, phần lớn chúng em sẽ không bao giờ bước chân qua ngưỡng cửa này lần nữa. việc phải rời xa những hình bóng đã quá quen thuộc cũng chẳng dễ dàng. dẫu vậy, tất cả chúng em vẫn phải chấp nhận buồn tay và đi đến những nấc thang tiếp theo của cuộc đời. đó cũng là điều em mong mỗi người ở đây đều có thể làm."

"xin được gửi lời tri ân sâu sắc đến các quý thầy cô, những người đã dâng hiến thời gian, công sức để hết lòng dạy dỗ, bảo ban và hướng các học trò của mình đến một tương lai tốt đẹp. em yêu từng khoảnh khắc hoà mình vào nơi đây, chúng em trân trọng từng giây phút dừng chân trước chốn này và đây sẽ là một phần kí ức rất khó để quên đi. xin chúc các sinh viên ra trường ngày hôm nay một tương lai thành công rực rỡ và một cuộc sống an yên hạnh phúc. em xin chân thành cảm ơn." anh kết thúc, cúi người trong tràng pháo tay rộn ràng.

thầy hiệu trưởng trở lại sân khấu. các sinh viên sau đó cùng đồng thanh lời hứa danh dự sẽ dùng kiến thức, kinh nghiệm thu được trong bốn năm học cho những mục đích cao cả và nỗ lực hết mình vì tương lai phía trước.

cuối cùng, từng cá nhân được mời lên sân khấu nhận bằng.

"yoon jeonghan khoa lịch sử." jeonghan nhanh chóng bước lên. cậu bắt tay thầy hiệu trưởng và phó hiệu trưởng trước khi nhận bằng và cùng họ chụp một tấm ảnh. cậu trở về chỗ ngồi, vẫn bàng hoàng vì mọi thứ diễn ra quá chóng vánh.

tiếp theo đến lượt jisoo, anh cũng lặp lại các động tác y hệt bạn mình. dần dần, mọi người đều đã cầm chắc bằng trong tay và chính thức được công nhận tốt nghiệp đại học. kết thúc buổi lễ, tất cả cùng tung mũ cử nhân lên trời, đánh dấu một mùa ra trường nữa đã qua.

jeonghan quay sang ôm chầm lấy jisoo. "chúng ta làm được rồi, josh! cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi!" cậu reo lên, không làm chủ được cảm xúc.

jisoo mỉm cười đáp lại cái ôm. "ừ, chúng ta giỏi thật."

jeonghan buông tay, cười lớn. "hôm nay bố mẹ mình cũng đến, cho mình một phút nhé." cậu nói, chỉ tay về phía hai người đang đứng đợi mình xa xa.

jeonghan hí hửng đến bên bố mẹ. mẹ đưa cậu một bó hoa tươi trước khi ôm cậu. "mẹ tự hào lắm, hannie. không thể tin con mẹ đã thực sự trưởng thành rồi." bà nói, khoé mắt cay cay.

jeonghan bật cười, "mẹ, con đã trưởng thành từ mấy năm trước rồi mà."

bà đánh yêu một cái vào cánh tay cậu và lườm mắt, "trật tự nào! phải để yên cho mẹ xúc động một tí chứ!"

bố cậu, người nãy giờ vẫn im lặng nhìn hai mẹ con, ho một tiếng và cất giọng. "chúc mừng con. bây giờ chỉ cần tìm việc làm và chọn cho mình một cô gái tốt để yêu thôi."

ừ nhỉ. trong một khoảnh khắc jeonghan quên khuấy mất bố mẹ vẫn nghĩ cậu và seungcheol đã đường ai nấy đi từ thời trung học và cậu vẫn độc thân suốt bao năm qua. han đã sống xa gia đình quá lâu, lâu đến nỗi quên mất mình đang đóng kịch. bố mẹ không hề biết hai người sống chung nhà và hiện đã cùng nhau cán mốc năm năm hẹn hò.

ừ thì, cũng chẳng quan trọng nữa. hai đứa đã mua một căn nhà ở hawaii. xa khỏi hàn quốc, xa khỏi bố mẹ cậu. hành lí tư trang đã gói gém sẵn sàng và cặp vé máy bay cũng được chốt hạ rồi. giờ chỉ việc diễn cho tròn vai nốt hôm nay thôi.

khi đã chào hỏi bố mẹ xong, jeonghan xin phép đi gặp bạn bè. mọi người đã quây quần trước cổng chính, chúc mừng seungcheol và jisoo. jeonghan liền đến và ngay lập tức nhận cái ôm từ seungkwan.

"chúc mừng hyung nhó!" em nói, có vẻ hạnh phúc hơn cả nhân vật chính.

"tốt nghiệp cũng đã tốt nghiệp rồi, hai người định bao giờ bếch nhau lên cục dân chính đây?" jihoon trêu.

jeonghan phì cười đáp, "một ngày nào đó."

"junhui, sao bọn mình không được như thế? take note đi ba." minghao nói làm cả hội cười rộ lên.

giữa bầu không khí vui vầy ấm áp, có ai đó không kéo nổi nụ cười.

là jisoo.

buổi lễ kết thúc cũng có nghĩa là anh đã chính thức trở thành cựu sinh viên. nhưng lòng anh vẫn chưa thôi khắc khoải. anh nhìn bó hoa xinh xắn trên tay, cười nhạt.

jisoo sau đó lại gần seokmin, người đang hồn nhiên cười cười nói nói với mọi người. anh nhẹ vỗ vai cậu, và khi cậu quay lại với nụ cười đến là dịu dàng, anh do dự. nhưng việc cần làm vẫn phải làm thôi.

"seokmin, chúng mình nói chuyện một lát nhé?" anh hỏi. cậu gật đầu và anh ngay tức khắc cầm tay cậu đến một góc vắng bóng người, hoàn toàn riêng tư.

seokmin không khỏi băn khoăn, cậu biết anh bình thường không hành xử như vậy bao giờ. "sao thế anh?"

jisoo thở dài không đáp, kéo seokmin vào một nụ hôn sâu mặc kệ cậu sững sờ. seokmin yêu vị ngọt này, yêu cảm giác khi hai bờ môi chạm nhau. seokmin yêu từng khoảnh khắc ấy, nhưng cậu biết có điều gì không phải rồi. và cậu dứt khỏi nụ hôn, giật mình khi thấy đôi mắt ầng ậng nước của anh.














































































































"seokmin ạ, chúng mình không thể bên nhau được nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net